"Tấn Giang, cậu có nhìn thấy cái cánh tay máy kia của tôi không", Lúc Lâm Ninh trở về liền lập tức tìm tới Tấn Giang rồi hỏi.
"Thấy", Tấn Giang gật đầu, "Ngày hôm qua lúc tớ tiến vào phòng cậu đã đặt ở đó rôi, tớ cầm lấy nhìn xong cũng bỏ lại chỗ cũ thôi. Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bị mất rồi không?"
Lâm Ninh ngồi xuống bên cạnh hắn, "Cũng không hẳn là bị mất, nhưng vẫn có chút đặc thù, bởi vì trong phòng tôi còn có một cái cánh tay máy nữa, nhưng lại không phải là do tôi làm. Tôi không biết sao lại như thế, cho nên muốn hỏi cậu một chút có manh mối gì không."
Tấn Giang nghe được lời nói của Lâm Ninh trong nháy mắt liền xấu hổ, sau đó tiếp tục hỏi, "Có thể nào là cậu nghĩ sai rồi không, đều là đồ giống nhau cả, sao có thể không phải là do cậu làm chứ?"
Lâm Ninh cực kỳ trịnh trọng nói, "Tôi dám khẳng định đó không phải do tôi làm, đồ chính tôi làm ra thì bản thân tôi biết rõ, không có khả năng không nhận ra được."
Tấn Giang gãi gãi cái gáy, hắc hắc cười, xấu hổ nói, "Cái kia, rất có khả năng là do tớ nhầm lẫn......"
Lâm Ninh ngẩn ra, sau đó liền nhìn thấy Tấn Giang trở về phòng của mình, sau đó lấy ra một cái cánh tay máy. Lâm Ninh nhận lấy, kiểm tra một chút phát hiện đúng thật là cái mà mình làm, tức khắc kinh ngạc cực kỳ, "Cái này thật sự là cánh tay máy của tôi, sao nó lại ở chỗ của cậu?! Vậy cái trong phòng tôi là của ai?"
Ánh mắt Tấn Giang có chút né tránh, hiển nhiên là đã làm sai chuyện nên có chút ngượng ngùng, "Khụ khụ, cái trong phòng cậu hẳn là do em trai Ninh Hữu làm đấy, ngày hôm qua tớ vào phòng cậu ấy tìm cậu ấy hàn huyên nói chuyện phiếm, phát hiện cánh tay máy ở chỗ cậu ấy chơi rất vui liền mượn đi chơi một chút. Sau đó tớ liền cầm nó đi tìm cậu......"
"Không phải lúc ấy cậu đang bận bịu sao, tớ liền tự mình nhìn khắp nơi, sau đó liền phát hiện ra chỗ cậu cũng có một cánh tay máy giống nhau như đúc, đặc biệt kinh ngạc, cho nên tớ liền cầm lên xem chút, muốn xem thử có cái gì khác nhau hay không. Vốn dĩ là muốn hỏi cậu một chút, kết quả đại ca lại kêu tớ đi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn tớ không phân rõ là cái nào, cho nên liền tùy tay bỏ xuống một cái...... Không nghĩ tới lại vô tình bỏ sai như vậy...... Ha ha"
Tấn Giang đứng đó cười gượng, Lâm Ninh lại nghiến răng nghiến lợi, "Cậu không thể đáng tin một chút được sao?"
Tấn Giang vỗ vỗ bả vai Lâm Ninh, đầy mặt áy náy, "Anh em, tớ sai rồi, lần sau tớ nhất định sẽ chú ý! Chuyện này ngàn vạn đừng nói cho đại ca đấy, bằng không tớ nhất định sẽ chết rất thảm đó!"
Lâm Ninh tràn ngập tức giận, lại bị bộ dáng tội nghiệp kia của Tấn Giang là cho xì hơi, "Đây là lần cuối cùng, về sau cậu đừng có tái phạm nữa! Cậu xem từ lúc chúng ta quen biết nhau đến hiện tại cậu đã gây bao nhiêu rắc rối cho tôi rồi! Bởi vì cậu mà tôi đã bị thầy nói rất nhiều lầnrồi đấy. Lần này thiếu chút nữa là chọc phải phiền toái lớn rồi."
Thái độ nhận sai của Tấn Giang cực tốt, Lâm Ninh cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Tính tình ngượng ngùng nội hướng kia của Lâm Ninh mà hiện tại lại nói ra nhiều như vậy cũng đã là cực hạn rồi, sau khi đã bắt Tấn Giang hứa hẹn sau này trở đi sẽ cẩn thận hơn liền đi tìm Ninh Hữu.
"Anh Lâm làm sao vậy?", Trên tay Ninh Hữu đang làm nhiệm vụ thầy giáo bố trí cho cậu.
Lâm Ninh vừa mới bắt đầu đã có chút lúng túng, "Anh tới tìm em là bởi vì chuyện cánh tay máy lúc trước."
Ninh Hữu trực tiếp trả lời, "Em có làm ra một cái, hiện tại đang ở chỗ anh Tấn."
Lâm Ninh vội vàng vẫy vẫy tay, "Không không, anh không phải là nói cái này", Lâm Ninh đem chân tướng hoàn chỉnh nói rõ ràng với Ninh Hữu, bởi vì bản thân dính ánh sáng của Ninh Hữu nên mới được làm trợ thủ của Trình đại sư, trong lòng cậu ta luôn cảm thấy có chút không yên, đối với Ninh Hữu lại có loại cảm giác áy náy nói không nên lời.
Ninh Hữu lặng im trong chốc lát sau đó liền hỏi, "Trình đại sư là ai?"
"Em không biết Trình đại sư sao?", Lâm Ninh há to miệng, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Em chưa từng nghe thấy tên ông ấy."
"Ông ấy là đại sư chuyên gia lĩnh vực chế tạo cơ giáp không gì không làn được, là mục tiêu lớn nhất của tất cả những người làm chế tạo cơ giáp!", Lúc nói những lời này, Lâm Ninh hơi có chút lý tưởng hào hùng khác hẳn với tính cách nội hướng, "Ông ấy cực kỳ lợi hại đó!"
Ninh Hữu bắt được trọng điểm, gật gật đầu.
"Chuyện ngày hôm qua bởi vì Tấn Giang nhầm lẫn, cho nên anh mới thay em đi một lần, lát nữa anh sẽ nói với thầy giáo, vài ngày nữa hẳn là ông ấy sẽ mang em đi gặp Trình đại sư đấy", Lâm Ninh nói, "Nếu gặp được Trình đại sư em nhớ rõ nhất định phải chú ý một chút, lần này rất có khả năng là ông ấy muốn thu đồ đệ đấy."
Ninh Hữu gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.
Lâm Ninh nói chuyện với Ninh Hữu xong liền dùng máy liên lạc tìm thầy Vu, thầy Vu vô cùng cao hứng đem tin tức này chuyển đạt cho Trình đại sư. Vừa nghe được cái tên, Trình đại sư đã cảm thấy có chút quen tai, lại cẩn thận hỏi, phát hiện hóa ra lại là tiểu tức phụ tương lai của Kỳ Tĩnh, thiên tài song cấp S vừa mới ra lò của học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc. Trình đại sư nhướng mày, cảm thấy vô cùng thú vị, "Thật đúng là có duyên phận nhỉ."
————
"Thiếu gia, bên chỗ Trình đại sư đã tuyển nhận một trợ thủ mới, hơn nữa nhiệm vụ bố trí bên chỗ học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc bên kia cũng dừng lại rồi, có vẻ như tìm được mục tiêu rồi."
Lâm Cẩm Trình hơi hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, "Lão bất tử kia thật là có thể làm đủ ầm ĩ được. Trợ thủ mới tới có thân phận gì?"
"Trợ thủ mới kia tên là Lâm Ninh, là học sinh năm ba Hệ chế tạo cơ giáp, trong hệ của bọn họ học tập rất tốt, rất được các thầy giáo thích. Hơn nữa......", Cấp dưới dừng một chút, "Hơn nữa còn ở cùng một ký túc xá với Ninh Hữu gần đây rất nổi danh kia."
"Ninh Hữu? Chính là tiểu tức phụ chưa qua cửa kia của Kỳ Tĩnh sao?"
"Đúng vậy!"
Lâm Cẩm Trình cười nhạo một tiếng, "Sao lại khắp nơi đều có chuyện của Kỳ Tĩnh thế này, bản thân tự tìm tra với chúng ta thì thôi, ngay cả tiểu tức phụ của anh ta cũng ra nhảy nhót."
Cấp dưới trầm giọng nói, "Thiếu gia, Ninh Hữu kia thể chất cùng tinh thần lực đều là cấp S, tiềm lực rất lớn, không thể không phòng."
"Chẳng phải chỉ là một tên song cấp S thôi sao, ta cũng không phải là chưa từng hủy diệt qua", Lâm Cẩm Trình nghiêng cổ tay, rượu trong ly dọc theo miệng ly đổ ra, dòng nước thật nhỏ rơi thẳng xuống trên chiếc thảm trải sàn đẹp đẽ quý giá, làm ướt một mảnh.
"Một song cấp S, một tiểu trợ thủ", Lâm Cẩm Trình có chút không thú vị buông nhẹ tay, cái chén "Cheng" một tiếng rơi trên mặt đất, nát.
————
Ninh Hữu ngày hôm sau đã bị thầy Vu mang theo đi gặp Trình đại sư.
Trình đại sư cười tủm tỉm đánh giá trên dưới một phen, "Cậu chính là bạn lữ tương lai của tiểu tử Kỳ Tĩnh kia sao, thật nhỏ con, có phải còn chưa thành niên không, tiểu tử Kỳ Tĩnh kia thật đúng là đủ hỗn đản, với một đứa nhỏ như cậu mà cũng muốn nhúng chàm. Nghe ta đi, nhanh chóng cách xa cậu ta ra một chút đi."
Ninh Hữu đề phòng nhìn ông ta, đầu tiên là cho ông xem tin tức thân phận của mình, cường điệu bản thân đã thành niên rồi, sau đó cậu liền quay đầu rời đi. Người nói xấu Kỳ Tĩnh khẳng định không phải là người tốt, cho dù có phải học ông ta cũng không thể đi theo ông ta học được.
"Cậu đứa nhỏ này sao lại không biết đùa như vậy chứ", Trình đại sư thấy Ninh Hữu không chút do dự mở cửa muốn đi, liền nóng nảy, nhanh chóng gọi cậu lại, "Chỉ là đùa chút mà thôi, đừng có coi là thật chứ. Tiểu tử Kỳ Tĩnh kia biết ta đấy, quan hệ của ta cùng cậu ta không tồi đâu, ngay cả Viêm Hoàng cũng là do ta sáng tạo ra đấy."
Lúc Ninh Hữu nghe được nửa câu đầu thì còn có chút nửa tin nửa ngờ, lúc nghe được Viêm Hoàng liền ngừng lại, "Viêm Hoàng thật sự là do ông sáng tạo sao?"
"Đúng vậy", Trình đại sư cười hiền lành, "Khoảng thời gian trước nó còn sống ở chỗ của ta đấy."
Ninh Hữu nghĩ nghĩ, trở lại, lại đóng cửa lại.
"Ông có thể dạy tôi làm sao để sáng tạo ra một cơ giáp như Viêm Hoàng không?", Ninh Hữu hỏi.
Trình đại sư vui vẻ, "Cái này phải xem cậu có tư chất hay không đã, nếu cậu không đủ tư cách làm đồ đệ của ta, khẳng định là ta không thể dạy cậu được rồi, chẳng qua nếu cậu đủ tư cách làm đệ tử của ta, ta dạy cậu, cậu cũng không nhất định có thể học được đâu."
Thầy Vu đứng bên cạnh xem mà mồ hôi đầy đầu, cố tình bản thân lại không thể cắm miệng nói chen vào được, nếu không ông khẳng định sẽ đến dạy dỗ Ninh Hữu nên nói chuyện với Trình đại sư như thế nào.
Ninh Hữu trực tiếp hỏi, "Tôi cần phải đạt tới trình độ nào mới có thể làm đệ tử của ông?"
Trình đại sư không đáp, mà đem cánh tay máy trên bàn mình cầm lại đây, "Đây là cậu làm đi."
Linh thức Ninh Hữu vừa động, lập tức xác nhận đây là cái mà Tấn Giang lấy đi từ chỗ mình, nhưng là vì che dấu tính đặc thù của mình, Ninh Hữu vẫn tiếp nhận rồi lật xem một chút, "Không sai, đây là do tôi làm."
"Có thể nói cho ta biết cậu làm như thế nào không?", Trình đại sư hỏi.
Thầy Vu đứng bên cạnh xem cảm thấy bản thân đã không còn thích hợp đợi ở đây nữa, chào hỏi với Ninh Hữu và Trình đại sư xong liền rời đi.
Ninh Hữu cực kỳ dứt khoát lắc đầu, "Tài liệu tôi không có cách nào tái hiện cho ông được, nhưng phương pháp chế tác thì có thể."
Trình đại sư thở dài, cũng không tính là quá thất vọng, nếu đây là bí mật của đứa nhỏ này, giữ lại thì cứ giữ lại đi, "Vậy cậu cho ta xem thủ pháp chế tác của cậu đi."
Ninh Hữu gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của Trình đại sư đi tới bàn thực nghiệm của ông, tốc độ của đôi tay cực nhanh, bất kể là phối hợp giữa đôi tay hay là nắm bắt tiêu điểm cũng đều cực kỳ hoàn mỹ, rất nhanh một cánh tay máy giống như đúc cái được liền được chế tạo thành công, chẳng qua ở phương diện thuộc tính so với cái trước thì kém một mảng lớn.
Trình đại sư vừa lòng gật gật đầu, "Nếu cậu nguyện ý thì gọi ta một tiếng thầy là được, người đệ tử là cậu ta nhận."
Ninh Hữu cung kính làm một cái lễ bái sư, "Thầy!"
————
Vợ chồng Lương Mạn ở chừng nửa tháng liền quyết định trở về, dạo gần đây ở chỗ này quấy rầy người khác cũng không phải là chuyện lâu dài, thứ hai là bọn họ cũng lo lắng đến chuyện ở tinh cầu Hòa Tân. Công việc của họ cũng không thể gác lại quá lâu, có thể tới đây mấy ngày thăm bọn nhỏ, bọn họ cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Kỳ phu nhân giữ bọn họ lại không ít thời gian, nhưng thấy hai người đã quyết định chủ ý rồi, cũng đành phái người đưa bọn họ trở về, đương nhiên vì biểu hiện sự coi trọng của mình, Kỳ phu nhân cũng một đường tiếp khách. Vợ chồng Lương Mạn rất là ngượng ngùng, cảm thấy làm bà chậm trễ rất nhiều chuyện, cực lực chối từ ý tưởng Kỳ phu nhân cùng đi theo bọn họ trở về, nhưng lời mới vừa nói ra đã bị Kỳ phu nhân dùng những chuyện khác làm phân tâm, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, mấy người đều đã ngồi trên phi thuyền trở về rồi.
Ninh Hữu cùng Thạch Hoằng Tuấn tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải cáo biệt.
Sau khi vợ chồng Lương Mạn trở về, thời gian Ninh Hữu chạy tới Kỳ gia cũng ít đi, hiện tại cậu ngọi trừ theo học hai chương trình học của hệ chế tạo cơ giáp cùng hệ chiến đấu cơ giáp ra, còn phải đi đến chỗ Trình đại sư học tập tri thức chế tạo cơ giáp. Theo thời gian trôi qua, kính nể của Ninh Hữu đối với Trình đại sư ngày một gia tăng, tuy rằng thức hải của cậu cường đại, năng lực suy đoán không gì sánh kịp, nhưng rất nhiều lúc cũng có những chỗ không nghĩ ra được, Trình đại sư lại chỉ cần dùng một câu nói đầu tiên đã lập tức giải thích hết tất cả những điểm mà cậu hoang mang, làm cậu có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Làm người đứng đầu lĩnh vực chế tạo cơ giáp, kỹ thuật của Trình đại sư là những người khác không thể nào so được, rất nhiều công việc đều làm cho Ninh Hữu kiến thức thêm rất nhiều, tầm mắt cùng suy nghĩ cũng trải rộng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Ninh Hữu đắm chìm trong chế tạo cơ giáp trôi qua thật nhanh.
Một ngày, Tưởng An gọi thông tin tới cho Ninh Hữu.
"Sư phụ!", Ninh Hữu vừa mở thông tin ra liền nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Tưởng An.
"Làm sao vậy?"
"Giang hồ cứu gấp á, sư phụ!", Tưởng An để sát vào máy liên lạc, thanh âm thê thảm, "Đồ đệ hiện tại đang gặp nạn, sư phụ cậu nhanh đến đây hỗ trợ đi!"
Ninh Hữu cân nhắc công việc trên tay mình một chút, phát hiện còn có đủ thời gian, "Cậu đang ở đâu?"
Nhìn thấy Ninh Hữu đáp ứng, Tưởng An kêu lên một tiếng vui sướng, vội vàng đem vị trí trên mạng giả lập của mình nói cho Ninh Hữu. Ninh Hữu ngay sau đó liền mang máy kết nối mạng giả lập lên, bước lên mạng giả lập.
"Cậu làm sao vậy?", Ninh Hữu tìm được Tưởng An, hỏi.
Lúc này Tưởng An đang ở bên ngoài một phòng chiến đấu cơ giáp, ngồi ở trên chỗ ngồi, mà đối diện với hắn là ba người tràn đầy ác ý. Tưởng An vừa nhìn thấy Ninh Hữu đến thì đôi mắt sáng ngời, thiếu chút nữa là theo thói quen định nhào tới, nhìn thấy Ninh Hữu nâng chân lên mới từ bỏ, động tác chậm lại, kéo Ninh Hữu đến ven tường.
"Lúc trước tôi thấy bọn họ đùa giỡn một cô bé, dưới phẫn nộ tôi liền đứng ra, muốn thay cô bé kia bênh vực kẻ yếu, kết quả ba người kia kích tôi một cái tôi liền đáp ứng cùng bọn họ thi đấu cơ giáp định thắng thua, còn định ra tiền đặt cược là W......", thời điểm Tưởng An nói đến đoạn sau quả thật là cả người thịt đau. Kỳ thật lúc hắn mới vừa đáp ứng tiền đặt cược cũng đã hối hận rồi, nhưng ở trước mặt cô bé kia, bản thân lại không thể lật lọng được, như vậy sẽ rất mất mặt, chỉ có thể căng da đầu đi đến chỗ giao tiền chiến đánh cuộc thôi.
Tuy rằng đã giao tiền, nhưng Tưởng An cũng không cam lòng ngồi chờ chết, chỉ có thể nghĩ cách kéo cao khả năng chiến thắng của mình thôi, cuối cùng quyết định kéo Ninh Hữu và Nhiếp tới đây.
Ninh Hữu nghe xong cũng không có ý tưởng gì, chỉ là hỏi thời gian đại khái một chút, chỉ cần không làm chậm trễ việc luyện tập sau đó của cậu thì hiện tại chơi một chút cũng có thể.
Nhìn thấy sư phụ của mình đáp ứng rất thống khoái, Tưởng An tức khắc cảm động đến rơi nước mắt, lần này mình khẳng định là được cứu rồi!
"Nha, lúc cậu cầu đến tôi, sao lại gấp gáp như vậy hả!", Nhiếp Hi vừa đến đây chuyện thứ nhất chính là châm chọc Tưởng An, "Có phải là bị người ta đánh rồi khóc nhè không? Tôi báo thù cho cậu nhé?"
Tưởng An trợn mắt giận nhìn y, "Anh mới khóc nhè!"
Nhiếp Hi nhún vai, "Cậu xem xem cậu đây là thái độ gì hả, vừa rồi cậu nói có việc cần hỗ trợ, tôi còn không phải là không nói hai lời lập tức lên đây sao, sao cậu lại không cảm kích, ngược lại lại bày ra cái gương mặt xấu xí đó chứ."
Tưởng An nghĩ đến mình đúng là có việc muốn nhờ, cố nuốt bụng lửa giận vừa thấy đến Nhiếp Hi liền bùng nổ của mình, không tình nguyện hạ thấp tư thái, "Lần này tôi đụng tới chút việc khó, cần anh giúp tôi đánh một trận."
Nhiếp Hi tìm vị trí ngồi xuống, ngả ngớn nhìn Tưởng An, tư thái dựa nghiêng rất có một ý vị phong lưu, "Đánh một trận không có vấn đề, chẳng qua có phải cậu nên đem sự tình chân tướng nói cho tôi một chút không nhỉ?"
Tưởng An liền đem chuyện này từ đầu tới đuôi nói lại một lần, lúc nói đến cô bé kia còn nhìn về phía cô một chút, trên mặt có chút nóng lên. Bởi vì sự tình bắt đầu từ cô, cô bé kia cũng không có đi, ngược lại là vẻ mặt xin lỗi đợi ở chỗ cách Tưởng An không xa, nói muốn xem hắn đánh xong trận chiến đánh cuộc này, ở bên ngoài cổ vũ cho hắn. Cô bé kia lớn lên cũng không thể nói là rất xuất sắc, những cũng rất thanh tú, làm cho người khác nhìn đến liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
Đợi Tưởng An đem hoàn chỉnh câu chuyện tự thuật rõ ràng xong, thần sắc Nhiếp Hi đã lạnh xuống, ánh mắt lơ đãng đảo qua cô bé kia, bên trong ánh mắt ẩn chứa hàn ý làm cô nhịn không được mà lui về phía sau một bước, co rúm lại.
Tưởng An thời thời khắc khắc đều chú ý đến phản ứng của cô bé kia, nhìn thấy cái bộ dáng này của cô tức khắc có chút đau lòng, "Nhiếp Hi cậu làm gì vậy! Bình thường không phải đối với con gái rất ôn nhu sao?"
Nhiếp Hi mắt lạnh nhìn hắn, thẳng đến khi làm Tưởng An chột dạ không thôi, sau đó lại giống như không có gì, ưỡn ngực.
"Khi nào bắt đầu?"
"A?", Tưởng An sửng sốt.
"Tôi hỏi cậu khi nào thì bắt đầu chiến đánh cuộc", Trong thanh âm của Nhiếp Hi không có bất luận một dao động cảm xúc gì.
Lúc bình thường Nhiếp Hi không đem hắn nghẹn đến chết khiếp đã là rất không tồi rồi, hôm nay lại đột nhiên dứt khoát như vậy, Tưởng An ngược lại có chút không biết làm sao. Nhìn ánh mắt phát lạnh mới lạ kia của y, Tưởng An nói không nên lời trong lòng mình có tư vị gì, chỉ cảm thấy có chút khó chịu.
"Còn mười phút nữa sẽ bắt đầu", Tưởng An bình ổn cảm xúc của mình một chút.
Nhiếp Hi gật gật đầu, liền dựa vào trên ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, một chút ý tứ mở miệng cũng không có.
Tưởng An mạc danh cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, lúc này không có Nhiếp Hi quấy rối, hắn lại không có tâm tư cô bé kia.
"Tên mập chết tiệt, đến thời gian rồi, mày còn chưa chuẩn bị xong sao?", Ba người kia từ phía đối diện đi đến đây, tràn đầy khinh thường nhìn Tưởng An, "Cái bộ dạng như mày mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ha ha ha, một đống phân cứu mỹ nhân cũng không kém nhiều lắm đâu."
"Lão đại, anh đừng nói chứ, mập mạp kia thoạt nhìn thật đúng là so với một đống phân cũng không khác lắm đâu, cười chết người mất, cái bộ dạng này của hắn không ở trong nhà, lại ra ngoài mất mặt xấu hổ làm cái —— a!!!"
Lời người nọ còn chưa nói xong, đã bị một cổ mạnh mẽ nện trên mặt đất, kêu thảm thiết. Nhiếp Hi lúc này thật giống như là từ sâm la địa ngục bò ra, toàn thân sát ý khiến người sởn tóc gáy quay chung quanh, dưới chân y đột nhiên dùng sức, người nọ kêu gào giống như giết heo vậy.
Hai người khác muốn tới đây hỗ trợ, lại bị Nhiếp Hi ngước mắt đảo qua làm cho kinh sợ, ánh mắt Nhiếp Hi nhìn bọn họ giống như là đang nhìn một người chết vậy, làm cho lông tơ của bọn họ cũng dựng ngược lên.
"Miệng sạch sẽ cho tao chút, nếu lại để tao nghe thấy một câu nữa, tao không ngại ở hiện thực tái hiện lại cảnh tượng hiện tại một lần nữa cho bọn mày đâu."
Người bị dẫm lên vội vàng đáp ứng, sau khi Nhiếp Hi buông chân ra, gã lập tức che ngực lại bò dậy, trốn đến phía sau hai người khác. Lúc này chiến đánh cuộc còn chưa có bắt đầu, nhưng bọn họ đã có dự cảm không tốt lắm, bọn họ hình như đã chọc phải người không nên dây vào rồi.
Ánh mắt sâm la kia người bình thường tuyệt đối sẽ không có được, y nhất định là đã giết qua người rồi.
Ba người kia tuy rằng đã có ý lui rồi, nhưng thứ nhất là tiền đánh cuộc đã giao rồi, thứ hai là có Nhiếp Hi nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ cũng không dám chạy, chỉ có thể căng da đầu vào phòng chiến đấu.
Thời điểm vừa rồi Tưởng An bị mắng cũng không phản bác cái gì, bởi vì khi đó tâm tư của hắn cũng không ở đó, bọn họ nói cái gì kỳ thật hắn cũng không nghe rõ, trong lòng tất cả đều là phản ứng khác hẳn với bình thường của Nhiếp Hi, vô cùng buồn bực. Mà vừa rồi, Nhiếp Hi vì hắn mà xuất đầu, nhưng cho dù có giúp hắn giáo huấn người khác, Nhiếp Hi lại vẫn như cũ một cái liếc mắt không thèm cho hắn, trực tiếp vào phòng chiến đấu.
Trong lòng Tưởng An buồn bã đến có chút đau, cảm giác đặc biệt nghẹn khuất muốn chết.
Theo trọng tài tuyên bố bắt đầu, Tưởng An là người thứ nhất xông ra ngoài, không có chiến pháp không có kỹ năng thuần túy chính là đấu đá lung tung.
Thân hình Nhiếp Hi nhanh chóng thay hắn chặn lại công kích tới bên sườn hắn, đôi mắt bạo đỏ, đổ ập xuống mắng mỏ, "Cậu không muốn sống nữa sao?!"
Giữa lúc này, Ninh Hữu đã trực tiếp đem một người bên cạnh một phát đạn bắn vỡ đầu giải quyết xong.
Nhiếp Hi bảo vệ trước người Tưởng An, đem người xông tới hung hăng nện trên mặt đất, động tác sắc bén, mang theo điên cuồng cùng sát khí.
Chiến đánh cuộc bắt đầu mới chỉ năm phút đồng hồ, ba người gây sự kia đã đầy bụi đất thua trận. Sắc mặt ba người trắng bệch, bởi vì lần này đụng phải ván sắt bọn họ chỉ có thể nhận thua, cái gì cũng không có nói, trực tiếp chuẩn bị rời đi. Nhiếp Hi lại chắn trước mặt bọn họ.
"Anh muốn làm gì?", Người dẫn đầu nhìn thấy cái đại sát thần Nhiếp Hi này liền có chút e ngại, "Các anh đã thắng thì đi đến chỗ chiến đánh cuộc nhận tiền là được rồi không phải sao, chẳng lẽ còn phải gây phiền toái cho chúng tôi mới được sao?!"
Nhiếp Hi cười lạnh một tiếng, đi lên vài bước, trực tiếp túm lấy cổ áo cô bé kia cách đó không xa ném đến trước mặt ba người.
Cô bé kia hoảng sợ thét chói tai, ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía ba người bên cạnh kia.
Tưởng An vốn dĩ đang muốn ngăn cản Nhiếp Hi động tác lại dừng lại, hiểu được là chuyện gì xảy ra, tức khắc trong lòng càng buồn bã đến luống cuống.
"Loại kỹ xảo này của bọn mày thật đúng là dùng trăm lần cũng không ngại nhỉ, lừa một tên lại một tên ngốc, có vài người sắc mê tâm khiếu lại chẳng nhận ra được cái gì, cam tâm tình nguyện mắc mưu bị lừa", Nhiếp Hi hướng về phía bốn người kia cười lạnh.
Tưởng An nắm chặt đôi tay, chỉ cảm thấy một cái hô hấp đều kéo theo trái tim đau, thanh âm của hắn vững vàng, "Nhiếp Hi anh có ý gì?"
Ánh mắt Nhiếp Hi lãnh đạm liếc sang hắn, "Tôi có ý gì cậu nghe không hiểu sao? Một âm mưu đơn giản như vậy, cậu lại cái gì cũng không nhìn ra à! Nhiều năm như vậy Tưởng lão gia tử dạy dỗ cậu đều bị cho sói ăn rồi sao? Hay là cho sắc tâm của cậu ăn rồi? Chẳng qua chỉ là một mặt hàng bình thường như vậy, cậu lại có thể nhìn vừa mắt cho được, cũng thật là không có kiến thức gì cả, mới có thể coi cỏ đuôi chó thành hoa tươi được! Cậu xem lại xem từ nhỏ đến lớn ánh mắt của cậu bị gì vậy, ngay cả mối tình đầu kia cũng cậu, lớn lên như vậy tôi nhìn còn ghê tởm nữa là!"
Tưởng An hai mắt đỏ bừng, đi lên trước hung hăng đánh y một bạt tai.
Nhiếp Hi trực tiếp đứng ngốc ra.
Editor: ta nhìn không sai, tiểu công này đáng phải bị ngược tơi tả một trận mới được.