Kỳ Tĩnh thấp giọng nở nụ cười, chân tình bên trong ánh mắt nùng liệt mà cực nóng, phảng phất như muốn đem Ninh Hữu chìm vào bên trong, "Tôi cũng nhớ em."
Ninh Hữu không biết vì cái gì lại bỗng nhiên cảm thấy vành tai có chút nóng lên, nhịn không được vươn tay sờ sờ, đôi mắt cũng rời khỏi ánh mắt chuyên chú của Kỳ Tĩnh, nhưng cho dù là như vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt cực nóng phóng trên người cậu.
Kỳ Tĩnh nhìn bộ dáng quẫn bách hiếm thấy này của Ninh Hữu, cười cực kỳ thoải mái, trong mắt ôn nhu phảng phất như muốn hóa thành nước.
"Chờ tôi trở về", Kỳ Tĩnh thấp giọng chậm rãi nói, ánh mắt sáng quắc, "Tôi muốn gặp em."
"Tôi cũng muốn gặp anh!", Ninh Hữu đã thoát khỏi cảm giác quẫn bách không thể hiểu nổi vừa rồi, vui vẻ phấn chấn đối diện với ánh mắt của Kỳ Tĩnh, "Anh cũng nhanh trở về đi."
Kỳ Tĩnh vươn tay, muốn sờ sờ cái đầu nhỏ xù lông kia của Ninh Hữu, nhưng là không có cách nào thông qua máy liên lạc được, chỉ có thể tiếc nuối ngừng ở giữa không trung, "Còn có một tuần, tôi sẽ mau chóng xử lý xong mọi việc."
Ninh Hữu thì lại có chút thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm môi Kỳ Tĩnh, hoài niệm xúc cảm ôn ôn nhuyễn nhuyễn kia, đặc biệt muốn lại nếm một lần, đáng tiếc bởi vì cách máy liên lạc, mình có làm sao cũng không thể gặp được, chỉ có thể có chút tiếc nuối mà nhấp nhấp miệng mình.
Kỳ Tĩnh nhìn bộ dáng của Ninh Hữu làm sao còn không biết cậu suy nghĩ cái gì, tức khắc cảm giác được trên môi mình phảng phất như bị thiêu đốt, ánh mắt bỗng dưng tối sầm. Trong lòng tất cả đều là dày vò, một bên chờ mong nhóc con hôn môi, một bên lại rối rắm với tuổi tác của đứa trẻ. Vì ngăn cản bản thân miên man suy nghĩ, Kỳ Tĩnh chỉ có thể dựa vào nói chuyện để phân tán lực chú ý của mình một chút, "Hiện tại em đang ở đâu vậy, là ở cùng với anh trai em sao?"
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Hiện tại tôi đang ở trong nhà của Tưởng An, bởi vì đụng phải một chút chuyện, không quá tiện để đi tìm anh tôi, cho nên tạm thời ở nhà họ mấy ngày."
"Chuyện gì vậy?"
Ninh Hữu một năm một mười miêu tả lại sự tình mà mình gặp phải ở nhà hàng kia, cuối cùng còn cau mày phi thường chán ghét nói một câu, "Bọn họ thật là đáng ghét, kiếm tiền của người khác, còn hạ độc bên trong đồ ăn nữa."
Điểm chú ý của Kỳ Tĩnh lại không phải ở đó, nghe đứa trẻ nói cậu trốn thoát khỏi tay một đội nhân thủ mang theo súng laser, nghĩ đến cảnh tượng kia liền tức khắc nhịn không được mà trở nên thô bạo, chỉ vô ý một cái, nhóc con của anh rất có khả năng là sẽ không còn được gặp lại nữa.
"Xem ra lai lịch của bọn họ cũng không nhỏ, vì sợ chọc phải phiền toái, cho nên tôi liền ở trong nhà của Tưởng An trốn trốn một thời gian. Chuyện này bọn tôi đã nói cho ông nội Tưởng rồi, ông ấy sẽ xử lý, chờ sau khi sự tình bình tĩnh trở lại, tôi sẽ lại đi tìm anh tôi."
Lời nói cửa đứa trẻ, Kỳ Tĩnh tuyệt đối sẽ không hoài nghi mức độ đáng tin của nó, sự thật đế quốc xuất hiện một nhà hàng như vậy thật là làm cho bọn họ chán ghét cùng khiếp sợ, sự tình mà bọn chúng làm quả thực chính là khiến người giận sôi. Có thể hạ độc vào bên trong đồ ăn làm cho thực khách nghiện lại còn thêm quang minh chính đại như thế thì tuyệt đối không phải chỉ là vì kiếm tiền, một nhà hàng ngay cả người phục vụ cũng là sát thủ được huấn luyện bài bản, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra, hiện tại em ở trong nhà Tưởng An đợi mấy ngày, tạm thời đừng ra cửa", trong ánh mắt của Kỳ Tĩnh tràn ngập sát khí cùng lạnh lẽo nùng liệt, anh thật muốn nhìn xem tột cùng là người nào lại dám lớn mật như thế.
Ninh Hữu gật gật đầu, lúc này tư thế của cậu là ghé vào trên giường. Cằm của Ninh Hữu để trên đôi tay giao nhau, có chút nản lòng nói, "Kỳ Tĩnh, khi nào chúng ta kết hôn a"
Không nghĩ tới đề tài lại chuyển biến nhanh như vậy, tức giận chưa kịp tan đi của Kỳ Tĩnh trực tiếp nghẹn trong ngực, sặc đến trái tim anh cũng có chút đau đớn sinh lý, sau một lúc lâu lúc sau mới có chút bình tĩnh lại, hầu kết Kỳ Tĩnh có chút khó nhịn mà lăn lộn một trận, trong lòng lửa nóng, "Sao em lại đột nhiên hỏi tới cái này vậy?"
Ninh Hữu nghiêng nghiêng đầu, chớp đôi mắt một chút, "Sau khi chúng ta thành thân thì tôi chính là vợ của anh rồi! Mẹ của anh mới có thể đem nhẫn của tôi trả lại cho tôi!"
Lửa nóng chờ mong kia của Kỳ Tĩnh tức khắc rơi vào khoảng không, có chút thất vọng nói không nên lời, vốn dĩ anh cho rằng đứa trẻ muốn kết hôn sớm một chút chính là bởi vì chính anh đâu. Chẳng qua thất vọng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, Kỳ Tĩnh liền trở về trạng thái bình thường của mình, "Có thể nói cho tôi biết vì sao lại cần phải có chiếc nhẫn kia không?"
Ninh Hữu tự hỏi một chút, sau đó liền phi thường dứt khoát nói ra, có chút buồn rầu, "Bên trong cái nhẫn kia có thứ mà tôi rất cần, sau khi tôi lấy lại được nó mới có thể khôi phục thực lực vốn có của mình. Hiện tại năng lực của tôi rất thấp, lúc ở nhà hàng chẳng qua chỉ là gặp được vài người lại thiếu chút nữa là ứng phó không được, nếu tôi còn ở trạng thái hiện tại, sau này có gặp phải chuyện gì, tôi khả năng ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có."
Tuy rằng Ninh Hữu cũng không nói gì rõ ràng, Kỳ Tĩnh lại không có ý định hỏi tiếp nữa, anh chờ đứa trẻ sau này khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ chủ động nói cho anh biết, "Nhẫn tôi sẽ bảo mẹ tôi trong vòng hai ngày sẽ đưa đến cho em, em không cần sốt ruột."
Ninh Hữu kinh hỉ dị thường, "Thật sự? Vậy thì quá tuyệt vời!"
Chiếc nhẫn mà mình mong nhớ đã lâu rốt cuộc cũng sắp trở lại bên người mình, Ninh Hữu dưới kích động tâm tình căn bản là không áp chế được, đặc biệt muốn ôm Kỳ Tĩnh hảo hảo hôn một ngụm, chỉ là cách máy liên lạc cho dù mình có muốn như thế nào thì cũng không thể gặp được, tức khắc có chút không vui vẻ, ngay cả vui sướng khi nhẫn sắp trở về cũng đều giảm bớt không ít.
"Chừng nào thì anh mới trở về, tôi muốn hôn anh, chính là có như thế nào cũng không gặp được", Cặp mắt to đen như hạt nho kia của Ninh Hữu ướt dầm dề nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh, mang theo nồng đậm lên án cùng mất mát.
Khát vọng trắng trợn không có một tia che dấu nào tức khắc phảng phất như điện lưu từ lỗ tai của Kỳ Tĩnh chảy khắp toàn thân anh. Yết hầu Kỳ Tĩnh cũng phảng phất như bị thiêu đốt, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng ám ách, anh chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay mình, định lực mà mình luôn lấy làm tự hào ngay lúc này đây lại căn bản không có một chút tác dụng nào, "Lập tức sẽ trở về, chờ tôi."
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt của Kỳ Tĩnh vẫn luôn không rời khỏi môi mỏng phấn nộn kia của Ninh Hữu, ảo tưởng xúc cảm tốt đẹp tới cực điểm kia, còn có cái lưỡi ướt nóng lúc trước không cẩn thận lộ ra.
Bụng dưới của Kỳ Tĩnh căng thẳng, hơi thở hô hấp nặng nề cực kỳ, thanh âm khàn khàn nói, "Tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý", vừa mới nói xong, Kỳ Tĩnh liền vội vàng cắt đứt thông tin, chật vật dựa vào trên ghế thở hổn hển, qua thật lâu, Kỳ Tĩnh mới bình phục tâm tình cùng...... thân thể có chút lửa nóng quá mức của mình xuống.
Thời điểm hai ngày trước khi mới vừa biết được nhóc con muốn tới Tương Vương Tinh, tâm tình Kỳ Tĩnh phá lệ tốt, vốn dĩ còn muốn trực tiếp đi qua đón cậu. Chẳng qua lúc ấy anh vừa lúc có một nhiệm vụ, cần phải tạm thời rời khỏi Tương Vương Tinh, vừa vặn trùng phải ngày đứa trẻ tới, cái này khiến cho anh cực kỳ tiếc nuối. Nhưng là cẩn thận suy nghĩ, về sau đứa trẻ sẽ cùng mình sống cùng nhau, Kỳ Tĩnh mới tốt hơn một chút. Chỉ là hiện tại xem ra, đứa trẻ đã đến, chỉ sợ sẽ càng mang đến dày vò hơn nữa cho anh, Kỳ Tĩnh cười khổ nhìn thân thể vẫn như cũ nóng rực chưa lui của mình.
"Mẹ", một lát sau, Kỳ Tĩnh dung máy liên lạc gọi cho Kỳ phu nhân.
Kỳ phu nhân nhận được thông tin Kỳ Tĩnh thì rõ ràng là có chút kinh ngạc, trước nay đều là bà chủ động liên hệ cho anh, rất ít khi nhìn thấy đứa con trai này của mình chủ động liên hệ với mình, "Tĩnh nhi a, con nghĩ như thế nào mà lại liên hệ với mẹ vậy?"
"Ngày mai mẹ bảo chú Kim đi một chuyến đi, giúp con đem chiếc nhẫn đưa tới trong tay một đứa nhỏ tên là Ninh Hữu", Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình.
"Nhẫn?", Kỳ phu nhân không hiểu ra sao, "Nhẫn gì?"
Thân mình Kỳ Tĩnh trong nháy mắt cứng đờ, chỉ là đảo mắt liền biến mất không dấu vết, "Chính là nhẫn truyền cho con dâu của mẹ."
Kỳ phu nhân biểu hiện "Nga" một tiếng, chờ sau khi phản ứng lại, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay mình nói, "Ý của con là nói con tìm được vợ rồi? Con muốn mẹ đem nhẫn giao cho cô ấy trước đã?!"
Kỳ Tĩnh gật gật đầu, biểu tình vẫn như cũ lãnh ngạnh.
Nhìn thấy Kỳ Tĩnh gật đầu, Kỳ phu nhân cũng không có để ý đến cái mặt lạnh kia của anh, chỉ là vui vẻ đến không ngừng được, "Vậy đứa nhỏ kia là con nhà ai? Nhân phẩm thế nào? Các con quen nhau như thế nào? Con không có bức người ta gả cho con đi!"
Kỳ Tĩnh không có trả lời câu hỏi của Kỳ phu nhân, chỉ là đem địa chỉ mà Ninh Hữu đang ở nói cho Kỳ phu nhân, ngay sau đó liền nói một tiếng "Còn có việc" lập tức cắt đứt điện thoại.
Kỳ phu nhân một bụng nghi vấn còn chưa kịp hỏi ra hết, đã thấy máy liên lạc của mình đen xuống, tức khắc thở dài một hơi, chẳng qua bà cũng biết con trai của mình chính là tính cách gì, cũng đã quen rồi. Chẳng qua nguyên nhân chính là vì như thế, bà mới đối với con dâu mà con trai nhà mình coi trọng cực kỳ tò mò, đến tột cùng là nhân tài như thế nào mới có thể khiến cho con trai giống như đầu gỗ của mình động tâm được nhỉ?
Hơn nữa, cho dù là đã xác định chính là vợ của mình, nhưng cũng không cần phải nhanh như vậy đã đem nhẫn đại biểu thân phận đưa ra đi nha, chẳng lẽ con trai nhà mình đây là sợ vợ chạy? Muốn định ra sớm một chút sao?
Kỳ phu nhân càng nghĩ thì càng thêm kích động, lại xem nhẹ khi Kỳ Tĩnh nói đến Ninh Hữu thì dùng hai chữ "Đứa nhỏ" này để hình dung.
Nếu không phải hiện tại sắc trời đã tối, Kỳ phu nhân hận không thể hiện tại liền đi qua nhìn xem người mà con trai của mình nhìn trúng rốt cuộc là có bộ dáng gì. Chờ đến ngày hôm sau, sáng sớm Kỳ phu nhân đã dậy, phân phó cho chú Kim mang theo một ít lễ gặp mặt, hai người liền đi về phía nhà của Tưởng An.
"Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?", người hầu của Tưởng gia nhìn thấy Kỳ phu nhân liền không tự giác mà cực kỳ cung kính, cái loại ung dung quý khí phát ra xương tủy này làm cho người hầu có chút câu nệ.
"Chúng ta đến tìm Ninh Hữu, còn xin hỗ trợ thông báo một chút", chú Kim mở miệng nói, "Nói là Kỳ phu nhân tìm cậu ấy."
Người hầu lên tiếng liền nhanh chân chạy vào, chẳng qua được một lát liền mời hai người bọn họ đi vào.
Hai người Kỳ phu nhân tới đại sảnh, người hầu đầu tiên là mời bọn họ ngồi xuống, sau đó liền rót nước cho hai người, "Hai vị trước chờ một chút, tôi sẽ đi mời Ninh tiểu thiếu gia tới ngay."
Thời điểm Kỳ phu nhân nghe được bốn chữ "Ninh tiểu thiếu gia" liền sửng sốt một chút, con trai của mình coi trọng thế nhưng lại là một người đàn ông?
Một lát sau, có người đi ra, chẳng qua người này cũng không phải là Ninh Hữu, mà là Tưởng An không yên tâm với sư phụ của mình, nghe nói có người tới tìm sư phụ của mình, Tưởng An lập tức cảnh giác. Bởi vì chuyện của nhà hàng lúc trước, tâm của Tưởng An vẫn luôn treo lơ lửng không buông xuống, lo lắng người tới lần này là có quan hệ với nhà hàng kia. Chỉ là chờ đến khi hắn nhìn thấy người ngồi trên sô pha là ai thì lập tức ngây dại.
"Kỳ, Kỳ phu nhân!", Tưởng An có chút chân tay luống cuống, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
Kỳ phu nhân ôn hòa cười cười, "Cậu biết tôi sao?"
Tưởng An gật đầu như giã tỏi, "Biết biết! Tôi đặc biệt sùng bái Kỳ thượng tướng!"
Kỳ phu nhân nhìn thân mình có chút béo của Tưởng An, có chút hơi hơi chua xót, luôn cảm thấy thẩm mĩ quan của con trai mình có chút dị thường. Kỳ thật Tưởng An ngoại trừ có chút béo ra, lớn lên cũng không tồi, cho dù có béo, cũng là béo đáng yêu. Chỉ là cái này rơi vào trong mắt xem con dâu của Kỳ phu nhân, có thấy thế nào cũng không hài lòng.
"Cậu chính là Ninh Hữu?", Tuy rằng trong lòng có chút không vừa lòng lắm, nhưng là Kỳ phu nhân cũng không có biểu hiện ra ngoài chút nào, dịu dàng dễ gần nói.
Tưởng An vẫn như cũ còn đang trong khiếp sợ khi nhìn thấy mẹ của Kỳ thượng tướng, nghe được Kỳ phu nhân hỏi chuyện, chỉ là theo phản xạ lắc lắc đầu, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, lập tức hiểu được là chuyện như thế nào, phá lệ hưng phấn. Đây khẳng định là Kỳ phu nhân đã biết quan hệ của Kỳ thượng tướng cùng sư phụ của mình đi, tới xem sư phụ của mình đi!
"Ninh Hữu là sư phụ cháu, cậu ấy hẳn là sẽ lập tức xuống đây ngay, ngài chờ một chút."
Tưởng An vừa nói ra, Ninh Hữu liền đi ra, chỉ là có chút không rõ ràng lắm là tình huống gì. Tưởng An vừa nhìn thấy cậu thì đôi mắt lập tức sáng ngời, chạy nhanh đem cậu kéo đến trước mặt Kỳ phu nhân, giới thiệu, "Kỳ phu nhân, đây là Ninh Hữu mà ngài muốn tìm. Sư phụ, đây là Kỳ phu nhân, mẹ của Kỳ thượng tướng."
Ninh Hữu nghe xong giới thiệu thì lập tức ánh mắt sáng lên, "Dì khỏe!"
Kỳ phu nhân thì lại khiếp sợ trong lòng, có chút gian nan hỏi, "Cậu chính là Ninh Hữu?"
Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Trong lòng Kỳ phu nhân như bị sét đánh, đứa nhỏ này rõ ràng là còn chưa có thành niên đâu a, Kỳ Tĩnh tiểu tử này rốt cuộc là muốn làm gì nha?! Nhìn bộ dáng đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt này, trong đầu Kỳ phu nhân đã bị tư tưởng con trai nhà mình dụ dỗ vị thành niên đánh thành từng khúc, tức khắc trong lòng tràn ngập áy náy, "Cháu quen Kỳ Tĩnh sao?"
"Quen ạ!", Ninh Hữu mi mắt cong cong, cực kỳ vui vẻ.
Kỳ phu nhân trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn biểu hiện này, thân phận của cậu đã được xác nhận không phải lo. Con trai của mình dụ dỗ vị thành niên việc này thật sự là có chút mất mặt, Kỳ phu nhân chỉ có thể bảo Tưởng An chuẩn bị cho họ một phòng, để bà cùng Ninh Hữu đơn độc tâm sự. Tưởng An chỗ nào có đạo lý không dám đáp ứng, lập tức tìm người an bài.
Trong phòng hiện tại cũng chỉ còn lại hai người Kỳ phu nhân cùng Ninh Hữu.
Kỳ phu nhân sắc mặt phức tạp, "Kỳ Tĩnh nói với ta, nó muốn ta đem nhẫn giao cho cháu."
Ninh Hữu cao hứng cực kỳ, "Ân ân, đúng!"
Kỳ phu nhân nhìn bộ dáng đơn thuần đáng yêu này của đứa trẻ cảm giác chịu tội trong lòng càng them nặng, cảm thấy con trai nhà mình đã làm cái gì nha, thở dài một hơi nói, "Cháu biết cái nhẫn này đại biểu cho cái gì không?"
Ninh Hữu gật đầu, chớp đôi mắt một chút, "Cháu biết, cháu đã xem qua tiết mục thăm hỏi của ngài, đây là tín vật ngài truyền cho con dâu."
"Một khi đã như vậy, ta liền không vòng vo nữa, ta muốn hỏi một chút, cháu đối với Kỳ Tĩnh là cảm giác gì, thích nó sao?"
"Thích! Đặc biệt thích!", Cả người Ninh Hữu đều dào dạt một loại cảm giác nồng đậm hạnh phúc, vui vẻ cực kỳ.
Kỳ phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu đứa nhỏ này vẫn là thích Kỳ Tĩnh, chẳng qua đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, con trai nhà mình còn phải chờ bao lâu a! Kỳ phu nhân cảm thấy đầu mình có chút đau, chẳng qua nếu con trai đã hạ quyết tâm rồi, vậy mình vẫn là giúp đỡ trước đã rồi nói sau.
Kỳ phu nhân do dự một chút, cuối cùng vẫn là đem nhẫn để vào trên tay Ninh Hữu, ngữ khí phi thường trịnh trọng, "Đây là tín vật mà Kỳ gia chúng ta truyền cho con dâu, tuy rằng hiện tại con còn chưa có kết hôn cùng Kỳ Tĩnh, nhưng là nếu nó đã yêu cầu ta để ta đem nhẫn cho con, đã nói lên nó đã nhận định con rồi. Như vậy từ giờ trở đi con chính là con dâu mà Kỳ gia ta nhận định."
"Về sau gọi ta là mẹ đi", Kỳ phu nhân phi thường thích Ninh Hữu, "Chúng ta về sau chính là người một nhà rồi."
"Mẹ!", Ninh Hữu cười đôi mắt đều cong lên.
Sau khi đem đồ giao cho Ninh Hữu, Kỳ phu nhân cũng không có ở trong nhà Tưởng An nữa, sau khi chào hỏi liền trở về Kỳ gia, trên đường trở về liền nhịn không được mà liên hệ với Kỳ Tĩnh.
"Con trai, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bạn lữ mà con nhìn trúng thế nhưng lại là một đứa nhỏ vị thành niên sao?!"
Kỳ Tĩnh khuôn mặt lãnh ngạnh, không có một tia dao động cảm xúc nào, "Đúng vậy."
Kỳ phu nhân quả thực là bị con trai của mình làm cho tức cười, "Con đây là tính tình ngoan cố gì vậy hả! Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tính cách còn chưa có định hình, năng lực tự hỏi cũng không thể so với người trưởng thành, tuy rằng nó biểu hiện ra đích xác là rất thích con, nhưng là cái này cũng không đại biểu là không có những nhân tố khác quấy nhiễu, tỷ như nói nó chỉ đơn thuần là sùng bái con mà thôi. Hiện tại con lại bảo nó đáp ứng gả cho con, con xác định con không có hiềm nghi dụ dỗ trẻ vị thành niên sao?!"
Kỳ Tĩnh mím môi, thanh âm trầm thấp, "Con sẽ chờ em ấy lớn lên."
Một câu này, đem tất cả những ý tưởng của Kỳ phu nhân đều đánh trở về. Con sẽ chờ em ấy lớn lên, chờ đến khi em ấy có thể chân chính xử lý được tình cảm của mình. Kỳ phu nhân hiểu rõ con trai của mình là có ý gì, thở dài, có chút đau lòng. Cái biểu hiện này của Kỳ Tĩnh, thật sự là hãm sâu không thể nào nhổ ra được nữa. Cũng đúng, con trai của mình xuất sắc như vậy, ngoại trừ mặt có chút lãnh ra, chỗ nào cũng đều là nhân tài kiệt xuất, người khác không có đạo lý nào lại không thích nó cả, cho dù đứa nhỏ kia hiện tại còn nhỏ tuổi thì lại như thế nào, lúc trưởng thành cũng vẫn như cũ sẽ bị con trai xuất sắc nhân cách mị lực hoàn mỹ của mình chinh phục mà thôi!
Kỳ phu nhân an ủi bản thân một chút, trong lòng lại chuẩn bị đem Ninh Hữu nhận về nuôi dưỡng bên người sớm một chút, mỗi ngày kể chuyện của con trai nhà mình, hảo hảo bồi dưỡng cảm tình cho hai đứa nó.
"Vậy đứa nhỏ kia hiện tại mấy tuổi?", Kỳ phu nhân bỗng nhiên nhớ tới.
"...... Mười sáu", thanh âm của Kỳ Tĩnh có chút cứng đờ.
Kỳ phu nhân có chút đồng tình nhìn nhìn anh, "Còn có mười bốn năm, chúc con may mắn."
Áp khí quanh thân Kỳ Tĩnh có chút thấp.
Editor: Vâng, tui cũng muốn chúc anh may mắn chịu đựng được.
.
.
.
Mẹ nó sao lại cho Minh Hữu tuổi là gì hả?!
————
Ninh Hữu lấy lại được nhẫn của mình thì phá lệ vui vẻ, đó là một loại sung sướng khi đồ vật xa cách đã lâu lại một lần nữa trở về trong tay mình, hơn nữa thứ này còn mang theo ký ức về một thế giới của cậu.
Cảm nhận được trên nhẫn không gian truyền đến một trận dao động quen thuộc, Ninh Hữu tham nhập một tia linh thức, sau khi nhìn thấy bên trong chồng chất linh thạch như núi xong, hết thảy phiền não lúc trước tức khắc đều tan thành mây khói.
Không có thứ gì hoàn mỹ hơn so với linh thạch hết!...... Ân...... Trừ bỏ Kỳ Tĩnh, còn có sư tôn!
Trong linh thạch nồng đậm linh khí làm cho Ninh Hữu có cảm giác giống như một người khát khô đã lâu gặp được một nguồn nước, thoải mái đến không nhịn được. Gấp không chờ nổi, Ninh Hữu liền từ trong nhẫn lấy ra một khối linh thạch, vận chuyển tâm pháp, đem linh khí ẩn chứa bên trong nạp vào bên trong kinh mạch của mình.
Một ngày một đêm qua đi, Ninh Hữu thỏa mãn tỉnh lại từ trong nhập định.
Lúc này trong kinh mạch cậu đã tràn ngập linh khí nồng đậm, đan điền cũng đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng lúc trước, linh khí mênh mông ấn theo một quỹ đạo huyền diệu mà vận chuyển, trạng thái của Ninh Hữu là tốt chưa từng có, cảm giác giống như bản thân lại sống lại một lần nữa vậy.
Lúc này đây Ninh Hữu vì khôi phục mà tiêu hao hai khối linh thạch, dựa theo số lượng linh thạch trong nhẫn, cho dù cậu có khôi phục bộ dáng mỗi ngày đều vội luyện khí như trước kia, thì số linh thạch trong nhẫn cũng đủ để dùng mấy chục năm.
Lúc Tưởng An nhìn thấy Ninh Hữu liền rõ ràng cảm giác được không giống nhau, nhưng đến tột cùng là không giống nhau chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được, chỉ là cảm thấy Ninh Hữu phảng phất như thoát thai hoán cốt vậy, cả người trở nên cực kỳ lợi hại.
"Sư phụ, tôi có cảm giác cậu hình như không giống", Tưởng An ngơ ngác nói.
Bởi vì đan điền trống không đã lâu lại một lần nữa tràn ngập linh lực, tâm tình của Ninh Hữu cực kỳ tốt, cậu cười cười với Tưởng An, "Không sai."
Còn không có đợi Tưởng An tiếp tục nói tiếp, người hầu liền tới đây mời hai người bọn họ đi tới thư phòng của Tưởng lão gia tử một chuyến.
Thư phòng, Nhiếp Hi cũng ở đây.
Tưởng lão gia tử sắc mặt khó coi đem tư liệu trên tay đặt lên bàn, "Kết quả kiểm tra đo lường của hàng mẫu mà lúc trước bạn của cháu mang về đây đã ra rồi, bên trong xác thật là có gia tăng thêm một loại vật chất. Nó sẽ sinh ra ảnh hưởngkhông thể khống chế đối với tinh thần của con người, chẳng những sẽ làm cho người ta nghiện, còn sẽ tổn hại đến tinh thần lực của con người, sau khi ăn thường xuyên, chỉ sợ một chiến sĩ cơ giáp xuất sắc cũng sẽ trực tiếp bị phế bỏ!"
Ba người Tưởng An thật ra đối với kết quả này cũng không có giật mình quá lớn gì, dù sao ban đầu bọn họ cũng đã biết sự thật này rồi, hiện tại chẳng qua là lại lần nữa nghiệm chứng một chút mà thôi. Nhưng cho dù có là như thế, thì sắc mặt của bốn người trong phòng vẫn như cũ đều có chút khó coi.
"Tiếp theo ông nội chuẩn bị làm sao bây giờ?", Nhiếp Hi mở miệng, "Trong lúc cháu điều tra bối cảnh của nhà hàng kia, đã phát hiện đây chỉ là sản nghiệp của một gia tộc nhỏ, mà nhà hàng kia đã mở mười năm rồi, ngẫu nhiên cũng sẽ có gây sự, bởi vì lực lượng của gia tộc kia cũng không lớn, cho nên xử lý có chút hết sức, bởi vậy đều để lại ấn tượng rất sâu cho rất nhiều người. Tuy rằng điều tra ra là như thế này, nhưng là cháu vẫn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy."
Tưởng lão gia tử trầm tư một chút, "Nếu kết quả đã ra, chuyện này vẫn là giao cho Đội Cảnh Vệ xử lý thì tốt hơn. Ta sẽ cho người tìm cách báo nguy, chẳng qua trước khi sự tình bình ổn lại, mấy đứa các cháu cũng an phận một chút, vì để phòng ngừa lỡ như có chuyện, các cháu vẫn là ở trong nhà lánh mặt trước một chút đi."
Một ngày sau, một người thường xuyên ăn cơm ở nhà hàng tinh cảng báo cảnh vệ, nói là đồ ăn của bọn họ có độc.
Editor: tui cảm thấy mỗi chương thật sự là dài chết người, đau lòng quá. Lại thêm bộ Phá Hiểu nữa, đang cóýđịnh tuần chương hoặc lâu lâu ra vài chương á, các tềnh iu thấy thế nào?