Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta nói như thế nào thì liên quan gì đến ngươi?", Nam nhân chán ghét phỉ nhổ Charles, vết thương trên người còn chưa tốt, nhưng là sức lực mắng chửi người lại quá đủ, "Một tên quỷ trắng cũng dám tới quản chuyện của lão tử, không muốn sống nữa à?!"

Charles tức đến mặt xanh mét, ánh mắt Bạch Đan Phượng cũng hoàn toàn lạnh xuống, một chân đá gã lăn trên mặt đất, dẫm miệng gã lạnh giọng nói, "Ta vừa rồi không nghe rõ ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa."

Nam nhân kia giận cực, muốn phản kháng, lại phát hiện vô luận giãy giụa như thế nào cũng đều không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Bạch Đan Phượng, ngược lại vết thương trên người lại đã bắt đầu tràn ra máu, đau đến cả người gã đều run lên.

Nữ nhân ngồi quỳ bên cạnh liên thanh xin lỗi mấy người Bạch Đan Phượng, hổ thẹn không thôi, muốn cầu xin Bạch Đan Phượng buông chân xuống.

Bạch Đan Phượng dùng lòng bàn chân hung hăng nghiền một chút, sau đó mới thả chân xuống dưới. Nam nhân kia lập tức xoay người lên, trong ánh mắt hiện lên một tia lệ khí hung ác, nhưng đảo mắt liền biến mất không thấy.

"A Minh, đó là ân nhân cứu mạng của chúng ta!", Nữ nhân vội vàng nói, sợ gã tiếp tục mắng nữa, liền giải thích nói, "Chàng hiện tại tỉnh lại tất cả đều là dựa vào dược của vị tiên sinh kia, nhanh cảm tạ các ân nhân đi."

Nam nhân thần sắc ngừng lại, nhìn kỹ ba người Charles, suy tư một lát, lộ ra một nụ cười, "Ta thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, thiếu chút nữa đã lấy oán trả ơn, vừa rồi là ta không đúng, hy vọng ba vị không cần chấp nhặt cùng ta, lần này còn phải đa tạ ân thi dược của ba vị!"

Charles vừa rồi bị tức quá sức, chẳng sợ Bạch Đan Phượng đã hỗ trợ giáo huấn gã một trận, Charles vẫn căn bản không muốn phản ứng lại gã, trong lòng nghĩ mình còn có dược tề gì có thể để hắn lại trút giận một chút nữa không.

"Ta gọi là Kha Minh, không biết ba vị xưng hô như thế nào?"

Thấy không có ai phản ứng, Kha Minh cũng không giận, tươi cười càng thêm chân thành, "Các ngươi cũng là tới đây ngắt ngũ lăng chi sao?"

Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi. Charles móc ra một lọ dược tề tra tấn người, nhìn nhìn nữ nhân hàm chứa nước mắt kia, thở ra một hơi, lại bỏ lại vào trong bọc của mình, dứt khoát cũng xoay người đuổi kịp Bạch Đan Phượng, mắt không thấy tâm không phiền.

"Chung quanh ngũ lăng chi kia có dị thú gì?", Ninh Hữu nhưng lại không đi theo bọn họ, hỏi.

Kha Minh tròng mắt vừa động, "Vị tiểu huynh đệ này ngươi thật đúng là có tầm nhìn tốt, nơi đó xác thật là có một con thần thú bảo hộ, ta chính là lúc đi ngắt bị nó lộng thương."

"Là gì?"

"Là một con ác điểu thoạt nhìn giống như ưng, lúc các ngươi đi cần phải cẩn thận một chút, nếu không chỉ sợ các ngươi còn chưa tiếp cận được ngũ lăng chi là đã bị nó ngậm đi một khối thịt rồi", Kha Minh tốt bụng khuyên nhủ, "Đây là thanh lăng thảo mà ta thu thập được, mang nó lên, thần thú kia liền sẽ không dễ dàng phát hiện được các ngươi đâu."

"Nguyệt Cầm, chỗ của nàng còn có thanh lăng thảo nữa không, đều cho tiểu huynh đệ đi, bọn họ người nhiều."

Nguyệt Cầm ngơ ngác nhìn Kha Minh, hiển nhiên là bị hành động hiện tại của gã làm cho kinh ngạc, Kha Minh không vui đẩy nàng một phen, Nguyệt Cầm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem toàn bộ thanh lăng thảo trong bọc của mình ra đều giao trong tay Ninh Hữu, "Cái này thật sự có tác dụng, các ngươi nhất định phải mang lên đấy."

Ninh Hữu gật gật đầu, đem tất cả thanh lăng thảo đều mang lên, xoay người rời đi.

Đợi bọn họ đi xa, Nguyệt Cầm có chút cao hứng đỡ Kha Minh, "Chàng hiện tại vết thương đã khá hơn nhiều rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, sau đó liền trở về đi."

Kha Minh trở tay chính là một cái tát, trực tiếp đánh Nguyệt Cầm đến khóe miệng tràn máu, nhìn chằm chằm nàng hung ác nham hiểm nói, "Trở về?! Lão tử vì cái thí luyện gặp quỷ này mà chuẩn bị suốt một năm, hiện tại ngươi lại nói cùng lão tử trở về?!"

"Chính là, chàng hiện tại ra cái dạng này, căn bản là không có cách nào tiếp tục......", Nguyệt Cầm che lại gương mặt nóng rát của mình, thật cẩn thận khuyên nhủ nói.

Kha Minh nhìn phương hướng mấy người Ninh Hữu đi xa cười hai tiếng, ánh mắt quỷ dị, "Sao lại không có cách nào tiếp tục được chứ, đây không phải lập tức sẽ có cơ hội sao?"

————

"Sao cậu lại cầm một đống cỏ trở lại vậy?", Charles có chút ngoài ý muốn.

Ninh Hữu đem thanh lăng thảo này phân thành ba phần, đưa cho mỗi người một phần, "Lát nữa đi thu thập ngũ lăng chi hẳn là sẽ dùng đến."

"Đây là tên khốn vừa rồi cho cậu?", Charles lòng dạ vẫn như cũ khó chịu, hắn nghĩ đến nam nhân kia liền tức giận, cố tình cô vợ của gã lại ở bên cạnh, còn đặc biệt đáng thương, điều này làm cho hắn ngay cả lý do động thủ cũng không có, chỉ có thể nghẹn lại trong lòng mình.

"Ân", Ninh Hữu gật gật đầu, "Tuy rằng người nọ không thể tin, nhưng gã nói cái này hẳn là thật sự."

Charles tuy rằng thế nào cũng thấy Kha Minh không vừa mắt, nhưng là đối với lời của Ninh Hữu lại tín nhiệm vô điều kiện, chỉ có thể có chút nghẹn khuất nhận lấy thanh lăng thảo kia, đặt ở bên người mình.

"Ôi thượng đế ơi, này là hương vị cái quỷ cái vậy!", Charles đột nhiên quạt gió cái mũi.

Bạch Đan Phượng tiến lên nhanh nhẹn điểm một huyệt đạo của hắn, Charles lập tức liền cảm thấy khá hơn nhiều, cẩn thận lại hít hai cái, phát hiện cơ hồ là không ngửi được hương vị gay mũi kia nữa, trong ánh mắt ngạc nhiên lại mang theo chút sùng bái ái mộ, "Đan Phượng cô thật là lợi hại!"

Charles hiện tại đã dưới ý bảo của Bạch Đan Phượng trực tiếp kêu tên nàng. Bạch Đan Phượng cười một chút, nâng cằm hắn lên, nói, "Thanh lăng thảo này là thứ tốt, tuy rằng hương vị gay mũi một chút, nhưng là công hiệu đối với người vẫn là không tồi, huynh không phải một dược tề sư sao, có thể nghiên cứu thêm đấy." Charles đỏ mặt gật gật đầu.

Ninh Hữu nhìn hai người tú ân ái ở đó, cảm thấy trong lòng mình lộc cộc lộc cộc ứa ra giấm chua, hầm hừ đem thanh lăng thảo trên tay phứt rớt một đoạn, càng thêm tưởng niệm Kỳ Tĩnh. Chờ sau khi cậu trở về rồi, nhất định phải hảo hảo hôn hôn Kỳ Tĩnh mới được!

"Đi thôi", Ninh Hữu bỏ xuống một câu như vậy, liền bay thẳng đến phía trước. Hai người kia một chút chính sự cũng đều không làm chỉ biết đứng đó tình chàng ý thiếp, quả thực là không làm việc đàng hoàng! Hừ! Cậu mới không cần ở chỗ này xem bọn họ ngọt ngào đâu!

"Địa phương có ngũ lăng chi quả nhiên rất nguy hiểm a", Charles ngửa đầu nhìn ngũ lăng chi phía trên, có chút ngốc lăng.

Ngũ lăng chi sinh trưởng ở trên một khối vách đá, bốn phía cơ hồ là không có điểm tựa gì, mà bên cạnh nó còn có một con ác điểu xoay quanh, sau khi bay một vòng liền về tới sào huyệt phía trên ngũ lăng chi nghỉ ngơi, móng vuốt sắc bén cùng cái mỏ dài bén nhọn kia vừa nhìn là biết cực kỳ khó chơi.

Nhìn thấy tình huống này, Bạch Đan Phượng không khỏi nhíu nhíu mày, "Lần này chỉ sợ không dễ xử lý rồi."

Lấy tình huống của nàng mặc dù có thêm đan dược, ở trong hoàn cảnh này vẫn như cũ có chút lực bất tòng tâm.

"Không ngại", Ninh Hữu nhàn nhạt nói một câu như vậy. Sau đó phi thân lên, chỉ là nhẹ điểm vài cái trên vách đá liền trực tiếp tới địa phương có ngũ lăng chi.

Bạch Đan Phượng nhìn dáng người lưu loát xuất trần kia của Ninh Hữu, trong ánh mắt không khỏi tràn ngập tia sáng kỳ dị, "Quả nhiên lợi hại."

Bởi vì động tác của Ninh Hữu cực nhẹ, hơn nữa trên người còn mang theo thanh lăng thảo, ác điểu trong sào huyệt cũng không có phát hiện tung tích của cậu, chỉ là ngay tại thời điểm Ninh Hữu muốn hái ngũ lăng chi, ác điểu kia lại bỗng nhiên cảm giác được, kêu lên một tiếng liền vọt xuống về phía Ninh Hữu.

Ninh Hữu hơi hơi mỉm cười, trực tiếp lơ lửng giữa không trung, sau đó cô đọng một cái hỏa cầu liền ném về phía ác điểu kia. Ác điểu kia lập tức thê lương kêu to một tiếng, vội vàng né tránh, nhưng là công kích Ninh Hữu phát ra nào có đơn giản như thế, hỏa cầu kia phảng phất như có thêm một đôi mắt, trực tiếp đuổi theo công kích ác điểu.

Ác điểu bình sinh chán ghét nhất chính là phát hỏa, hiện tại lại cho một đoàn hỏa cầu lớn đuổi theo sau nó, vô luận nó bay đến nơi nào cũng đều không thể thoát đi, tức khắc vừa kinh vừa giận, thẳng đến khi bị một nhúm lửa nhóm ném tới trên người, nó cũng chỉ còn dư lại hoảng sợ, không khỏi rên rĩ.

Sau khi ác điểu kia không thể trốn đi được nữa, Ninh Hữu trực tiếp bắt lấy cổ nó, đem thanh lăng thảo trên tay nhét vào trong miệng nó, giơ tay lên, ác điểu kia liền bị vựng vựng hồ hồ ném vào trong sào huyệt của mình.

Sau khi hạ xuống mặt đất, Ninh Hữu nhìn thấy chính là hai đôi mắt sáng quắc.

"Ninh, cậu chính là ma pháp sư song hệ hỏa phong sao?!", Charles kích động cực kỳ, tuy rằng nói như thế, nhưng là hắn cũng biết Ninh Hữu cũng không phải là ma pháp sư.

"Thủ đoạn của tu chân giả quả nhiên xuất thần nhập hóa!", Bạch Đan Phượng liếm liếm miệng mình, trong ánh mắt tràn đầy chiến ý cùng hướng tới.

Ninh Hữu trực tiếp đem ngũ lăng chi trong tay nhét vào trong tay Charles, "Chúng ta còn thiếu một cái."

Ngay sau đó, Ninh Hữu bọn họ lại xem xét khắp nơi một chút, quả nhiên lại tìm được một gốc ngũ lăng chi, gốc ngũ lăng chi này đồng dạng cũng có một con ác điểu trông coi, chẳng qua con ác điểu này lại chỉ là một con ấu điểu, so với con lúc trước, lực công kích tương đối non nớt. Ninh Hữu không có ý định trêu đùa ấu điểu, dứt khoát trực tiếp tụ tập linh khí tráo chắn nó lại, thẳng đến khi cậu mang ngũ lăng chi đi, mới buông con ấu điểu này ra.

Ninh Hữu bọn họ đi xa, ấu điểu lại ủy khuất cực kỳ. Đồ vật ăn ngon đã không còn, hơn nữa mình còn không biết vì cái gì lại bị nhốt ở trong một cái hộp nhỏ! Đau lòng ấu điểu quyết định tìm cha mình, để cha báo thù cho nó.

Nhất định phải đem nhân loại vừa rồi hảo hảo giáo huấn một trận!

Chờ ấu điểu bay tới nơi mà cha nó ở, tức khắc kinh ngạc. Vì cái gì lông chim của cha lại một khối trọc một khối cháy vậy!

"Úc?", Cha, cha đây là sao zậy?

Ác điểu vựng vựng hồ hồ liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó "Kỉ kỉ" một tiếng ngã quỵ.

Ấu điểu cùng toàn bộ bạn điểu đều ngây người, nhanh chóng phành phạch bay về hướng cha nó, kết quả mới vừa đụng tới sào huyệt đã bị một cổ khí vị gay mũi huân đầy mặt, tức khắc hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Úc, pi......?", Ấu điểu cảm thấy trước mắt có điểm vựng, lảo đảo lắc lư đi lui một bước ra sau, liền một phen ngã quỵ ở sào huyệt.

Sau một lúc lâu, ấu điểu mơ mơ màng màng miệng táp sao táp sao, ngây ngô cười lên, nó hình như thấy được thiệt nhiều ăn ngon nhoa!

Thu thập xong hai cây ngũ lăng chi, ba người Ninh Hữu liền chuẩn bị đi xuống một mục tiêu khác, chẳng qua nửa đường lại bị người ngăn cản lại, hơn nữa còn là một người quen không thể quen thuộc hơn.

"Ba vị ân nhân, các ngươi có thể mang theo ta không?", Kha Minh da mặt dày dán lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio