Tấn Giang không có giữ chặt một chút, Ninh Hữu liền trực tiếp giao tiền ra, Tấn Giang tức khắc bóp cổ tay, nhìn nhìn ánh mắt trào phúng miệt thị kia của Nhạc Ngôn, Tấn Giang nghiến răng nghiến lợi, thua người không thể thua mặt, cùng lắm thì chính là về sau hai năm đều uống gió Tây Bắc thôi! Tấn Giang hắn đánh cuộc nổi!
"Một vạn Tinh Thuẫn! Lão tử đánh cuộc! Đánh cuộc chính chúng ta thắng!", Tấn Giang vỗ cái bàn trước mặt một cái, ngay sau đó liền đem tiền giao ra chỗ đặt cược chiến đánh cuộc.
Nhạc Ngôn ngạc nhiên không khỏi cười nhạo, "Cậu thật đúng là có dũng khí! Không thể không bội phục a ha ha ha!"
Lâm Ninh co rúm cọ tới chỗ đặt cược chiến đánh cuộc, có chút khiếp đảm nhỏ giọng nói, "Cái kia, cái kia tôi cũng đánh cuộc một vạn Tinh Thuẫn, đánh cuộc chính chúng ta thắng!"
Người chung quanh đều kinh ngạc không ngừng được, ngau cả nhân viên quản lý thu tiền cũng có chút không đành lòng, khuyên bảo Tấn Giang, "Tiểu tử, mấy người các cậu sao phải khổ vậy chứ, bọn họ rõ ràng chính là đang hố các cậu, chuyện rõ ràng như vậy sao các cậu còn nhảy vào bên trong, nếu đại ca kia của các cậu ở đây thì còn chưa tính, hiện tại trong đội các cậu chỉ còn thừa một mình cậu, hai người cậu lâm thời gọi tới này rõ ràng là cái gì cũng không biết, rõ ràng lần này sẽ thua, cần gì phải giận dỗi theo chân bọn họ chứ."
Lúc trước hai đội Thạch Hoằng Tuấn và Nhạc Ngôn cơ bản đều mỗi tháng qua một lần, cho nên nhân viên quản lý ở đây đều tương đối quen thuộc với bọn họ.
Tấn Giang không nghĩ tới Lâm Ninh cũng sẽ đi giao tiền, có chút im lặng, nghĩ mình thua tiền thì thua tiền thôi, vốn dĩ lần này kéo hai người bọn họ qua đây chính là hắn không đúng, không thể bởi vì chuyện này mà bảo bọn họ bồi tiền được. Tấn Giang khuyên bảo Lâm Ninh bảo cậu từ bỏ giao tiền đặt cược, Lâm Ninh lại quật cường lắc lắc đầu, trực tiếp nói với người thu tiền, "Tôi cũng muốn đặt cược, một vạn Tinh Thuẫn! Đánh cuộc chúng tôi thắng."
Nhân viên quản lý có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Được rồi được rồi, hiện tại người trẻ tuổi thật là không nghe khuyên bảo", vừa nói, hắn vừa lấy đi một vạn Tinh Thuẫn từ bên trong tài khoản của Lâm Ninh.
Tấn Giang lần này là thật sự là có chút sống không còn gì luyến tiếc, chờ đại ca trở về hắn phải nói như thế nào với cậu ấy a!
Đám học sinh xem náo nhiệt chung quanh, có người còn chê chuyện không đủ lớn đi lên, "Bọn họ còn muốn thua thành như vậy, còn có thể đánh cuộc không sợ bồi chết, tôi cảm thấy tôi phải ủng hộ bọn họ một chút! Tinh thần thật sự rất tốt! Tôi đặt cược!"
Nhân viên quản lý nâng nâng mí mắt, "Đặt cược bao nhiêu?"
"Ách...... Một trăm!"
"Phốc", chung quanh tràn đầy thanh âm cười nhạo, học sinh kia có chút thẹn quá thành giận, "Một trăm cũng là tiền! Tôi cũng không ngốc, loại chuyện ném đá trên sông này tôi có thể lấy ra một trăm ủng hộ bọn họ một chút đã là không tồi rồi, tôi cũng không thể lấy phí sinh hoạt ra làm tiền đặt cược loại chuyện vô nghĩa này được!"
"Nha, vậy có bản lĩnh thì cậu lấy năm ngàn Tinh Thuẫn áp đội của Mộ thiếu gia kia rút ra đi", có người mắt lạnh nói.
"Các cậu!", Học sinh kia nổi giận hô một câu, cũng không có đặt cược, sau đó liền trực tiếp đẩy đám người ra rời đi.
Tấn Giang nhìn phản ứng bên này quả thực là hận đến hàm răng ngứa.
Nhạc Ngôn ở bên kia lại cười đến hết sức vui vẻ, "Mọi người thật thông minh!", Ngay sau đó dùng ngữ khí không ai bì nổi nói với nhân viên quản lý, "Mộ thiếu gia chúng ta bội phục dũng khí của bọn họ, cho nên đánh cuộc một vạn Tinh Thuẫn, đánh cuộc bọn họ thắng."
Nhân viên quản lý không nói hai lời liền rút tiền đi, đám người này một người so với một người lại càng tiêu đến hoảng, hắn cũng lười nói cái gì nữa.
"Mộ thiếu gia của chúng ta tốt bụng, thấy bên các cậu đánh cuộc thật sự là quá khó coi, cho nên gia tăng chút lợi thế cho các cậu a ha ha ha, không sao, Mộ thiếu gia nói, không cần cảm kích cậu ấy, lát nữa bọn tôi cũng sẽ chừa chút mặt mũi cho các cậu, sẽ không để các cậu thua quá khó coi đâu", Nhạc Ngôn cười ha ha từ trong đám người đi ra ngoài, để lại Tấn Giang ở đó hận không thể nhảy qua cắn cho hắn một ngụm.
Ninh Hữu nhìn thoáng qua bảng phân bố đánh cuộc biểu hiện trên màn hình, chỗ của bọn họ chỉ có ba người bọn họ còn có vừa rồi cái gì mà Mộ thiếu gia đặt cược, một người một vạn, tổng cộng bốn vạn Tinh Thuẫn, mà đội của Nhạc Ngôn kia thì tổng cộng có bốn mươi vạn Tinh Thuẫn đặt cược. Cơ hồ là nói, người vây xem ở nơi này hầu như toàn bộ đều là đem tiền đặt cược cho bên Nhạc Ngôn kia.
Viêm Hoàng có chút kích động túm túm quần áo của Ninh Hữu, ánh mắt tròn đen nhỏ sáng ngời, nó cũng muốn đặt cược!!!
Hiểu rõ Viêm Hoàng có ý tứ gì, Ninh Hữu sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng hỏi nhân viên quản lý một câu, "Người máy bảo mẫu có thể đặt cược không?"
Nhân viên quản lý nhìn cậu cứ như nhìn đồ ngốc, không sao cả ném ra một câu, sau đó liền nên làm gì thì làm cái đó, "Làm đăng ký trong trường học, có thân phận trong trường học mới có thể đặt cược."
Một người máy bảo mẫu, sao có thể có thân phận trong trường học được chứ, vốn dĩ hắn cho rằng học sinh này chỉ là có chút ngay thẳng, không thể tưởng được thì ra chỉ là một tên ngốc, nếu không sao lại nghĩ đến chuyện để người máy bảo mẫu đặt cược chứ.
Nghe được lời này, Viêm Hoàng phi thường vui vẻ, quay tròn lẻn đến trước mặt nhân viên quản lý, nhưng là bởi vì cái đầu của nó có chút thấp, căn bản là sờ không tới cửa sổ của nhân viên quản lý, chỉ có thể nhón mũi chân duỗi dài cánh tay của mình.
Nhân viên quản lý đang cúi đầu xử lý công việc của mình, liền nhìn thấy một tấm thẻ màu đen xuất hiện trong tầm mắt hắn. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đoạn cánh tay ngắn ngủi bụ bẫm đang cố gắng duỗi đến trước mặt mình, bởi vì tầm nhìn cực hạn, hắn ngay cả chủ nhân của cánh tay nhỏ kia trông như thế nào cũng nhìn không tới.
Bởi vì duỗi nửa ngày mà nhân viên quản lý vẫn không có một chút phản ứng, Viêm Hoàng có chút nóng nảy, cảm thấy hẳn là do nó vẫn chưa duỗi đến trước mặt hắn, trực tiếp đột nhiên nhảy một cái, tấm thẻ màu đen kia trực tiếp bị ném tới bên cạnh bàn, run run rẩy rẩy, cũng may chưa có rơi xuống.
Lần này nhân viên quản lý đã thấy rõ ràng người đưa tấm thẻ cho hắn là ai, thật đúng là một người máy bảo mẫu, tức khắc có chút kinh ngạc, cầm lấy tấm thẻ sắp rớt xuống mặt đất kia, xoát trên hệ thống một chút, phát hiện người máy này thật đúng là có tin tức thân phận của trường học, tức khắc có chút nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì.
Nhìn thấy Viêm Hoàng nhảy lộc cộc thật sự là có chút lao lực, Ninh Hữu trực tiếp ôm Viêm Hoàng lên, vừa lúc để cho nó có thể nhìn thấy nhân viên quản lý.
Cũng không biết vì sao, nhân viên quản lý thế nhưng dường như có thể từ trong ánh mắt máy móc tròn đen kia nhìn ra được kỳ vọng cùng gấp gáp không chờ nổi, tức khắc có chút bật cười, "Người máy bảo mẫu này của cậu thật có ý tứ, thế nhưng còn có thân phận của trường học chúng ta."
"Vậy có thể đặt cược không?", Ninh Hữu ngay sau đó hỏi.
"Đã có thân phận, vậy đương nhiên là có thể", Nhân viên quản lý cười tiếp tục xem xét tin tức thân phận nổi lên kia, lúc nhìn đến một chỗ, tươi cười trên mặt bỗng nhiên đình trệ, chẳng qua cũng chỉ là trong chốc lát liền khôi phục bình thường, chỉ là lúc nói chuyện thì thái độ cung kính hơn nhiều, "Cậu muốn đặt cược bao nhiêu?"
"Nó có thể đặt cược bao nhiêu thì đặt bấy nhiêu", Ninh Hữu sờ sờ cái đầu nhỏ của Viêm Hoàng, cười trả lời.
Thanh âm của nhân viên quản lý thấp xuống không ít, "Nó nhiều nhất có thể đặt mười vạn."
Ninh Hữu kinh ngạc, hạn mức của Viêm Hoàng còn gấp mười lần bọn họ, tán thưởng nhìn Viêm Hoàng một cái, "Cậu thật lợi hại!"
Viêm Hoàng ngẩng đầu nhỏ một cái, đừng nói có bao nhêu ngạo khí.
"Vậy đặt cược mười vạn, đánh cuộc chúng tôi thắng", Ninh Hữu ôm Viêm Hoàng nói, Viêm Hoàng thì lại phi thường phối hợp đem vươn tay mình ra, nhân viên quản lý trực tiếp từ trong tài khoản lấy ra mười vạn Tinh Thuẫn, sau đó dị thường cung kính mà trả lại tấm thẻ thân phận cho Viêm Hoàng, chân thành tươi cười, "Thi đấu cố lên!"
Ninh Hữu kinh ngạc một chút, sau đó phi thường hữu hảo trả lại một cái tươi cười, "Cám ơn!"
Lúc này người ở chỗ chiến đánh cuộc đã tán đi không sai biệt lắm, toàn bộ đều đã chạy đến chiếm vị trí ở chỗ sân chiến đấu đánh cuộc, ở chỗ này cũng chỉ còn lại ba người Ninh Hữu. Tấn Giang quan sát toàn bộ hành trình Viêm Hoàng đặt cược, đầy mặt không thể tin tưởng.
"Người máy bảo mẫu mà bạn em đưa cho em thật vênh váo, chẳng những có thân phận của trường học chúng ta, thế nhưng còn có tiểu kim khố của nó nữa! Hơn nữa hạn mức đánh cuộc của nó còn gấp mười lần chúng ta sao?!", Tấn Giang vẻ mặt nghẹn khuất như ăn phải ruồi bọ, đầu năm nay, đường đường một nhân loại như mình còn không bằng một người máy bảo mẫu!
Ninh Hữu vô tội buông tay, sau đó trực tiếp đưa Viêm Hoàng đi qua bên cạnh Tấn Giang, hướng về phía sân chiến đấu đánh cuộc.
Tấn Giang lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó cũng kéo Lâm Ninh đi theo Ninh Hữu.
"Các cậu thật đúng là lề mề, thế nào cũng phải chờ đến một khắc cuối cùng trước khi thi đấu mới chịu đến", Nhạc Ngôn khinh thường nhìn bọn họ, "Đừng nói là muốn dùng thủ đoạn đến trễ này để trực tiếp thua thi đấu đi."
Tấn Giang nổi giận đùng đùng, "Từ khi bắt đầu chỉ có mình cậu ở đây ríu rít, có phiền hay không a. Chủ nhân của cậu còn chưa nói gì đâu, cẩu trung tâm như cậu lại sốt ruột như thế sao!"
Nhạc Ngôn bị Tấn Giang nói ba chữ "Cẩu trung tâm" chọc trúng, thẹn quá thành giận, "Mày có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa đi?!"
"Đều im miệng, đừng ở đây lãng phí thời gian, nhanh chóng bắt đầu thi đấu đi", Mộ Kình nhíu nhíu mày, lạnh giọng nói.
Nhạc Ngôn lập tức thay đổi thái độ, tức giận vừa rồi cũng bị hắn khống chế toàn bộ đè ép xuống, "Vâng, Mộ thiếu gia!"
Tấn Giang nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời cười nhạo một tiếng, "Thật đúng là không phụ cái tên chó săn này!", Nhạc Ngôn không có phản ứng lại những lời này của hắn, mà là xoay người mở cửa bên trái phòng thi đấu đánh cuộc, chờ Mộ Kình đi vào rồi, lúc đóng cửa Nhạc Ngôn mới híp mắt nói với Tấn Giang, "Tao chờ mày thua bầm dập rồi khóc lóc cầu xin tao buông tha cho mày!"
Tấn Giang phỉ nhổ trên mặt đất, biểu tình chán ghét, "Phi! Mày nghĩ thật đẹp!"
"Chúng ta cũng nhanh đi vào thôi, thi đấu sắp bắt đầu rồi", Tấn Giang bình phục tâm tình một chút, mang theo hai người Ninh Hữu đi vào phía bên phải phòng.
Toàn bộ sân chiến đấu đánh cuộc ước chừng hơn hai trăm mét vuông, hình dạng một vòng tròn, hai bên sườn trái phải có một phòng, mà chung quanh chính là khán đài. Mỗi bên trong phòng đều các có một vài khoang thể, học sinh thi đấu sẽ nằm vào trong đó sau đó sẽ tiến vào cảnh tượng thi đấu giả lập, dụng cụ kết nối với phần đầu cùng thân thể của bọn họ sẽ làm cho bọn họ có thể thể nghiệm cảm giác vô cùng chân thật. Trước khi thi đấu, bọn họ có thể lựa chọn hình thức tương ứng, cảnh tượng trong hình thức sẽ lấy phương thức hình chiếu thực tế ảo hiện ra ở trung tâm sân chiến đấu đánh cuộc, khán giả trên khán đài đều có thể xem rất rõ ràng.
Khoảng thời gian trước khi đến chỗ đăng ký chiến đánh cuộc bọn họ đã lựa chọn xong hình thức đối chiến, là v chiến cung đình. Trong thế giới giả lập, vị trí và địa phương của bọn họ là một cái kiến trúc cung đình thật lớn, ở địa phương tận cùng bên trong cung đình, có vương của bọn họ, phương thức quyết chiến của hai bên chính là tiêu diệt vương của đối phương, vương bên nào chết trước, bên kia liền thắng.
Tấn Giang trong hai ngày này, ngoại trừ đã đem thao tác như thế nào để tiến vào khoang cơ giáp dạy cho hai người Ninh Hữu, sau đó liền nói cho bọn họ lúc thi đấu thì bọn họ nên làm cái gì. Sau khi bọn họ đều đã đăng nhập cơ giáp, Tấn Giang dặn dò một lần cuối cùng, "Các cậu thủ ở chỗ này là được rồi, chỉ đứng ở đây thôi, đừng để cho bọn họ giết vương đi!"
Sau khi Tấn Giang nói xong, thi đấu cũng chính thức bắt đầu rồi, Tấn Giang trực tiếp xông ra bên ngoài, chuẩn bị đi đến chỗ đối phương, lỡ như tìm được sơ hở nào đó, không chừng có thể bắn lén xử lý vương của bọn họ đâu!
Kiến trúc cung đình trong thế giới giả lập cực kỳ phức tạp, cực giống một cái mê cung, người lựa chọn cảnh tượng này thi đấu này đều phải cực kỳ quen thuộc đối với đường đi ở nơi này, nếu không rất có khả năng ngay cả đường đi đại bản doanh của đối phương cũng sẽ tìm không thấy. Ở trong học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, chiến đánh cuộc có cảnh tượng giống thế này đều là một vài học sinh học cấp cao dùng để hố tân sinh mới vừa vào học cái gì cũng không biết.
Tấn Giang tốt xấu cũng đã thi đấu rất nhiều lần trong cảnh tượng này, hơn nữa trí nhớ của hắn cũng không tệ lắm, cho nên đối với đường ở nơi này cực kỳ quen thuộc, cơ hồ là chỉ một lát liền trực tiếp đi đến địa phận của đối phương. Chẳng qua là hắn không dám hiện thân, chỉ có thể lén lút dựa vào một vài vật kiến trúc che dấu mà đi tới. Kỹ thuật của hắn vốn dĩ đã tương đối tra, lúc trước lúc so đấu cũng chủ yếu là dựa vào hai người Thạch Hoằng Tuấn, còn hắn đánh bừa cũng chỉ có thể đánh thắng được một mình Nhạc Ngôn mà thôi, lại căn bản không phải là đối thủ của Mộ Kình và Vương Khắc, huống chi tình huống hiện tại là một mình hắn đối phó với ba người bọn họ. Cho nên nếu hắn muốn thủ thắng thì chỉ có thể dùng trí, tuyệt đối không thể đánh bừa.
Lâm Ninh và Ninh Hữu phi thường tận chức tận trách đứng ở trước người vương giả lập kia, không hề nhúc nhích.
Lâm Ninh căn bản là không biết thao tác, Ninh Hữu là cảm thấy không muốn thao tác, cho nên cũng không có động, hai người đứng ở đó nói chuyện phiếm.
"Tiểu Hữu, em nói chúng ta sẽ không thua đặc biệt thảm đi......", Lâm Ninh có chút thấp thỏm.
"Hẳn là sẽ không", Ninh Hữu bình tĩnh trả lời, tầm mắt phi thường tẫn trách vờn quanh bốn phía, để ngừa có người đánh lén, "Anh Tấn không phải đã nói bảo chúng ta thủ ở chỗ này đừng để cho vương kia chết là được sao, em cảm thấy rất đơn giản."
Lâm Ninh lại không có bị những lời này của Ninh Hữu an ủi, ngược lại càng thêm lo lắng, "Chính là hai chúng ta đều không biết thao tác cơ giáp, bọn họ chỉ cần đến một người, chúng ta căn bản là ngăn không được a!"
"Không phải a", Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Em biết thao tác cơ giáp a!"
Lâm Ninh hoảng sợ, có chút nghi hoặc, "Không phải, không phải lúc trước Tấn Giang phải dạy cho em làm như thế nào để vào cabin sao? Em không có nói em biết làm a!"
"Các anh cũng đâu có hỏi em", Ninh Hữu kỳ quái, "Hơn nữa anh ta không phải nói là cùng dạy cho hai chúng ta sao, cũng không phải là dạy riêng cho em, anh không phải cũng phải học tập sao?"
Lâm Ninh há to miệng, không biết nói cái gì mới tốt. Cuối cùng vẫn là nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ ngực mình, có chút yên tâm nói, "Nếu Tiểu Hữu em biết vậy thật tốt quá, như vậy ít nhất chúng ta sẽ không thua quá khó coi."
Tuy rằng đã đạt cược cho bên mình, nhưng Lâm Ninh lại vẫn không tin bọn họ sẽ thắng, bởi vì trong nhà cậu tương đối có tiền, cũng không phải quá để ý một vạn Tinh Thuẫn kia, cho nên cho dù là ném đá trên sông, Lâm Ninh cũng trực tiếp giao tiền. Kỳ thật cậu cũng không rõ ràng lắm ý tưởng của mình ngay lúc đó, chỉ là cảm thấy trong lòng nghẹn một cục, rất không thoải mái. Hiện tại lo lắng duy nhất của cậu chính là bọn họ sẽ thua quá khó coi, khiến cho đại ca của bọn họ bị mất mặt. Hiện tại xem ra Ninh Hữu biết thao tác cơ giáp, tâm tình thấp thỏm cuối cùng cũng yên ổn xuống.
Tấn Giang đánh giá thời gian một chút, trong lòng có chút sốt ruột. Bởi vì lúc trước hắn đã tìm ra một cái lối tắt, cho nên thời gian tới đại bản doanh của đối phương sẽ nhanh hơn không ít, mà dựa theo thời gian hiện tại, bên Nhạc Ngôn kia còn nhiều nhất ba phút là có thể đến được chỗ bọn Ninh Hữu, bản thân hắn tuy rằng đã bảo đám Ninh Hữu đợi ở đó, nhưng sự thật bọn họ căn bản là một chút sức chiến đấu cũng không có hắn vẫn luôn biết, cho nên bọn họ nhiều nhất có thể chặn thêm một phút đồng hồ đã là không tồi rồi, nói cách khác hắn nhiều nhất chỉ có bốn phút thời gian để giải quyết trận thi đấu này.
Hiện tại khoảng cách của Tấn Giang với đại bản doanh của đối phương đã rất gần, đã thấy được Vương Khắc canh giữ ở đó, trong lòng hắn thầm kêu không xong, nếu đụng phải chính là Nhạc Ngôn hắn còn có nắm chắc đánh bại Nhạc Ngôn sau đó giết chết vương phía sau hắn, nhưng hiện tại gặp phải Vương Khắc, trước khi hắn giết chết vương rất có khả năng là sẽ bị đối phương xử lý. Tấn Giang tự hỏi một khắc, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, nhìn đến một chỗ cách đó không xa, đôi mắt chợt lóe.
Hiện tại Tấn Giang đang ở vài địa phương ẩn nấp cuối cùng, phía trước là một khoảng đất trống rộng lớn, địa phương chính giữa phía trước có một cái ghế dựa hoa lệ, vương đang an vị trên đó. Bởi vì tầm nhìn phía trước rộng lớn, chỉ cần hắn vừa đi ra liền sẽ bị phát hiện lập tức, sau đó bị Vương Khắc quấn lên, mà vương của đối phương cách vị trí hiện tại của hắn còn khá xa, tuy rằng đã ở trong tầm bắn súng laser của hắn, nhưng là tuyệt đối không có khả năng một phát bắn chết, mà chỉ cần vừa nổ súng, lập tức sẽ bại lộ vị trí của mình.
Cơ hội thủ thắng duy nhất của hắn chính là thừa dịp Vương Khắc không chú ý, vọt tới phía trước, một súng đánh gục vương! Chỉ cần một súng không giải quyết được, hắn sẽ không còn có cơ hội lần thứ hai nữa.
Tấn Giang cắn chặt răng, bằng tốc độ nhanh xông ra ngoài. Cơ hồ là trong nháy mắt khi thân ảnh của hắn vọt ra từ vật che đậy, Vương Khắc liền phản ứng lại, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra một phát súng, ở giữa cánh tay trái của Tấn Giang, Tấn Giang lăn ngay tại chỗ một cái, tránh thoát phát súng thứ hai kế tiếp, sau đó té ngã lộn nhào chạy đến phía sau cây cột bên cạnh.
Tốc độ của Vương Khắc rất nhanh, nhanh chóng theo tới phía sau cây cột, một bên ngăn cản không gian xạ kích từ cây cột tới chỗ vương, một bên nâng súng laser của mình phòng bị nghiêm mật.
"Bọn họ như thế nào còn chưa tới a", từ khi bắt đầu thi đấu đến bây giờ đều đã qua gần hai mươi phút, Lâm Ninh ngay cả một bóng người cũng không có nhìn thấy, có chút yên tĩnh đáng sợ, càng an tĩnh, trong lòng Lâm Ninh càng không yên lòng, tâm tình vốn dĩ đã buông xuống lúc này lại nhấc lên, có chút bất an nhìn khắp nơi.
Lâm Ninh vừa nói ra, từ địa phương bên trái hắn liền truyền ra một tiếng súng laser, trong lòng Lâm Ninh lộp bộp một tiếng, theo phản xạ rụt cổ lại, sau đó cậu liền cảm thấy thân thể bị người đẩy đi, bởi vì cậu không biết thao tác, Lâm Ninh cũng chỉ có thể nhìn, cơ giáp cậu khống chế liền trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Bởi vì tầm nhìn cực hạn, Lâm Ninh chỉ có thể nhìn thấy Ninh Hữu bên cạnh linh hoạt bắn ra một phát súng về phía xa, sau đó xoay người một cái hoa lệ sang bên cạnh ném văng một thứ, sau đó liền vang lên một tiếng nổ mạnh kịch liệt, vừa vặn chặn lại công kích phóng ra từ súng laser. Đầu óc Lâm Ninh phát ngốc, sau đó liền nhìn thấy Ninh Hữu xách cậu lên, trực tiếp đặt ở phía trước vương.
Lúc này, hai người đi đến nơi này đều đã xuất hiện ở xung quanh bọn họ, ở phía sau Ninh Hữu.
Trái tim Lâm Ninh phảng phất như bị cái gì bắt lấy, cả kinh đến không hô hấp nổi, chỉ có thể có chút vội vàng nhắc nhở Ninh Hữu, "Phía sau! Ninh Hữu, cẩn thận phía sau em!"
Hai người Mộ Kình và Nhạc Ngôn phảng phất như không nóng nảy tru sát vương của bọn họ, ngược lại cứ như là tản bộ đi tới trước mặt bọn họ, súng laser ngoại trừ bắn ra hai lần lúc ban đầu, liền không có động qua nữa. Trạng thái của bọn họ càng giống như là đang chơi đùa với hai người Ninh Hữu, sau khi chơi đủ rồi sẽ lập tức giải quyết.
Ngay tại thời điểm tim đều nhảy nhảy tới cổ họng, Lâm Ninh chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Ninh Hữu liền biến mất không thấy, mà phía xa Nhạc Ngôn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Ninh mở to con mắt, "...... Thật, thật là lợi hại!"
Thân mình Mộ Kình dừng một chút, dường như là không nghĩ tới động tác của Ninh Hữu, sau đó liền động tác sắc bén đánh lên. Ninh Hữu tựa như một con cá linh hoạt, làm một động tác có độ yêu cầu cao, phảng phất như cơ giáp này chính là bản thân cậu vậy, dùng chiến đao bình thường chém về phía Mộ Kình.
Mộ Kình không nghĩ tới người này lại lợi hại như thế, bị chiến đao chém vài cái xong cũng nổi giận, khí thế cả người chợt biến hóa, công kích lập tức trở nên sắc bén.
Lâm Ninh ở đó xem mà trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không kịp phản ứng.
————
Vương Khắc vác súng laser đề phòng di động về phía cây cột, đột nhiên vọt về phía trước một cái, nhìn cũng không nhìn trực tiếp bắn một phát súng, chỉ là chờ đến khi Vương Khắc nhìn lại thì lại phát hiện phía trước căn bản là không có một người nào, phát súng kia của mình bắn vào khoảng không, tức khắc trong lòng cả kinh.
Mà lúc này, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một tia động tĩnh, Vương Khắc ngẩng đầu, lại chỉ có thấy một bóng hình ở phía trên bắn ra ngoài, hướng về phía vương.
Không hề nghĩ ngợi, Vương Khắc giơ tay bắn một phát. Súng laser bắn về phía thân mình của Tấn Giang, nhưng là tư thế đi về phía trước của Tấn Giang cũng bởi vì một phát súng này mà xảy ra biến hóa đột ngột. Tấn Giang cắn răng bắn ra một phát về phía vương. Tiếng súng vừa ra, liền nhìn thấy vương kêu thảm thiết một tiếng, thân mình run lên, dựa vào trên lưng ghế.
Tấn Giang đột nhiên nện ở trên mặt đất, gượng dậy một chút tinh thần cuối cùng của mình, nhìn kết quả lần đấu súng của mình, lại phát hiện vương chỉ là có chút suy yếu nằm ở trên lưng ghế, mà thanh âm nhắc nhở kết thúc thi đấu lại căn bản không tới.
Tấn Giang trong lòng trầm xuống, xong rồi!
Mà lúc này, Vương Khắc đã đuổi tới bên người hắn, hướng về phía cabin của hắn sắc bén bắn một phát, Tấn Giang có chút chật vật né tránh, nhưng lại bị một cước ngay sau đó của hắn đạp bay ra ngoài.