Thiếu Niên Ca Hành

chương 6: cược sống chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Phần lớn người bình thường chỉ có thể điều khiển một loại vũ khí, song đao song kiếm đã là cực ít, bởi khó có thể khống chế sự cân bằng, chỉ một chút sơ sẩy không chú ý sẽ để lộ sơ hở cực lớn, mà Thiên Nữ Nhụy lại có thể sử dụng đồng thời ba thanh đao!

Đường Liên cau mày nói: "Đặc điểm lớn nhất của Tam Đao vũ chính là nó gần như bá đạo tấn công, khi ba thanh đao đồng thời xuất hiện, nó sẽ tấn công liên tục, không chết không thôi!"

Hai tên kiếm khách lúc này trong lòng vô cùng ngạc nhiên, chỉ có thể nhanh chóng thối lui, lại thấy Thiên Nữ Nhụy vung đoản đao trong tay trái, dùng sức đánh vào đoản đao còn lại trên không trung, tay phải xoay nhẹ, thân hình ưu nhã xoay tròn, làn váy bay lượn, mềm mại như làn sóng gợn trên mặt nước. Đoản đao trên không trung phóng thẳng về phía gã thương nhân, hắc kiếm khách giơ kiếm muốn chặn, lại cảm giác kình lực từ đoản đao nặng tới ngàn cân, tay bị kịch liệt chấn động, kiếm rời khỏi tay.

"Cái này... Cái này..." Gã thương nhân kinh hãi hô lên.

Bạch kiếm khách vội vàng đứng chắn phía trước gã thương nhân, dùng sức vung kiếm trong tay, đánh bật đoản đao ra không trung.

Thiên Nữ Nhụy nhảy vọt lên, tay trái nàng thu đao vào trong tay áo, sau đó nắm lấy đoản đao kia, nhanh chóng lao xuống, đánh thẳng về phía thương nhân. Bạch kiếm khách cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay đâm tới.

Thiên Nữ Nhụy mỉm cười, thân hình trên không trung xoay nhẹ, chậm rãi hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ trên mũi kiếm của bạch kiếm khách, mượn kiếm thế của hắn lần nữa nhảy lên, vững vàng đứng sau lưng gã thương nhân, đao trong tay chọc nhẹ vào lưng hắn.

"Cái này..." Gã thương nhân sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thoáng cái té quỵ trên đất, "Không biết tại hạ đã làm sai chuyện gì, lại để Thiên Nữ tức giận đến tận đây! Tại hạ... Tại hạ..."

"Được rồi." Thiên Nữ Nhụy thu đao lại, đi lên phía trước, vỗ nhẹ hai cái trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi kia, an ủi, "Ta cũng chỉ dọa ngươi một chút thôi, sẽ không thật sự giết ngươi. Còn vì sao dọa ngươi, cũng chỉ là muốn để người ở đây biết được."

"Vị công tử này không chỉ đặt cược tiền thôi đâu, thứ mà hắn đặt cược còn quý hơn hai hộp minh châu này nhiều." Thiên Nữ Nhụy xoay người, hướng về phía những thương nhân khác cất cao giọng nói.

Đám người nhìn nhau, hít một hơi hơi lạnh: "Cược sống chết."

"Không sai, chính là cược sống chết." Thiên Nữ Nhụy cười khẽ.

Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, hỏi Đường Liên: "Cược sống chết là sao?"

Đường Liên suy nghĩ rồi trả lời: "Đại khái là người thua không chỉ có để tiền lại mà còn phải để cả mạng lại luôn."

Mặt mũi Tiêu Sắt tái nhợt: "Ta nói muốn cược như vậy lúc nào?"

Lúc này Thiên Nữ Nhụy đã quay lại, mỉm cười với Đường Liên: "Liên, ta có thể giúp chàng lần này thôi, hôm nay mọi người biết Mỹ Nhân trang cũng có hứng thú với món hàng của chàng. Như vậy, sẽ có khoảng một nửa người biết điều mà lui ra khỏi thành Tam Cố, nhưng cũng có không ít người ta không thể giải quyết được.”

Lần lượt có thương nhân mang theo người hầu rời sân, chỉ còn lại mấy người vẫn trụ lại, Tiêu Sắt nhìn vòng, trong lòng nhất thời có cảm giác tuyệt vọng: "Ôi... Không ngờ bọn họ cũng tới."

Chỉ thấy cách đó không xa, một cái thân hình cao lớncường tráng, trong tay cầm một thanh đao to như cánh cửa, cả người đứng nơi đó sừng sững như một ngọn núi. Mà trái lại, thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn, thân hình uyển chuyển mềm mại, duỗi nhẹ đôi chân thon dài, mỉm cười với bọn họ, nhẹ vung tay, một tấm thiếp vàng đã bay về phía họ.

Thiên Nữ Nhụy tái mặt, thiếp mời kia bay thẳng về phía nàng, nàng nhún chân, khẽ nhảy lên đá tấm thiếp bay ngược trở về. Hai ngón tay Nguyệt Cơ kẹp lấy tấm thiếp, âm trầm nhìn nàng.

Thiên Nữ Nhụy cười nói: "Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu giận giết người. Ta không nhận thiếp của các người, nhận sẽ phải chết. Người các ngươi muốn giết là bọn họ, ta không liên quancô nương chớ hiểu lầm."

"Ngươi!" Tiêu Sắt cả giận nói, quay đầu nhìn về phía Đường Liên, lại thấy Đường Liên căn bản không hề chú ý bên này, hắn nhìn theo ánh mắt Đường Liên, lại thấy một cái người đàn ông ăn vận kiểu văn sĩ ngồi ở chỗ đó, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mái tóc bạc phơ. Trước mặt hắn để một thanh kiếm, chuôi kiếm này tinh xảo lạ thường, giống như được chế tác từ một khối ngọc, tỏa ánh sáng lưu động vô cùng đẹp mắt.

Người đó mỉm cười gật đầu: "Lại gặp mặt."

"Ngươi đến đây cũng vì món đồ đó sao?" Đường Liên hỏi.

Người kia không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ gật gật đầu, nói ra: "Thương thế của ngươi đã khá hơn rồi đó. Hai ngày trước lúc ta gặp ngươi, thương thế của ngươi còn rất nặng."

"Đương nhiên rồi, Bồng Lai đan dược của ta là linh dược, chỉ có Đế đô Dược Vương điện mới có, cho dù ngươi có mang một hộp minh châu này tới, cũng phải xem thái độ của Dược Vương điện có chịu bán cho ngươi hay không. Vết thương nhỏ như vậy đúng là lãng phí thuốc của ta." Tiêu Sắt đắc ý nói.

Người kia quay đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày, sau đó cười nói: “Không ngờ bên cạnh Đường công tử còn có một vị cao nhân như vậy.”

Lúc này Thiên Nữ Nhụy chợt nhớ ra chuyện gì đó, giật mình nói: “Mấy ngày nay tuy có rất nhiều người tràn vào thành Tam Cố nhưng số người đột nhiên mất tích cũng không ít. Chẳng lẽ…”

Người kia gật gật đầu: “Vì không muốn Đường công tử gặp những phiền toái không cần thiết nên ta đã thay Đường công tử xử lý những kẻ thừa thãi rồi.”

“Nói dễ nghe quá, chẳng qua cũng chỉ là một câu “Trước tiên giết hết những kẻ tranh giành với ta, rồi ta mới cướp của ngươi” mà thôi.” Tiêu Sắt khinh thường nói.

Người kia ngẩn người, sau đó bật cười: “Ngươi nói không sai.”

“Đây là đồ của thành Tuyết Nguyệt, cướp đồ của thành Tuyết Nguyệt, các hạ đã suy nghĩ xong rồi chứ?” Đường Liên hỏi

Người kia lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc bên trong nó là thứ gì, đó cũng không phải thứ thuộc về thành Tuyết Nguyệt. Chẳng qua các ngươi hành động nhanh hơn, giành được trước mà thôi.”

“Chẳng lẽ ngươi biết bên trong có thứ gì?” Đường Liên hỏi

Ngươi kia bật cười, sau đó thở dài: “Là ma vật.”

“Có lẽ các hạ đã quên rồi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói. “Hiện giờ chuyện quan trọng nhất trong Mỹ Nhân trang này là ván cược của tại hạ, nếu như các hạ không có hứng thú với ván cược của ta, vậy xin mời về trước.”

“Ván cược ư?”

“Cược sống chết.”

Thiên Nữ Nhụy cười khẽ: “Đúng vậy, trong Mỹ Nhân trang rất hiếm khi gặp cược sống chết. Người tới nơi này đều giắt hông vạn lượng, ai nấy cũng là cường hào một phương, sao có thể tham gia vào ván cược chỉ những kẻ liều mạng mới tham gia vào này chứ?”

“Ta là kiếm khách.” Người kia giơ thanh ngọc kiếm của mình ra trước mắt. “Nắm giữ sống chết của ta chỉ có kiếm, chứ không phải mấy viên xúc xắc. Nhưng đêm nay ta đồng ý cùng hai người các ngươi chơi trò này, nếu như hai người thắng ta, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm một đêm nữa.”

“Một đêm nữa ư?” Tiêu Sắt cười nhạt. “Ngươi tự tin quá rồi đấy.”

“Tự tin hay không, cứ thử sẽ biết.” Người kia vung tay phải lên, bộ xúc xắc bên trên chiếc bàn gỗ tử đàn đằng xa đồng loạt bay về phía này, rơi gọn vào trong tay hắn.

“Cách không lấy vật?” Đường Liên nhíu mày

“Công phu ảo thuật của thuật sĩ giang hồ chuyên để diễn trò mà ngươi cũng dùng.” Tiêu Sắt khinh thường nói, rồi tự mình kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Liên thấy hắn vẫn ngây người đứng đó, đành bất đắc dĩ dùng sức vỗ vỗ ghế.

“Sao vậy?” Đường Liên không hiểu hỏi hắn.

Tiêu Sắt chán nản nói: “Tới ngồi chứ làm gì, đám người thành Tuyết Nguyệt các ngươi trong đầu chẳng có gì khác ngoài chém chém giết giết.”

“À được.” Đường Liên vội vàng chạy tới.

Người kia lắc lắc lọ đựng xúc xắc, nói thẳng: “Một ván quyết định thắng thua. Các ngươi thắng, ta đi. Ta thắng, để đồ lại, các ngươi vẫn có thể đi.”

“Nghe có vẻ rất công bằng, chí ít là không cần biết kết quả thế nào, cũng không cần để mạng lại.” Tiêu Sắt liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lọ đựng xúc xắc.

Người kia bật cười: “Không ngờ công tử lại là dân cờ bạc. Trước đó thấy công tử có vẻ chẳng quan tâm chuyện gì trên đời, nhưng không ngờ khi ngồi lên chiếu bạc, phong thái lại hoàn toàn thay đổi.”

Ánh mắt Tiêu Sắt vẫn nhìn chằm chằm lọ xúc xắc như cũ, không buồn ngẩng đầu: “Ta từng cá cược ba ngày ba đêm liên tiếp tại sòng bạc Thiên Kim đài lớn nhất Đế Đô, cuối cùng thắng được một tòa thành trì, ngươi có tin không?”

“Thiên Kim đài chính là sòng bạc đứng đầu nước Bắc Ly, dù là Mỹ Nhân trang cũng không thể sánh bằng, đừng nói là một thành, dù có thắng được hẳn một nước nhỏ cũng không phải không thể xảy ra.” Người kia lạnh lùng nói.

Tiêu Sắt nhếch môi: “Nói thật dễ nghe, rõ ràng ngươi cũng không tin.”

Lọ xúc xắc trong tay người kia đổ sụp xuống mặt bàn: “Tai nghe là giả, mắt nhìn thấy mới là thật. Công tử đã có thể cược thắng một tòa thành, như vậy thuật đánh bạc chắc hẳn kinh người, vậy …”

“Năm năm sáu, mười sáu đểm, đặt lớn.” Đường Liên ngồi cạnh nhắc nhở. Hắn là cao thủ ám khí, năng lực nghe tiếng gió để nhận biết đã đạt tới đỉnh điểm, đối với hắn chuyện nghe xúc xắc này quá đơn giản.

“Đám người giang hồ các ngươi…” Tiêu Sắt lắc đầu thở dài. “Đúng là chẳng hiểu tình thú là gì. Trong đánh bạc, thú vị nhất chính là chữ “cược”, nếu như kết quả đã dự đoán trước được, thế thì ván cược này còn có ý nghĩa gì chứ?”

"Công tử nói rất có lý." Người kia gật đầu.

"Thế ngươi muốn đặt cái gì?" Đường Liên vội la lên.

"Năm năm sáu." Tiêu Sắt khoanh tay, sống lưng ưỡn thẳng, nhàn nhã đáp, "Ta đặt lớn."

"Ngươi..." Đường Liên bực bội.

Ngón tay người kia gõ nhẹ vào đỉnh lọ xúc xắc. “Đặt rồi thì bỏ tay.”

"Không được!" Thiên Nữ Nhụy và Đường Liên đồng thời kinh hô một tiếng. Mặc dù người kia chỉ gõ nhẹ, nhưng hai người đều nhìn ra lực đánh ra chính là chiêu Toái Không Chỉ của Phật gia. Bạch mã võ tăng Giới Không từng dùng Toái Không Chỉ giết người, bề ngoài người kia nhìn không hề bị thương tổn, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ nát toàn bộ. Người kia dùng một đòn như vậy, xúc xắc bên trong lọ rốt cuộc biến hóa thế nào thì Đường Liên cũng không cách nào suy đoán nổi.

"Đương nhiên là không được." Tiêu Sắt đứng lên, cười nói, "Đã là cá cược, sao có thể dễ dàng như vậy được?"

"Công tử muốn thay đổi không?" Người kia hỏi.

"Thay đổi ư?" Tiêu Sắt đột nhiên đưa tay tóm lại lọ xúc xắc, "Cái gọi là đánh cược tất thắng, chính là tự tin mình sẽ thắng, khi ngươi tự tin mình sẽ thắng, vậy…."

"Ngươi nhất định sẽ thắng!" Tiêu Sắt nhấc lọ đựng xúc xắc lên.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên.

Dưới lực đạo của người kia, ba viên xúc xắc sớm đã sớm hóa thành bột phấn, không thể phân biệt lớn nhỏ, ngay cả điểm số bao nhiêu cũng không còn, cho dù ngươi đặt lớn hay nhỏ cũng đều thua, coi như đáp án của ngươi vô dụng. Thế nhưng, khi bụi phấn bị thổi bay, cảnh tượng bên dưới bột phấn khiến người kia cũng bất ngờ.

“Cái này…” Người đó nhíu mày.

Đám bột phấn lưu lại trên khăn trải bàn những đốm nhỏ, sắp xếp thành điểm số rõ ràng, theo thứ từ là….

“Năm, năm, sáu…” Đường Liên vui vẻ nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio