Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Tĩnh đã có một ít tin tức nơi này, lại còn phụ trách tìm hiểu tốt con đường phía trước để Thiếu Thành chủ Vô Danh thành tới đây, hẳn là cũng biết phương pháp quay lại. Quả nhiên, Kỳ Tĩnh gật gật đầu, "Điện truyền thừa này tuy rằng sát khí khắp nơi, những vẫn có phương pháp rời đi."
"Đi qua đoạn đường này, tiến vào thiên điện phía trước có một địa phương, pháp trận nơi đó nối thẳng ra bên ngoài", Kỳ Tĩnh nói, "Hai người các ngươi có thể đi theo chúng ta, đợi đến khi đến địa phương đó ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài."
Vợ chồng Lê Hưng cảm tạ, nhưng thái độ lại hơi có chút nơm nớp lo sợ.
Kỳ Tĩnh tự nhiên là đã nhìn ra, có một tia không vui, bất quá lại cũng chỉ trong giây lát rồi biến mất.
Tại trong quãng đường đi, bởi vì lúc trước đã có con cự mãng kia tồn tại, nên cũng không có thứ quỷ quái gì khác, cho nên một đường đi cũng là cực kỳ an tĩnh thuận lợi. Đáng nhắc tới chính là, trong quá trình bọn họ tiến lên, Nhữ Huệ bỗng nhiên bị một đồ vật ngáng chân, nhặt lên tới mới phát hiện thế nhưng lại là một kiện pháp khí cấp thấp dính đầy tro bụi, lại còn là một kiện pháp khí phi hành.
Bởi vì hai người Lê Hưng Nhữ Huệ không có linh lực trong người, nếu là pháp khí bình thường bọn họ không có cách nào điều khiển được, nhưng trùng hợp là kiện pháp khí này được luyện chế cực kỳ tinh xảo, căn bản không cần người sử hữu dùng linh lực điều khiển, chỉ dựa vào linh thạch được khảm trong pháp trận là có thể sử dụng. Sau khi lấy máu nhận chủ, liền có thể dựa tâm niệm mà khống chế.
Ninh Hữu cũng cao hứng thay bọn họ, vốn bọn họ về nhà còn cần đi một quãng đường dài nữa, hiện tại đã có pháp khí này, bọn họ liền có thể sớm ngày trở về nhà rồi, A Nam cùng Tiểu Nha nhìn thấy cha mẹ bọn chúng chắc chắn sẽ cực kỳ cao hứng.
Không bao lâu sau, mấy người Ninh Hữu đã đi tới giữa thiên điện.
Từ đường đi đi ra, toàn bộ tầm nhìn trở nên cực kỳ rộng lớn, chung quanh một ít thực vật cùng cây cối xanh um tươi tốt tỏa ra linh khí nồng đậm, mà trước mặt bọn họ chính là một cái đại điện thần bí mà cổ xưa.
"Nơi đó chính là địa phương để đi ra bên ngoài", Kỳ Tĩnh chỉ về phương hướng phía bên phải bọn họ cách đó không xa, nơi đó có một thạch trận, "Các ngươi quyết định muốn truyền tống đi ra ngoài? Phải biết rằng điện truyền thừa này là cơ duyên rất nhiều người chờ đợi đã nhiều năm mới mong đợi được, các ngươi định cứ như vậy mà từ bỏ?"
"Ý tốt của ân nhân vợ chồng chúng ta xin nhận, chỉ là chúng ta thật sự là rất nhớ mong hai đứa nhỏ, tất nhiên là muốn nhìn thấy càng sớm càng tốt, cơ duyên này tuy rằng khó được, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ thôi", Nhữ Huệ nói.
"Nếu đã như thế, vậy các ngươi đi theo ta."
Kỳ Tĩnh đưa hai người tới bên trong thạch trận kia, đùa nghịch một chút hai khối đá trước sườn thạch trận, sau đó kháp một cái pháp quyết, chỉ thấy trong thạch trận kia bộc phát ra một trận u quang màu lam, hai người Nhữ Huệ liền biến mất không thấy nữa.
"Hy vọng bọn họ có thể sớm ngày gặp lại A Nam Tiểu Nha", Ninh Hữu nói, "Hai anh em bọn chúng chính là đã nhớ mong cha mẹ rất lâu rồi."
"Yên tâm, địa phương cái thạch trận này truyền tống đến rất gần với cửa vào của bí cảnh, qua mấy ngày nữa hẳn chính là thời điểm bí cảnh một lần nữa mở ra rồi, chỉ cần bọn họ không đi loạn, thực nhanh là có thể đi ra ngoài. Hơn nữa bọn họ bây giờ còn có pháp khí phi hành, về đến nhà hẳn là sẽ rất nhanh thôi."
Hai người tiễn vợ chồng Lê Hưng đi ra ngoài, sau đó liền tiến vào bên trong thiên điện.
"Bên trong thiên điện này có chín chín tám mươi mốt cái phòng, mỗi một phòng hẳn là đều có cơ duyên khác biệt, đương nhiên đồng dạng, trong đó ẩn chứa nguy hiểm cũng khác nhau", Kỳ Tĩnh giải thích cho Ninh Hữu, "Chẳng qua có một vài phòng thật ra có người đụng phải nơi nguy hiểm trong đó, nhưng cơ duyên của mấy phòng kia trên cơ bản đều đã bị cầm đi hết rồi. Mà mấy phòng không có tình báo khác, trên cơ bản người đi tìm hiểu đều đã chết hết cả."
"Anh muốn thử một lần?" Ninh Hữu hỏi.
Kỳ Tĩnh gật đầu, "Nếu đã tới, nếu không đi thăm dò một chút, thật sự là có chút đáng tiếc."
"Anh không vội nhiệm vụ thành chủ các anh an bài sao?", Ninh Hữu có chút kỳ quái.
Kỳ Tĩnh không thể nhận ra mà nhíu nhíu mày, ngừng một lát, "Hiện tại chưa tới thời cơ thích hợp nhất, ta sẽ đi làm chuyện khác trước."
Tuy rằng Kỳ Tĩnh không muốn nhiều lời, nhưng Ninh Hữu vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được hiện tại thái độ Kỳ Tĩnh đối đãi với thành chủ Vô Danh thành cùng lúc trước có điểm khác biệt, hiện tại rõ ràng là mang theo một ít hoài nghi cùng không kiên nhẫn.
Ninh Hữu trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là khống chế của thành chủ kia đối với Kỳ Tĩnh dần dần suy yếu rồi?
Sau khi đến gần thiên điện này, tổng cộng có ba lựa chọn, một cái là trở lại đường cũ, một cái là trực tiếp đi xuyên qua thiên điện tiến vào chủ điện, mà một cái cuối cùng thì lại là từ chín chín tám mươi mốt căn phòng này chọn ra một phòng tiến vào.
Trong chín chín tám mươi mốt phòng này khả năng sẽ có chí bảo, cũng có khả năng căn bản là không có thứ gì đáng giá mà lại ẩn chứa sát chiêu trí mạng, người tiến vào hết thảy đều xem như một trò cá cược. Vận khí tốt thì cho dù có thực lực kém đi nữa thì cũng có thể vác về chí bảo, vận khí kém thì chẳng sợ có là cao thủ thế gian thì cũng có thể táng thân tại đây.
Kỳ Tĩnh kỳ thật đối với bảo vật trong phòng cũng không có hứng thú gì, nguyên nhân anh muốn đi vào chủ yếu là vì một phòng trong đó yêu cầu hai người cùng nhau đi vào.
Editor: Hết cách với anh...
Trên cánh cửa kia có ghi chú, hoặc là huynh đệ, hoặc là phu thê, chỉ có đồng tâm hiệp lực, tín nhiệm lẫn nhau mới có thể thông qua. Đây cũng là cánh cửa duy nhất mà vận khí chả là cóc khô gì, dựa vào chỉ là ăn ý cùng cảm tình giữa hai người mà thôi.
"Có thể cùng ta cùng nhau đi vào không?", Kỳ Tĩnh đứng ở ngoài cửa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ninh Hữu, phá lệ nghiêm túc.
Ninh Hữu tim đập bỗng dưng rớt một nhịp, sau đó nhìn chăm chú vào Kỳ Tĩnh cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, "Được."
Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu mười ngón tay đan vào nhau, tay chặt chẽ nắm lại, cùng nhau đẩy cánh cửa trước mặt.
Bọn họ mới vừa đẩy cửa ra, trước mặt liền xuất hiện một cái thạch đài, phía trên thạch đài đặt một đoạn dây thừng kim sắc, bên cạnh có một khối mộc bài ghi ba chữ to "Dẫn Hồn Liên". Mà ngoại trừ mấy thứ này, trên thạch đài còn khắc một đoạn văn tự, Ninh Hữu cẩn thận nhìn, bên trên viết, nếu bọn họ muốn thông qua căn phòng này, hai người cần phải cầm hai đầu Dẫn Hồn Liên trong tay, vô luận tình huống có như thế nào cũng không thể buông ra.
"Đây không phải là quá đơn giản rồi sao?", Ninh Hữu có chút kỳ quái.
Còn chưa đợi Ninh Hữu nghĩ lại, thạch đài kia liền chấn động một cái, dần dần trầm xuống. Kỳ Tĩnh nhanh nhẹn cầm Dẫn Hồn Liên lên, tự mình cầm một đầu, một đầu khác thì đưa tới trong tay Ninh Hữu, tay phải nắm chặt tay Ninh Hữu, mang theo đầu kia của cậu.
Chỉ chốc lát sau, thạch đài kia liền chìm vào trong mặt đất.
"Anh định nắm tới khi nào?", Ninh Hữu rất là cạn lời.
Kỳ Tĩnh vuốt ve cổ tay Ninh Hữu một chút, đưa tới bên miệng hôn một cái mới từ bỏ, chuyên tâm ứng phó tình huống trước mặt.
Sau khi thạch đài trầm xuống, cảnh tượng xung quanh bọn họ đột nhiên biến ảo, hai người rơi xuống phía trên một cây cầu gỗ, cây cầu gỗ này chỉ đủ cho hai người đứng, vừa vặn để Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh hai người sóng vai mà đi. Mà bên dưới cây cầu gỗ này, đó là vực sâu vạn trượng, vô ý một cái liền không biết hồn bay đi nơi nào.
"Xem bên kia", Ninh Hữu ý bảo Kỳ Tĩnh nhìn thẻ bài bên cạnh.
"Điệt Nhật Kiều, có chín ngàn sáu trăm tám mươi mốt khối huyền linh mộc, hai người trên cầu cần phải đạp cùng một khối huyền linh mộc, rời khỏi huyền linh mộc sẽ rơi vào vực sâu, sau khi giới bài biến mất, cứ cách mỗi một tức một khối huyền linh mộc sẽ rơi xuống. Nếu chỉ có một người bước lên, mà không phải hai người cùng đạp một khối huyền linh mộc thì cũng sẽ biến mất, nhớ lấy."
Kỳ Tĩnh vừa mới xem xong, còn chưa kịp nghĩ lại, khối giới bài này đã dần dần biến mất.
Hai người nắm chặt Dẫn Hồn Liên trên tay, đồng thời bước ra phía trước một bước.
Chỉ trong một bước, một đạo quỷ ảnh huyết tinh thảm thiết khủng bố từ trước mắt bọn họ thổi qua, Ninh Hữu bị ảnh hưởng chớp mắt một cái, Kỳ Tĩnh nhẹ túm Dẫn Hồn Liên trên tay một chút, ngay sau đó Ninh Hữu lập tức cảnh giác lại, mắt nhìn thẳng bước ra bước thứ hai.
Khi hai người mới vừa bước lên khối huyền linh mộc tiếp theo, tấm ván gỗ bọn họ vừa rồi đã dẫm lên liền mất đi lực chống đỡ, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Mỗi khi bọn họ bước ra một bước, trước mắt đều là một ảo cảnh khác nhau.
Hoặc thê lương, hoặc thảm thiết, hoặc hoạt sắc sinh hương, hoặc dâm mĩ mê người, hoặc kinh tủng khủng bố.
Hai người đều không có bất cứ do dự gì, không hề chịu ảnh hưởng của ảo cảnh, vẫn luôn đạp bước tiến lên, chỉ còn tám mươi mốt khối huyền linh mộc nữa.
Mà lúc này, trong toàn bộ vực sâu chỉ còn lại đoạn cầu ngắn dưới chân bọn họ, còn lại toàn là hư không.
Tại thời điểm hai người Ninh Hữu bước lên tám mươi khối huyền linh mộc cuối cùng, hai khối mộc bài phân biệt bay vào trong tay bọn họ, "Điệt Nhật Kiều, tám mươi đoạn cuối cùng, chỉ dung một người, người lên trước, chết."
Ninh Hữu nắm chặt Dẫn Hồn Liên trong tay, không chút do dự bước lên tiếp một bước. Mà đầu kia Dẫn Hồn Liên, Kỳ Tĩnh nện bước cùng Ninh Hữu giống nhau như đúc.
Ngay sau đó, một yêu vật dữ tợn bỗng nhiên hướng về phía bọn họ mà tập kích, khí huyết tinh nồng đậm huân đến bọn họ thậm chí có chút đau đầu. Yêu vật kia đang bay vút hướng về phía hai người, không chấp nhận bọn họ có một chút né tránh nào. Trên tay hai người còn nắm Dẫn Hồn Liên, một tay không thể vận dụng, chỉ phải toàn lực ứng đối.
Kỳ Tĩnh một tay kháp một cái pháp quyết, một đạo kiếm khí sắc bén liền chém về hướng yêu vật kia. Mà lúc này, công kích của yêu vật kia cũng tới rồi, ngay khi kiếm khí của Kỳ Tĩnh mới vừa đánh ra, Ninh Hữu liền khởi động kết giới, đem công kích của yêu vật kia chặn ở bên ngoài, nắm bắt thời cơ vừa vặn.
Thời gian một tức trôi qua, tại khe hở kiếm khí đánh bay yêu vật, hai người bước lên đoạn huyền linh mộc tiếp theo.
Yêu vật kia mới vừa bị kiếm khí gọt thương đầu vai, động tác có chút trì trệ, nhưng lại tức giận càng sâu, phi thân vòng tới phía sau hai người Ninh Hữu, theo một tiếng lệ kêu, vô số sợi mỏng mày nâu đâm khoan vào kết giới của Ninh Hữu.
Ninh Hữu trực tiếp phá bỏ kết giới, năng lượng kết giới tràn ngập đem những sợi mỏng đó tiêu sát, ngay sau đó, một đạo kiếm mang từ phía sau bọn họ tàn nhẫn bổ tới yêu vật kia.
Lúc trước yêu vật kia bị đạo kiếm mang này gây thương tích, hiện tại tất nhiên là cực kỳ cẩn trọng, nổi giận gầm lên một tiếng, một viên cầu màu đen từ trong miệng nó phun ra, cùng kiếm mang kia đánh vào nhau, ầm ầm nổ tung. Mà trong kiếm mang nổ tung còn ẩn chứa một đạo kiếm mang thật nhỏ khác, rút đi tầng bao vây bên ngoài, cực nhanh phóng về phía con yêu vật kia.
Yêu vật kia không có phòng bị, đến khi dòng khí nổ mạnh mà bay đi mới trông thấy được kiếm mang kia, khi đó kiếm mang đã tới trước mắt nó rồi, nó chỉ kịp kêu thê lương một tiếng, sau đó liền bị đánh nát đầu, lọt vào bên trong vực sâu.
Lúc này, hai người Ninh Hữu đã sắp chạy đoạn huyền linh mộc thứ bốn mươi chín.
Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Ninh Hữu liền nhìn thấy Kỳ Tĩnh bên cạnh cầm trong tay đoản nhận, bỗng nhiên đâm về phía cậu!
Đoản nhận: đao ngắn
Ninh Hữu không khỏi hoảng hốt, nghiêng người muốn tránh, bỗng nhiên nhớ tới dưới chân là huyền linh mộc, lập tức cường ngạnh dừng lại động tác của mình. Nếu hiện tại cậu tránh đi, bước chân sai một cái, hai người bọn họ đều sẽ táng thân tại giữa vực sâu này.
Trong chớp nhoáng, Ninh Hữu đã cầm lấy đoản nhận kia, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau đớn, máu tươi theo chủy thủ chảy đi xuống, thậm chí có một tia theo chủy thủ chảy tới trên cánh tay Kỳ Tĩnh, phá lệ thấy rõ.
"Anh làm gì vậy?", cái trán Ninh Hữu đổ mồ hôi, dùng hết sức lực của mình muốn ngăn cản thế công của anh.
Sắc mặt Kỳ Tĩnh cực lãnh, "Làm gì? Tự nhiên là muốn mạng ngươi!"
Tại thời điểm Kỳ Tĩnh mới vừa nói ra những lời này, động tác của anh lập tức thay đổi, một tay vung ngang lên trời, trong tay là một đạo kiếm mang khủng bố, kiếm mang phun ra nuốt vào hiển lộ ra uy lực thật lớn.
Ninh Hữu trong lòng cả kinh, rồi sau đó nhìn kỹ thần sắc Kỳ Tĩnh, phát giác có chút không đúng, Kỳ Tĩnh cho dù là mất ký ức cũng tuyệt đối sẽ không đối với cậu như thế.
Có một chỗ hổng như vậy, sau đó Ninh Hữu bỗng nhiên phát hiện rất nhiều sơ hở, tỷ như Kỳ Tĩnh một tay cầm chủy thủ một tay đánh ra kiếm mang, căn bản là không có thừa tay đi nắm chặt Dẫn Hồn Liên giữa hai người bọn họ. Nhưng là, Dẫn Hồn Liên trong tay Ninh Hữu vẫn đang căng chặt, căn bản không phải trạng thái buông xuống trên mặt đất!
Hết thảy những thứ đã thấy hiện tại hiển nhiên đều là ảo cảnh!
Mắt thấy trong ảo cảnh Kỳ Tĩnh lập tức muốn đem kiếm mang kia vỗ lên ngực cậu, Ninh Hữu nhắm hai mắt lại, trong tay tụ tập một quả cầu linh khí, đột nhiên đánh ra một phương hướng, quát lên, "Còn không mau mau tiêu tán!"
Ninh Hữu chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ, cảm giác không thích hợp quanh thân kia liền tiêu tán không còn một mảnh, mở mắt ra, chỉ kịp thấy một con cự trùng màu xám từ giữa không trung rơi xuống.
"Đi mau!", Kỳ Tĩnh vội la lên.
Tuy rằng đã trải qua rất nhiều việc, nhưng những việc này lại đều chỉ diễn ra trong một tức. Nghe được thanh âm của Kỳ Tĩnh, Ninh Hữu lúc này mới phát hiện được huyền linh mộc dưới chân bọn họ đã bắt đầu trầm xuống, vội vàng bước chân mình lên, bước lên khối huyền linh mộc tiếp theo.
"Anh vừa rồi cũng gặp phải ảo cảnh?", Ninh Hữu nhìn biểu tình của Kỳ Tĩnh không quá thích hợp, trong lòng có chút suy đoán, mở miệng hỏi.
"Xác thật", Kỳ Tĩnh nói, chỉ là ngữ khí có chút khinh thường, "Ảo cảnh kia tuy rằng nhìn như rất thật, nhưng trăm ngàn chỗ hở, căn bản không lừa được ta."
Ninh Hữu rất muốn hỏi rõ Kỳ Tĩnh đến tột cùng là nhìn thấy gì, Kỳ Tĩnh lại không hề đề cập đến, mà chỉ nhắc nhở Ninh Hữu chú ý dưới chân mấy đoạn huyền linh mộc cuối cùng này, không thể thả lỏng được.
Tại mười đoạn huyền linh mộc kế tiếp, bọn họ cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, nhưng càng là như thế, thần kinh hai người Ninh Hữu lại càng căng chặt, mấy đoạn kế tiếp nhất định sẽ không thuận lợi.
Quả như bọn họ dự đoán, tại thời điểm Ninh Hữu bước qua một chân, huyền linh mộc kia đột nhiên đứt gãy, Ninh Hữu không có phòng bị, trực tiếp từ phía trên rớt xuống dưới, cảm giác không trọng lực mãnh liệt làm trong lòng cậu nhảy dựng. Ninh Hữu muốn điều động linh lực để bay lên, lại phát hiện căn bản là không thể làm được gì. Cách khối huyền linh mộc kia, phía trên đỉnh đầu cậu phảng phất như có một đồ vật vạn cân đang đè ép, gắt gao chế trụ thân hình cậu.
Tuy rằng trước mắt một mảnh đen nhánh, Ninh Hữu lại biết rõ mình đang bay nhanh xuống phía dưới, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh.
Dưới tình huống nỗ lực hết thảy cũng không thể làm được gì, Ninh Hữu thậm chí còn sinh ra một tia tuyệt vọng. Cậu còn chưa có khôi phục ký ức cho Kỳ Tĩnh, sao có thể ngã xuống tại địa phương không biết tên này được?!
Đúng lúc này, Ninh Hữu bỗng nhiên cảm thấy Dẫn Hồn Liên trong tay căng thẳng, sau đó mang theo cậu dần dần dời đi về phía trước.
Phát hiện điểm này, Ninh Hữu mới nhận ra được có chút không đúng, rõ ràng Dẫn Hồn Liên kia cũng chỉ ngắn ngủn có một đoạn, tại trong vực sâu này cậu có thế nào cũng đã rơi xuống gần trăm mét rồi, thầm nghĩ cái Dẫn Hồn Liên kia lại có thể biến ảo chiều dài được sao.
Thời điểm được Dẫn Hồn Liên đưa tới trên huyền linh mộc, trái tim nhảy lên "thùng thùng" cực nhanh kia của Ninh Hữu vẫn như cũ còn chưa ổn định lại.
Kỳ Tĩnh ôm lấy vòng eo cậu, để cho chân Ninh Hữu đạp lên trên chân mình, hai người cùng nhau đứng ở trên nửa khối huyền linh mộc kia, "Em vừa rồi thật đúng là làm ta sợ muốn chết."
Mang theo Ninh Hữu bước về phía trước một bước, nửa khối huyền linh mộc vừa rồi kia cũng lập tức rơi xuống.
Cẩn thận di chuyển vị trí của mình, Ninh Hữu về lại tư thế sóng vai cùng Kỳ Tĩnh, cậu cười khổ nói, "Chính tôi cũng rất hoảng sợ, nếu không phải là nhờ Dẫn Hồn Liên này, tôi chỉ sợ thật sự đã rớt vào giữa vực sâu này rồi."
"Thật may có cái dây xích này", Kỳ Tĩnh trầm giọng nói, "Nếu không ta nhất định sẽ phá hủy truyền thừa điện này."
"Đừng đừng, nếu hủy đi cái truyền thừa điện này, anh phải ăn nói làm sao với thành chủ kia của anh đây", Ninh Hữu nói giỡn.
Kỳ Tĩnh thật sâu nhìn cậu một cái, trực tiếp nhìn đến khi Ninh Hữu thu lại ý cười bên môi. Sau một lúc lâu, Kỳ Tĩnh mới chậm rãi nói, "Em không thể chết được, nếu em chết, ta sẽ đi địa phủ bắt em trở về!"
Ninh Hữu trong lòng ấm áp, tay cầm Dẫn Hồn Liên càng chặt thêm một nữa.
Lập tức, bọn họ sẽ phải bước lên một đoạn huyền linh mộc cuối cùng.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, đồng thời cùng bước ra một bước. Lúc này đây vượt ngoài dự đoán của bọn họ, khối huyền linh mộc này lại không có phản ứng gì cả, cũng không có dị thú công kích, càng không có ảo cảnh mê hoặc. Ninh Hữu kinh ngạc, động tác dưới chân lại vẫn không ngừng, cùng Kỳ Tĩnh cùng nhau bước lên mặt đất.
Tại thời điểm hai người vừa mới rơi xuống đất, một trận kim quang chói lòa hiện ra, phía trước cửa động vốn đen nhánh thế nhưng lại xuất hiện một lão giả râu bạc trắng trôi lơ lửng, kim quang quay nhè nhẹ quanh thân ông ta, quả nhiên là tôn quý thần bí.
"Từ sau khi Lạc Nhật điện này mở ra, chỉ có hai người các ngươi thành công mà đi qua Điệt Nhật Kiều này", lão giả kia tuy rằng đã khuất núi, nhưng thanh âm lại như chuông lớn, tinh thần cực tốt, "Bổn tọa không thể không chúc mừng hai vị, các ngươi sẽ chọn ra một người đến nhận truyền thừa của Lạc Nhật Tôn Giả ta, trở thành đệ tử của bổn tọa, hoặc là rời đi nơi này."
Ninh Hữu híp mắt, "Chỉ có một người nhận truyền thừa của ngươi, sau đó rời đi, vậy người kia thì sao?"
Lão giả lộ ra một mạt ý cười hiền lành, "Tất nhiên là hiến tế cho Lạc Nhật điện này của ta, vĩnh viễn đồng hành cùng tôn giả ta."
"Nếu chúng ta không thuận theo thì sao? Chúng ta đều không tiếp nhận truyền thừa của ngươi."
Ý cười của lão giả dần dần biến lãnh, trở nên có chút âm trầm, "Tất nhiên là hai người cùng nhau rơi vào bên trong vực sâu này, trở thành chất dinh dưỡng của Lạc Nhật điện của ta."
"Nằm mơ!", Kỳ Tĩnh cười nhạo, "Chẳng qua cũng chỉ là một tia u hồn, còn muốn mạng của hai chúng ta?! Nếu như ngươi nguyện ý đem truyền thừa này giao cho chúng ta, chúng ta sẽ tự cảm ơn, nhưng nếu ngươi muốn mạng bất cứ người nào trong hai chúng ta, vậy còn phải xem xem hai chúng ta có đáp ứng hay không đã!"
"Hai người cùng nhau tiếp thu truyền thừa?", Lão giả kia chậm rãi nói, "Nếu các ngươi có mạng để sống sót, kia cũng không phải là không thể."
Dứt lời, một tòa pháp khí giống như mặt trời từ trên trời giáng xuống, dưới khống chế của lão giả kia, gắt gao cố định Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh, pháp khí kia dị thường thiêu đốt, nhiệt độ quanh thân càng ngày càng cao, vách tường chung quanh bởi vì chịu không nổi nhiệt độ khác thường kia, đột nhiên tạc vỡ ra.
Mà hai người Ninh Hữu bị pháp khí kia áp chế, hiện tại đều là thần sắc ngưng trọng, dùng hết toàn lực chống cự, lại phảng phất như kiến càng lay cổ thụ, căn bản không có một chút khả năng chống đỡ.
Mắt thấy pháp khí kia càng ngày càng gần, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đã bị khí thế mãnh liệt kia áp chế chịu đựng không nổi, nửa quỳ xuống dưới, đầu gối hung hăng nện ở trên mặt đất, phát ra hai tiếng trầm đục.
Lão giả râu bạc trắng kia thần sắc thản nhiên, không nhanh không chậm tiếp tục hỏi, "Hai người các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Nếu là chọn một người đi ra, bổn tọa sẽ lập tức đem tôn Lạc Nhật Đỉnh này rút về."
Giữa kẽ răng Ninh Hữu đã tràn ngập huyết tinh khí, cậu cố sức hỏi, "Vậy điều kiện của ngươi thì sao? Một người nếu được truyền thừa, một người khác có còn mạng sống không?"
Lão giả râu bạc trắng suy tư một lát, ân xá nói, "Đã nhiều năm như vậy chỉ có hai người các ngươi xâm nhập, bổn tọa cũng có chút buồn, một khi đã như vậy, bổn tọa cũng có thể hơi đổi điều kiện một chút, một người làm đệ tử của bổn tọa, một người khác làm nô bộc cho ta, vĩnh viễn thề nguyện trung thành như thế nào?"
"Phi!", Kỳ Tĩnh phun một búng máu ra ngoài, hận không thể trực tiếp bay đến trước mặt lão giả râu bạc trắng kia, đôi mắt cực sáng, nhưng trong đó lại tràn ngập sát ý.
"Nếu như thế, vậy không nhọc ngươi lo lắng nữa", Ninh Hữu thân mình thấp xuống, dưới áp lực cực lớn, một đầu gối khác cũng đã cong xuống, nện ở trên mặt đất.
"Không biết tốt xấu!", Lão giả kia giận dữ, Lạc Nhật Đỉnh ầm ầm đánh xuống, vách tường chung quanh nổ tung, bắn ra khắp nơi.
Linh khí tráo căng nửa ngày cuối cùng cũng không còn linh lực duy trì nữa, trước mắt Ninh Hữu đã là một mảnh huyết hồng, phịch một tiếng, một chút cuối cùng phòng ngự cũng vỡ vụn.
Mà Kỳ Tĩnh thì lại đem một vật ám kim sắc chụp tới trên người Ninh Hữu, trong miệng mặc niệm cái gì, trên người Ninh Hữu liền bộc phát ra một trận bạch quang mãnh liệt, mà Kỳ Tĩnh thì lại tại trong trận bạch quang này hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi Kỳ Tĩnh tỉnh lại, anh chỉ nhìn thấy một lão nhân hiền lành đứng ở trước mắt anh, cười ha hả vuốt râu.
Anh lặn xuống nước một cái rồi ngồi dậy, giơ tay liền muốn cho lão nhân này một đạo kiếm khí, lão nhân lại thong dong tránh thoát, một bàn tay chế trụ công kích của Kỳ Tĩnh, "Người trẻ tuổi chớ tức giận lớn như thế."
Kỳ Tĩnh lại nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện trống trơn một mảnh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ngươi đang tìm một người khác sao?", Lão nhân kia chầm chậm hỏi.
Kỳ Tĩnh không có trả lời ông ta, ngược lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn ông ta, "Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Lão nhân này chính là lão giả râu bạc trắng lúc trước đã phát động công kích với bọn họ, chẳng qua hiện tại đã không có tầng kim quang kia thêm vào, có vẻ càng thêm khiêm tốn dễ thân.
"Chẳng qua chỉ là thật vất vả mới nhìn thấy hai người xuyên qua Điệt Nhật Kiều, lão phu rất là cao hứng mà thôi"
Kỳ Tĩnh khịt mũi coi thường, "Ngươi cao hứng liền muốn giết chết hai người chúng ta?"
Lão nhân kia lắc lắc đầu, "Không phải vậy, chỉ là khảo nghiệm mà thôi."
Dứt lời, thần sắc ông ta ngừng lại, trong mắt bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng, "Đứa nhỏ kia cũng nên tỉnh rồi."
Kỳ Tĩnh nghe được lão giả nói, trong lòng chính là nhảy dựng, anh đi theo phía sau lão giả, quả nhiên thấy được Ninh Hữu mơ mơ màng màng tỉnh lại, thần sắc bình tĩnh tức khắc bị khẩn trương thay thế, ba bước vọt tới trước mặt Ninh Hữu.
"Em sao lại vẫn còn ở nơi này?", Kỳ Tĩnh nhíu mày hỏi, trong lòng lo lắng.
Mà đáp lại Kỳ Tĩnh thì lại là một cái tát mang theo oán khí.
Chẳng qua thời điểm rơi xuống trên mặt Kỳ Tĩnh Ninh Hữu lại không đành lòng, đành giảm lực độ xuống, so với vuốt ve cũng chả có gì khác biệt, nhưng cố tình Ninh Hữu lại tức quá, nhéo gương mặt Kỳ Tĩnh dùng sức kéo ra hai bên, thẳng đến khi đem khuôn mặt tuấn tú ngạnh lãng của Kỳ Tĩnh biến thành quái dị.
Kỳ Tĩnh không hề chống cự mặc cậu phá, chờ khi Ninh Hữu thật vất vả mới tiêu giận, lại vội vàng lại hỏi một lần nữa.
Ninh Hữu âm u nói, "Ta thật sự không biết ngươi tính toán tốt như vậy đấy, gặp được nguy hiểm, còn muốn trực tiếp đưa ta ra cái bí cảnh này!"
Editor: Bởi vì quả bưởi đang giận, cho nên thay đổi xưng hô cho lạnh xíu
"Cái truyền tống phù kia của ngươi chắc cũng chỉ có một tấm thôi đi, ngươi thật đúng là bỏ được đấy!", thời điểm Ninh Hữu nói chuyện hơi có chút âm dương quái khí, "Như thế nào, ngươi cho rằng đưa ta ra ngoài, còn mình ở chỗ này nhận lấy cái chết thì ta sẽ cảm kích ngươi sao?!"
"Được lắm, Kỳ đại thiện nhân, Ninh Hữu ta sẽ nhận lấy ân tình này của ngươi, lần này đã qua, về sau nếu có cơ hội tất nhiên sẽ báo đáp ngươi.", Nói rồi, Ninh Hữu liền xa lạ mà khách khí chắp tay với Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh gắt gao mà bắt lấy tay Ninh Hữu, không dám buông ra chút nào, chỉ sợ thả lỏng một cái thì Ninh Hữu sẽ chạy ngay, "Ta sai rồi, ta không nên đem một mình em ra ngoài."