“Rồi sau đó Vân Hạo Sơn Trang gặp chuyện không may, Lan Cẩn người này lại không hiện thân, mới có tin rằng thiên hạ đại hội sắp sửa phải kéo dài thời hạn được nói đến đi.” Kì Minh Nguyệt tiếp lời nói, trong đôi mắt hơi hơi liễm hạ tất cả đều là vẻ trầm tư, Vân Hạo Sơn Trang ở Thương Hách cảnh nội (nằm trong vung đất của Thương Hách), Lan Cẩn lựa chọn lúc này chọn chủ, chính là bởi vì nơi này là địa bàn của bạn tốt, hay là có thâm ý khác, khiến người khác không thể không tinh tế cân nhắc một phen.
“Tuy nói là muốn kéo dài thời hạn, nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người vì Thương Hách mà đến, trong Vân Hạo Sơn Trang kia cũng đã tụ tập không ít giang hồ nhân sĩ, trong đó nói không chừng cũng có người ở quốc gia của hắn, chờ Lan Cẩn kia hiện thân, sẽ có trò hay để xem.” Kì Hủ Thiên mang theo vẻ hứng thú rõ ràng, bạc thần chậm rãi gợi lên một mạt khinh thiển ý cười, nụ cười kia nếu để cho người khác nhìn thấy, chỉ sợ là hội không rét mà run, nhưng với Kì Minh Nguyệt mà nói, lại chỉ nói lên rằng việc này xác nhận thập phần thú vị, bằng không cũng sẽ không làm cho Phụ Hoàng lộ ra loại vẻ mặt này: “Hay là Phụ Hoàng cũng đã an bài nhân thủ tiến đến Vân Hạo Sơn Trang?”
“Minh Nhi cảm thấy thế nào?” Kì Hủ Thiên không đáp, cũng vẫn như cũ mỉm cười, đứng dậy đưa hắn bế đi lên, lau khô thủy tích trên người, lấy ra quần áo liền giúp hắn mặc vào, Kì Minh Nguyệt ngăn lại động tác của hắn, tiếp nhận y bào: “Minh Nguyệt có thể tự làm được, đã vào đông luôn phải cẩn thận chút, Phụ Hoàng cũng mau chút mặc y bào vào, miễn cho bị cảm lạnh.” Ở hắn nhìn nhận, Phụ Hoàng nếu là chưa từng phái người đến đó, mới là việc kỳ quái. Buộc lại dây lưng của áo bào, hắn lại lấy đến một tấm bố khắn, đưa tay hướng tới mái tóc của Kì Hủ Thiên lau.
Kì Hủ Thiên thấy hắn tự hành mặc y bào, mỉm cười, lúc này thấy hành động của hắn, lại lộ ra rõ ràng vẻ vui sướng: “Minh Nhi cũng hiểu được chiếu cố Phụ Hoàng.” Trong miệng nói như vậy, trên tay lại lấy đi vật trên tay Kì Minh Nguyệt, trước giúp hắn lau khô mái tóc trên đầu, Kì Hủ Thiên mới lại tùy ý lau vài cái trên mấy sợi tóc tích nước của mình, ôm lấy thân mình hắn: “Minh Nhi đi đường không tiện, vẫn là để Phụ Hoàng ôm ngươi trở về đi.”
“Nói vậy sau này lại thành thói quen mất, thân mình Minh Nguyệt ứng với còn không có yếu ớt như thế, mà nay cũng đã thành niên, Phụ Hoàng liền không thể tiếp tục trước mặt mọi người tùy ý ôm ta, điểm ấy hị vọng Phụ hoàng chớ quên.” Hắn còn nhớ rõ lần trước lúc hồi cung, nhìn thấy Phụ Hoàng ôm hắn, đám các đại thần ánh mắt kinh ngạc, hiện giờ nhớ lại, vì Phụ Hoàng uy nghi cùng thanh danh, hai người quả thật không nên tái trước mặt mọi người có gì thân mật cử chỉ, ngày xưa ôm ấp năm đó tuổi còn nhỏ cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng nếu là sau này vẫn làm như thế, liền không phải là chọc người khác cười chê sao.
“Như thế liền đáng tiếc, nếu không thể lúc nào cũng được ôm thân mình của Minh Nhi, Phụ Hoàng trong lòng sẽ gặp cảm thấy được thiếu cái gì, đích thực gian nan a.” Kì Hủ Thiên ở trong miệng trêu ghẹo, ôm Kì Minh Nguyệt đem trở về phòng, đưa hắn đặt ở trên giường, lại giúp hắn vén lại mái tóc cho gọn, đem mái tóc còn ẩm ướt cẩn thận hong khô, mới tựa vào bên cạnh hắn. (ta phát hiện mí cặp cường công cường thụ toàn dùng pháp thuật hoặc công lực kinh người để … sấy tóc cho nhau =.=)
Kì Minh Nguyệt ở một bên dựa vào khung giường, kéo kéo sợi tóc đã khô mát, khuynh thân ở bên môi Kì Hủ Thiên khẽ hôn một cái, hơi nhổm người lên giữ lấy mái tóc ẩm ướt của người nọ, đã thấy có nước tích lại ở trên áo, không khỏi nhíu nhíu mày: “Phụ Hoàng đem Minh Nguyệt chiếu cố quả thật không tồi, vì sao cũng không hiểu được chiếu cố chính mình a.” Trong miệng nói xong, trên tay đã vận công, đem mái tóc dìa ẩm ướt kia nắm vào trong lòng bàn tay, chậm rãi hong khô. (lại nữa =.= … gạnh tị quá, =.= ta cũng mún có mấy sấy tóc hiện đại như rứa a đập bàn đập ghế)
Khép hờ mắt suy nghĩ, Kì Hủ Thiên khóe môi khẽ nhếch, đưa tay đặt ở trên lưng thiếu niên, xúc cảm dưới tay cũng không giống như khi còn bé nhỏ bé và yếu ớt, đã dần dần hiển lộ ra sự cứng cỏi cùng co dãn của nam tử trưởng thành, từ sau lúc Minh Nhi hồi cung hắn liền phát hiện, tướng mạo Minh Nhi dù chưa có đại biến, nhưng thân mình hắn vốn đã đặc biệt có ý vị thần thái, theo tuổi tác tăng trưởng mà trở nên dần dần rõ ràng hơn lên, bên môi ý cười như trước như nước ôn nhuận, trong đôi mắt như nguyệt bàn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại càng nhiều chút thần thái dẫn nhân, mỗi tiếng nói cử động đều làm cho hắn tâm động không thôi, cũng làm cho hắn càng chờ mong hơn ngày Minh Nhi chân chính trưởng thành, Minh Nhi hiện giờ đã không cần sự quan tâm của y, nói vậy tương lai cũng hội trở thành sự tồn tại không kém gì hắn, đến lúc đó lại không biết chính là loại phong tư như thế nào, nghĩ đến Minh Nhi với bộ dáng như thế sẽ triển lộ ở trước mắt người khác, khiến hắn có chút tâm tư lo được lo mất vốn khó có được dấy lên, lại nghĩ đến hắn sắp rời cung, Kì Hủ Thiên không khỏi hơi hơi túc nổi lên mi.
“Minh Nhi nhớ rõ, trước cuối tháng phải hồi cung, chớ ở trên đường trì hoãn, Phụ Hoàng còn sẽ chờ ngươi đến chiếu cố a” ở trên môi hắn khinh trác một chút, Kì Hủ Thiên lại nhếch khóe môi lên, tiếp tục nói: “Nếu thiếu Minh Nhi, không người bồi Phụ Hoàng dùng bữa, tới rồi ban đêm cũng chỉ có thể một mình đi ngủ, Phụ Hoàng chính là hội tịch mịch a.”
Buông trong tay mái tóc đã được làm khô, Kì Minh Nguyệt lại cầm lên mấy lọn quấn quấn ở đầu ngón tay không chút để ý, liễm hạ mắt, mang theo một chút ý cười: “Hậu cung bên trong có thể có rất nhiều phi tần chờ Phụ Hoàng lâm hạnh, cả trai lẫn gái cũng không ít, Phụ Hoàng chỉ cần tùy ý tuyển đến cùng bồi chính là.” Tuy là vui đùa chi ngữ, nhưng tưởng tượng đến Phụ Hoàng nếu thực sự một ngày sủng hạnh phi tần trong hậu cung...... Trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, sợi tóc quấn quanh ở ngón tay đã bị hắn gắt gao túm chặt lấy.
“Khả Phụ Hoàng chỉ có đối với Minh Nhi mới có hưng trí, người khác toàn bộ chướng mắt, ngươi nói phải làm như thế nào cho phải đây?” Kì Hủ Thiên sao lại xem nhẹ động tác rất nhỏ đó của thiếu niên bên người, bàn tay cởi bỏ mấy sợi tóc quấn ở đầu ngón tay hắn, ngậm lấy đầu ngón tay đã ửng đỏ kia, một phen trác hôn, bên môi đã hiện ra ý cười, trong miệng nhưng cũng không nói ra, chỉ là đưa thân mình hắn kéo vào trong lòng ngực, vỗ về hắn lưng của hắn, thỏa mãn phun ra một ngụm thở dài.
Nằm ở bên cạnh người, ngửi hơi thở quen thuộc trên người Phụ Hoàng, trong lòng hắn cũng sinh ra cảm giác hết sức không đành lòng: “Phụ Hoàng chờ Minh Nguyệt trở về.” May mà theo như lời nói của Diễm Thanh, đường xá thượng cũng không tính quá mức xa xôi, trong vòng một tháng liền có thể đi về.
“Đó là đương nhiên, nếu Phụ Hoàng không cản được Minh Nhi xuất cung, hiển nhiên chỉ có thể một mình ở tẩm cung chờ Minh Nhi trở về, xem ra mặt mũi của Diễm Thanh kia đúng là rất lớn a, ý đồ muốn thương ngươi, ngươi lại đáp lễ bằng cách theo hắn đi cứu người, Phụ Hoàng cũng không biết Minh Nhi là người mềm lòng như thế đâu......” nghiêng người nhìn chống lại cặp mắt đang mỉm cười kia, thấy chân mày Minh Nhi khẽ nhướn lên, lộ ra một chút vẻ giảo hoạt, Kì Hủ Thiên bỗng nhiên nhớ ra hắn từng nhắc đến người mà Diễm Thanh cầu hắn cứu trị là thân trúng cổ độc, như thế xem ra, không phải Minh Nhi mềm lòng, mà là hắn có dụng ý khác a, trong mắt dần dần lộ ra vẻ lạnh như băng, Kì Hủ Thiên nhớ tới cổ độc đem Minh Nhi tra tấn vất vả như thế nào, trong lòng liền lộ ra một trận sát ý: “Lại là cổ độc...... Lúc này không biết hội cất giấu chuyện thú vị gì, đáng tiếc Phụ Hoàng không ở bên người, Minh Nhi cần phải mọi sự cẩn thận.”
“Đã có người muốn nhờ, lại là nhân cổ độc kia, hiển nhiên không thể không đi, Phụ Hoàng nên biết, Minh Nguyệt cũng không phải kẻ dễ để người khác xắp đặt an bài, đối với cổ độc kia, Minh Nguyệt không muốn bỏ qua, thế gian tuy người thiện cổ không ít, nhưng cũng không đến mức nhiều như thế, vừa vặn cấp Minh Nguyệt gặp gỡ hai lần, lần trước cũng đã hưởng qua tư vị, lần này nên hảo hảo kiến thức một phen, nếu hai người có chút liên hệ, liền thật là việc thú vị a.” Trong miệng nói xong thú vị, trên mặt Kì Minh Nguyệt đã lộ ra ý cười thâm trầm, làm như thật sự thập phần cảm thấy hứng thú, nhưng Kì Hủ Thiên như thế nào hội không biết, chuyện cổ độc mấy năm trước mặc dù đã giải quyết, nhưng này kẻ giật giây phía sau màn đã chọc giận Minh Nhi, đem trao cho Hàn gia phụ tử phương pháp thi cổ, gián tiếp khiến cho An Nhược Lam ở trên người Minh Nhi trên người hạ Liên Tâm Cổ, cuối cùng khiến An Nhược Lam thân tử, Minh Nhi mặc dù không hề nhắc đến, nhưng hắn hiểu được, với kiêu ngạo của Minh Nhi, làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ bị người mưu tính khiến mẹ đẻ chết ở dưới kiếm, tuy nói kia chính là ngoài ý muốn, nhưng tánh mạng của chính mình đã một lần bị người khác nắm trong tay, đó cũng là sự thật, là việc khiến cho người tự tin ngạo nghễ như Minh Nhi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
“Như thế xem ra, hành trình lần này của Minh Nhi tuyệt đối không thể không thú vị, Phụ Hoàng cũng có chút tò mò, không biết Diễm Thanh muốn nhờ ngươi cứu trị là người nào?”
“Minh Nguyệt còn chưa kịp hỏi, bất quá nghe trong lời nói của hắn, tựa hồ là người trong nhà, mà lại còn đối hắn rất là trọng yếu, nhắc tới người nọ, Diễm Thanh xem ra đều cùng ngày xưa bất đồng.” Dựa vào vẻ mặt ngày ấy của Diễm Thanh, Kì Minh Nguyệt không thể không đoán, người nọ nhất định là tồn tại trọng yếu nhất trong lòng Diễm Thanh, bằng không, cũng sẽ không làm Diễm Thanh thiếu gia phong tình vạn chủng kia lộ ra vẻ buồn bã.
Người trong nhà..... Nghĩ đến xuất thân của Diễm Thanh, trong mắt Kì Hủ Thiên hiện lên một đạo duệ quang, nếu hắn chưa từng nhớ lầm, nhà của Diễm Thanh...... Liễm hạ thần sắc trong mắt, Kì Hủ Thiên chậm rãi gợi lên thần, thấy thần sắc của Minh Nhi lộ vẻ khó hiều, hắn mang theo cười mở miệng nói: “Phụ Hoàng đã xác định, việc lần này của Minh Nhi chắc chắn rất có thu hoạch.”
Kì Minh Nguyệt hiển nhiên chưa từng để ý hàm nghĩa trong lời nói của Kì Hủ Thiên, nhìn chăm chú vào đôi mắt mang ý cười của y, hắn nghi hoặc hỏi: “Phụ Hoàng là có ý gì? Hay là ngươi đã biết người Diễm Thanh muốn cứu là ai?” Cũng là hắn ngày ấy chưa từng để ý hỏi rõ ràng, lại không biết Phụ Hoàng là như thế nào biết nội tình trong đó, nhìn thần sắc của y, rõ ràng đã đoán được chút gì đó, lại cố tình không muốn làm cho hắn biết được.
Vuốt vuốt mái tóc của hắn, Kì Hủ Thiên trên đôi mi đang mở to của hắn hạ xuống một nụ hộn: “Minh Nhi làm gì phải hao tâm tốn sức, chờ đến lúc xuất phát đến hỏi Diễm Thanh, liền cái gì đều hiểu được. Phụ Hoàng sẽ lệnh cho Lưu Dịch chuẩn bị xe ngựa, ngày mai ngươi liền có thể ra ngoài, cũng có thể đi sớm về sớm.”
“Xe ngựa? Nếu phải chạy đi, vẫn là kỵ mã sẽ nhanh hơn.” Mặc dù tại kiếp này còn chưa thử qua, nhưng ở quá khứ hắn coi như là cao thủ thuật cỡi ngựa, có đoạn thời gian thường xuyên đi mã tràng cùng người tỷ thí, ít khi bị bại, cuộc đời này lại tập võ, chắc chắn nhớ lại kĩ thuật cũ cũng không phải việc khó khăn.
Nghe được lời ấy, khóe miệng mỉm cười của Kì Hủ Thiên càng thêm vẻ ám trầm thêm một chút, bàn tay chuyển qua vú hắn khẽ vuốt vài cái: “Minh Nhi sợ là đã quên, đã nhiều ngày ngươi có lẽ không thể cưỡi ngựa được, vạn nhất lại làm bị thương, Phụ Hoàng chính là đau lòng a.” Đầu ngón tay ở phía trong đùi của Minh Nhi vuốt thẳng vài lần, thấy hắn không cam lòng nheo mắt lại, Kì Hủ Thiên lập tức liền đoán được hắn lúc này nghĩ đến chuyện gì: “Ở trước khi Minh Nhi có thể cùng Phụ hoàng sóng vai mà đứng, vẫn là không nên có ý đồ khác mới tốt, nói như thế nào, Minh Nhi vẫn là tuổi tác còn nhỏ, muốn đánh chủ ý với Phụ Hoàng, thật sự là còn sớm chút.” Ha ha cười, Kì Hủ Thiên ôm thiếu niên ở sát bên cạnh, ở trên môi hắn lại hôn vài cái.
Bất đắc dĩ hạp thượng mắt, Kì Minh Nguyệt không thể không thừa nhận, muốn đem Phụ Hoàng cường giả như vậy áp vu dưới thân, cũng không phải việc dễ dàng, mặc dù hắn cùng với bên ngoài bất đồng như thế nào, trước mắt khối cơ thể này cũng chỉ mới mười lăm chi linh, nếu muốn đối Phụ Hoàng như thế nào, quả thực là người si nói mộng việc, tuy có không cam lòng, nhưng càng nhiều lại cũng là mong đợi cùng hưng phấn, nghĩ đến có một ngày có thể thường đến Phụ Hoàng tư vị...... Kì Minh Nguyệt một đôi bạc thần liền không khỏi hơi hơi giơ lên. (Htrần: ta cũng chờ mong ngóng dài cổ ngày anh nằm dưới a hắc hắc)
======================================================================
Hôm sau sau giờ ngọ, gọi Vô Hào đi theo tùy thị, Kì Minh Nguyệt sai người đi thông tri Diễm Thanh, ước hẹn ở ngoài cung cùng xuất phát, ngồi trên cỗ xe ngựa mà Lưu tổng quản sai người chuẩn bị, vỗ về dưới thân tầng tầng nhuyễn điếm, Kì Minh Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không biết là Phụ Hoàng đặc biệt hạ lệnh, hay là Lưu tổng quản quá mức tận trung cương vị công tác, cả bên trong xe ngựa đều trang bị da lông mềm mại cùng đệm dựa tinh xảo vây quanh, làm cho hắn đều ảo giác chính mình có phải hay không thành kia yếu đuối nữ tử, chính là một chút không khoẻ thôi, tòa thượng nhuyễn điếm liền đặt vô số tầng, còn có phúc vu phía trên là là da thú dầy dặn, ngồi xuống đi lên tựa như cả người đều phải lọt hẳn vào trong chúng, như thế quá độ bảo hộ, thật sự là khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Có lẽ là không muốn hai người quá mức tới gần, Kì Hủ Thiên phân phó trang bị bên trong xe ngựa thập phần rộng mở, cho dù ngồi đối diện, trung gian còn cách một cái án thư, vẫn không có chút cảm giác chật chội. Chờ Diễm Thanh lên xe ngựa, nhìn thấy bố trí trong đó, cũng không khỏi có chút líu lưỡi. (hờ, a men =.=)
“Nói vậy này lượng xe ngựa là Tôn Chủ ra lệnh chuẩn bị đi, liền ngay cả bên trong xe ngựa đều an bài như thế thỏa đáng, ở Diễm Thanh xem ra, này đó da thú đều là vật có giá trị xa xỉ, gia đình người bình thường chỉ sợ là ngay cả nhìn cũng chưa từng gặp qua, Tôn Chủ lại như thế tùy ý phô này rất nhiều, xem ra Tử Nghiêu ở trong lòng Tôn Chủ quả nhiên thập phần trọng yếu, cũng chớ trách Tử Nghiêu vừa đáp ứng với ta, Tôn Chủ liền cho đi, Diễm Thanh vốn tưởng rằng Tôn Chủ sẽ không dễ dàng đồng ý mới là.” Đã là thủ hạ nhiều năm, hắn sao lại không biết thủ đoạn của người nọ, mặc dù số lần gặp qua không nhiều lắm, nhưng mỗi một quay về đều khiến hắn không tự chủ được sinh ra vài phần kính sợ ý, cũng không biết là vì sao, nghĩ đến hắn Diễm Thanh cũng không phải người nhát gan, lớn nhỏ trường hợp cũng gặp qua không ít, nhưng mỗi khi thấy Tôn Chủ, sẽ thấy bị khí thế của hắn bức bách, nghe theo hắn hiệu lệnh tựa hồ thành việc đương nhiên, rốt cuộc không rảnh suy nghĩ khác.
Nhìn liếc mắt một cái Trình Tử Nghiêu đang ngồi ở phía trước người, Diễm Thanh thùy hạ mắt, cũng chỉ có người trước mặt, mới có thể khiến người nọ lộ ra vẻ mặt lần trước chứng kiến thấy đi, ánh mắt cực nóng như vậy, là hắn chưa bao giờ ở trong mắt Tôn Chủ gặp qua, cho dù nổi giận dưới tràn ngập sát ý, trong đôi mắt người nọ cũng chỉ sẽ có huyết tinh lạnh như băng, mà tuyệt sẽ không xuất hiện như hỏa cuồng nhiệt như vậy, chính là bởi vì người trước mắt, hắn mới có hân hạnh được kiến thức tới rồi Tôn Chủ không đồng dạng như vậy, nói như đây, Tử Nghiêu nhưng lại thật sự là nam sủng Tôn Chủ sao? Do dự một chút, hắn vẫn là mở miệng hỏi: “Có lẽ Diễm Thanh không nên hỏi, nhưng như Tử Nghiêu như vậy, thật sự không giống tình nguyện vi sủng người, vì sao lại hội ở lại bên người Tôn Chủ trở thành sủng thị?”
“Sủng thị?” Kì Minh Nguyệt nhấc lên tách trà ở trên án, khinh nhấp một ngụm, tựa tiếu phi tiếu nhướn mày hỏi: “Vì sao Diễm Thanh lại tổng nghĩ đến Tử Nghiêu là nam sủng bên người hắn, mà không phải mặt khác?”
“Năm đó Tôn Chủ bên người liền có không ít sủng thị, nam nữ đều có, mặc dù không bằng Tử Nghiêu chi tư, nhưng lại được Tôn Chủ yêu thích, thường xuyên mang bên cạnh người, lần trước thấy Tôn Chủ bỗng nhiên xuất hiện lại như thế coi trọng Tử Nghiêu, Diễm Thanh mới nghĩ Tử Nghiêu cũng là một trong những sủng thị, hay là, là Diễm Thanh đường đột?” Trình Tử Nghiêu không phải nam sủng, chẳng lẽ là người trong tâm Tôn chủ? Âm thầm lắc lắc đầu, hắn là tưởng tượng không ra, nam nhân như vậy cũng sẽ có một ngày yêu thượng người khác, lại nhìn lướt qua Kì Minh Nguyệt, hắn trong lòng lại có chút do dự, nếu là Trình Tử Nghiêu như vậy, nói không chính xác thật sự đã đi vòa trong tâm của Tôn Chủ cũng không cũng biết. (Sự thật dù phũ phàng dù đau thương cũng phải chấp nhận đi a =,=)
Kì Minh Nguyệt nghe lời nói của Diễm Thanh, biết Phụ Hoàng năm đó tất nhiên có không ít cái gọi là “Sủng thị”, mặc dù đã là việc quá khứ, nhưng trong lòng vẫn là nổi lên khôn kể tư vị, bất giác hơi hơi túc nổi lên mi, nắm trong tay chén trà, đã quên uống, trong lúc nhất thời cũng không thấy nói gì
Diễm Thanh thấy hắn như thế, tự giác thấy là đã hỏi việc không nên hỏi, trong lòng có chút áy náy, trên mặt lại vẫn như cũ là cầm ý cười, tự tay rót trà cho mình, cười nói: “Tử Nghiêu không tính toán việc trước đó, theo ta tiến đến cứu giúp cố nhân, Diễm Thanh lúc này đa tạ.”
“Không cần nói cảm ơn, Tử Nghiêu chính là tò mò, đến tột cùng ra sao cố nhân, làm cho Diễm Thanh như thế vướng bận trong lòng?” Kì Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lời nói hôm qua của Phụ Hoàng, hiển nhiên trong đó còn có chút việc chính mình không rõ, lúc này vừa vặn hỏi thăm một phen.
Nghe hắn hỏi như vậy, ý cười trong đôi mắt kiều diễm nhất thời liễm đi xuống, nhìn ánh sáng màu xanh biếc nhợt nhạt trong chén, thở dài một tiếng, ánh mắt đã hướng tới bên ngoài xe, nhìn ngắm cảnh phố xá đang dần dần theo bánh xe lăn trôi về phía sau, Diễm Thanh hết mở lại khép lại miệng, lại không nói ra được nửa câu.
Cách hồi lâu, Kì Minh Nguyệt mới lại nghe thấy ngữ thanh kia giống như từ xa xa truyền đến, vẫn là như nỉ non dường như liêu nhân, lại hơn chút thản nhiên phiền muộn ý, “Hắn...... Tên là Viêm Thiến.”
“Xem ra hắn đối Diễm Thanh mà nói thập phần trọng yếu.” Nếu không có như thế, cũng sẽ không lấy thân phạm hiểm, dưới tình thế cấp bách nhưng lại uy hiếp hắn tiến đến cứu giúp, lấy tính tình của Diễm Thanh, không phải bị bắt buộc nóng nảy, tuyệt không hội làm hành vi ra vậy.
Diễm Thanh gật gật đầu, ánh mắt đã có chút mờ ảo, giống như bịt kín một tầng sương mù, lộ ra vài phần rất nhỏ đến không thể phát hiện vẻ thống khổ: “Viêm Thiến thật là người thập phần trọng yếu, không vi mặt khác, chỉ vì hắn đúng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra với Diễm Thanh.”
Chính là huynh đệ sao không? Kì Minh Nguyệt liễm hạ thần sắc trong mắt, dường như không có việc gì tiếp tục hỏi: “Không biết Diễm Thanh quý phủ ở nơi nào?” Nếu cứu người này là huynh đệ ruột thịt, vậy kia hướng đang đi đến chính là đường trở về nhà đi.
Mang theo vài phần chua sót, Diễm Thanh thùy hạ mắt, thản nhiên đáp:
“Vân Hạo Sơn Trang.”
___Hết chính văn chương ___