Thiếu Niên Ca Hành

chương 246: nguyên tắc của hải tặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lang Gia Vương đã chết năm năm, cho dù từng là cái tên nổi danh nhất trên đại lục thì giờ cũng bắt đầu bị người ta quên lãng. Khi nói tới Lang Gia Vương, luôn mang theo ý cảnh còn người mất.

Người từng là vương gia oai hùng trở thành kẻ mưu phản, ngay cả những sự tích anh dũng cũng trở thành cấm kỵ.

Còn những chiến sĩ uy vũ cũng theo đó biến mất trong dòng sông lịch sử. Thiên Khải Tứ Thủ Hộ phát huy tác dụng quan trọng trong loạn bát vương, Ngân Y tướng quân Lôi Mộng Sát dũng mãnh vô song khi viễn chinh ở Nam Quyết, cùng với tam thần tướng của trung quân Bắc Ly. Những cái tên này đã lâu rồi không được ai nhắc tới. Chỉ có Kim Giáp tướng quân Diệp Khiếu Ưng vẫn sống động trong triều đình, chứng minh cho sự tồn tại của thời đại đó.

Cho nên gặp được ba vị cựu thần tướng ở đây là chuyện khiến người ta rất phấn chấn. Mộc Xuân Phong sắc mặt mong chờ muốn tiến tới trò chuyện nhưng không biết vì sao ba vị thần tướng có vẻ không mấy hứng thú. Vương Phách Xuyên nhìn Tư Không Thiên Lạc cùng cây trường thương trong tay cô: “Ngân Nguyệt thương, lâu rồi không gặp. Phụ thân ngươi đã từng truyền thương pháp cho ta.”

“Ta đã thấy.” Vừa rồi Tư Không Thiên Lạc đọ thương cùng với Vương Phách Xuyên, đương nhiên đã nhận ra: “Ngươi và phụ thân ta rất thân quen.”

“Không quen thân lắm. Lần đầu ta thấy phụ thân ngươi là trong Điêu Lâu Tiểu Trúc ở Thiên Khải thành. Ngày đó ta đang uống rượu, thuận tiện bàn luận chút vấn đề về thương pháp. Phụ thân ngươi uống say túy lúy, còn nói chúng ta bốc phét. Bốn người chúng ta vốn định tới đánh hắn một trận, kết quả phụ thân ngươi lấy thanh Ngân Nguyệt thương ra, xuất ba thương là khiến ta tâm phục khẩu phục.” Vương Phách Xuyên cười một tiếng hiếm thấy, có lẽ nhớ lại những năm tháng mà mình chỉ nghe vài lời giễu cợt là muốn lao tới đánh người. “Sau đó tình cờ gặp nhau vài lần, mỗi lần đều được lợi rất nhiều. Chỉ có điều mỗi lần...”

“Mỗi lần làm sao?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

Tiếu Trảm Giang cầm song thương nói tiếp: “Mỗi lần đều muốn đánh phụ thân của ngươi một trận.”

Đương nhiên Tư Không Thiên Lạc cũng hiểu loại cảm giác này, cô gãi đầu một cái: “Không ngờ phụ thân còn từng tới Thiên Khải.”

Tiếu Trảm Giang và Vương Phách Xuyên nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi không biết phụ thân ngươi từng tới Thiên Khải à?”

“Không biết.” Tư Không Thiên Lạc sắc mặt vô tội.

“Ngươi chưa từng nghe chuyện ngàn dặm đuổi thần thương, thần thương lui ngàn dặm à?” Vương Phách Xuyên hỏi dò.

Tư Không Thiên Lạc vẫn mang vẻ vô tội: “Không biết.”

Vương Phách Xuyên cười lớn một tiếng càng hiếm thấy: “Thú vị.”

“Có gì thú vị?” Tư Không Thiên Lạc không hiểu.

Vương Phách Xuyên không trả lời, chỉ nói: “Lúc nào về Tuyết Nguyệt thành, ngươi có thể tới hỏi phụ thân của ngươi.”

Tư Không Thiên Lạc quay sang hỏi Đường Liên: “Sư huynh, huynh có biết không?”

Đường Liên lại đứng nhìn Tiêu Sắt và Tiêu Lăng Trần ở một hướng khác: “Không biết bọn họ đang nói gì nhỉ?”

Mộc Xuân Phong cũng nhìn sang: “Một người từng là hoàng tử nổi tiếng nhất Bắc Ly, một người là người thừa kế của vương gia cường đại nhất. Ta cũng rất tò mò không biết bọn họ nói gì.”

Tiêu Sắt nói với Tiêu Lăng Trần: “Mấy lời ngươi vừa nói có câu không đúng.”

Quạt xếp trong tay Tiêu Lăng Trần ngừng lại: “Câu nào không đúng?”

“Chúng ta không gặp nhau đã năm năm rồi, không phải bốn năm.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Tiêu Lăng Trần ngây ra một chút, ngay sau đó thở dài: “Ngươi vẫn nghiêm túc như vậy.”

“Đúng vậy, ta rất nghiêm túc. Cho nên ta có vài vấn đề luôn muốn hỏi ngươi.” Tiêu Sắt nói.

Tiêu Lăng Trần gật đầu: “Hỏi đi.”

“Năm xưa ngươi đi khỏi như thế nào?” Tiêu Sắt hỏi.

“Ngày Thiên Khải thành xảy ra bạo động, phụ vương mang ta ngồi một chiếc xe ngựa đi về phía cửa bắc, trên đường bị Bạch Hổ sứ ngăn cản. Phụ vương ngừng lại, không phản kháng, Bạch Hổ sứ bèn thả ta khỏi thành. Sau đó trên đường chạy trốn ta gặp được ba vị thần tướng nên mới thoát khỏi truy sát.” Tiêu Lăng Trần nói rất bình tĩnh, như đang kể lại chuyện của người khác.

“Vì sao đêm hôm đó đột nhiên vương thúc muốn rời thành, chẳng lẽ người muốn làm loạn thật? Chẳng lẽ trận hỏa hoạn đó là do vương thúc gây ra?” Tiêu Sắt hỏi.

“Ta không biết. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất đột ngột.” Tiêu Lăng Trần tiếp tục phe phẩy cây quạt: “Mãi tới trước khi ra khỏi thành gặp ba vị thần tướng ta vẫn không biết vì sao mình lại bị đuổi giết, vì sao phụ thân ta lại bị Bạch Hổ sứ ngăn cản.”

“Theo như lời Hình bộ, Lang Gia Vương mưu toan làm phản, hôm đó cố ý gây rối tại Thiên Khải thành.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

“Đúng là nực cười, nếu phụ vương ta thật sự tạo phản. Như vậy cả nửa Bắc Ly cũng bị hủy diệt rồi. Một vụ náo loạn nho nhỏ trong Thiên Khải thành lại bị nói thành Lang Gia Vương mưu phản, rõ ràng là sỉ nhục phụ vương ta. Năm xưa toàn bộ Nam Quyết không ai đánh nổi phụ vương ta, đám Kim Ngô vệ trong Thiên Khải thành thì làm được gì?” Tiêu Lăng Trần cười nhạt.

Tiêu Sắt gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng hoàng đế không nói gì, Lang Gia Vương cũng không nói gì.”

“Giống như...” Tiêu Lăng Trần nhìn Tiêu Sắt.

Hai người đồng thanh nói: “Bọn họ đã hẹn trước.”

Tiêu Sắt thu ánh mắt lại: “Ta sẽ trở về Thiên Khải thành, khai mở bí mật này.”

Tiêu Lăng Trần thu cây quạt lại: “Vậy chúc ngươi thành công!”

Tiêu Sắt ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không về Thiên Khải với ta à?”

“Đừng nói đùa, ngươi về Thiên Khải là phụng chiếu hồi kinh. Ta về Thiên Khải là đưa dê vào miệng cọp. Ta làm vương gia trên biển không tốt à, việc gì phải về chịu chết?” Tiêu Lăng Trần nói rất thẳng thắn.

“Ngươi làm hải tặc thật à?” Tiêu Sắt hỏi ra câu này, đám hải tặc không chuyện ác nào không làm trong truyền thuyết, thật sự do Tiêu Lăng Trần suất lĩnh?

Tiêu Lăng Trần “xì” một tiếng: “Ta đường đường là người thừa kế đời sau của đại đô hộ Bắc Ly, Lang Gia Vương, sao lại đi làm mấy chuyện giết người phóng hỏa ấy được? Chẳng qua ta thấy đám thuyền buôn kia thì tiện tay cướp ít bạc thôi, không giết người không phóng hỏa! Mặc dù ta là hải tặc nhưng cũng là hải tặc có nguyên tắc!”

Tiêu Sắt không nhịn được nói: “Nguyên tắc gì?”

Tiêu Lăng Trần cười nói: “Một khối bạc lớn, một đao chặt thành hai nửa. Ngươi một nửa, ta một nửa. Tất cả thuyền buôn, ta cướp một nửa.”

Tiêu Sắt gật đầu: “Nguyên tắc tốt.”

Tiêu Lăng Trần đột nhiên giơ tay: “Ngươi cũng đưa ta một nửa!”

Tiêu Sắt đánh văng bàn tay hắn sang một bên: “Ngươi biến đi!”

Tiêu Lăng Trần bất đắc dĩ thở dài: “Biết ngay là ngươi keo kiệt không chịu cho ta mà. Ta thì khác. Bổn vương rất hào phóng. Bổn vương sẽ nói cho ngươi một bí mật.”

Bí mật gì?

“Mấy ngày đó, có một người tới vương phủ Lang Gia Vương.”

“Ai?”

“Tổng quản Cẩn Tuyên công công.”

Tiêu Sắt hít một hơi: “Ta nhớ rồi.”

“Nếu ngươi muốn về Thiên Khải tra xét, có lẽ chỗ tổng quản Cẩn Tuyên công công là nơi thích hợp nhất. Nhưng người kia rất khó đối phó. Ngươi có đồng minh mạnh mẽ nào ở Thiên Khải không?” Tiêu Lăng Trần suy tư nói.

“Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này không có.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio