Bé con.. là sinh con...?
-Chả vậy thì là gì, ai gia muốn có cháu bé rồi
Nan Nan lộ rõ vẻ mặt không đồng tình, đờ đẫn không biết đáp trả ra sao
-Con..chưa muốn..
-Ầy dà.. con vẫn lo Phong Nghiêm sao, ta sẽ khuyên bảo nó, con cũng không nên lo làm gì, mối quan hệ của hai đứa thấy gần đây có vẻ hoà hoãn hơn rồi đấy
Thái hậu định nói tiếp, Nan Nan lập tức giả đau bụng và xin về. Trên đường về Uyển viện, Nan Nan vô cùng lo lắng về vấn đề này, A Thi cố gắng đuổi theo Nan Nan và bắt chuyện
-Thái tử phi.. Đây là chuyện tốt..
-Chuyện tốt!? Chuyện tốt cái đầu ngươi đó! Ta đường đường còn tuổi ăn chơi, con cái cái gì chứ!!!
Thấy Nan Nan tức giận, A Thi không nói gì. Đúng lúc đó, Phong Nghiêm tới thỉnh an Thái hậu, nói được một lúc, Thái hậu đi thẳng vào vấn đề vừa rồi, Phong Nghiêm suy nghĩ một lúc rồi nói
-Hoàng tổ mẫu,chuyện này e là hơi miễn cưỡng, cũng đâu thể ép buộc được..
-Tiểu Y là thê tử kết tóc của con, cái này là nghĩa vụ của nàng ta, ai gia biết quá khứ hai người từng nhiều mâu thuẫn.. nhưng mà, coi như chuyện lần này là nó lấy công chuộc tội, con bỏ qua cho nó đi
-Hoàng tổ mẫu, chuyện xưa con không muốn gợi lại, nhưng mà Lăng Y vừa mất trí, hiện có nhiều chuyện chưa hiểu, e là có hơi làm nàng ta khó xử
-Ai gia quên mất chuyện này...vậy thì, Phong Nghiêm, con cố như thế nào để nó ưng thuận là được
Phong Nghiêm hiểu ý Thái hậu, không nói gì, hắn xin cáo lui.Lượng Cửu cũng nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, cố ý đi gần hơn, hỏi
-Thái tử.. ngài có định..
-Không hề
Lượng Cửu không nói gì nữa, hắn biết cho dù Thái tử phi hiện tại đã khác, nhưng cũng không thể khiến Thái tử quên đi hình ảnh Thái tử phi ở quá khứ, nhưng mà, Thái tử phi hiện tại có gì đó rất lạ, cứ như có một ma lực nào đó đẫ khiến Thái tử trong khoảng thời gian rất ngắn đã thay đổi thái độ đối với nàng ta. Lúc này, tại Uyển viện, Nan Nan sai A Thi mang rất nhiều bánh đến, cô bé muốn ăn để trút hết lo lắng. Thấy Nan Nan ăn không ngớt, A Thi vội can ngăn
-Thái tử phi..người ăn từ từ thôi, với lại tối rồi, người không nên ăn nhiều quá
Mặc kệ lời khuyên của A Thi, Nan Nan vẫn ăn ngang nhiên, đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô bé dừng lại quay sang hỏi A Thi
- Mà nè..tự dưng ta nhớ ra.. cho ta hỏi, mang thai là như thế nào vậy?
Hiểu câu hỏi của Nan Nan, A Thi im lặng đỏ mặt không nói được gì, lúc sau mới trả lời
-Dạ thưa, chuyện này,..có hơi tế nhị..
-Ta hiểu.. ta hiểu mà, nhưng tự dưng tò mò quá, không sao, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi mà
A Thi vẫn níu mặt không nói, gặng mãi không được, Nan Nan bàn mất kiên nhẫn
-Vậy để ta đoán.. Ừm, ngủ cạnh nhau là có thể có thai..?
A Thi lắc đầu, Nan Nan lại hỏi
-Thế thì.. hôn nhau là có thai..?
A Thi lại lắc đầu
-Thế rốt cuộc là thế nào chứ, cô làm ta bực rồi
-Thái tử phi bớt giận, nhưng chuyện này nô tỳ quả thực không thể miêu tả được... Nhưng mà, nô tỳ có thể lấy Ký sử nhân cho người xem, ở trong có hình vẽ minh hoạ...
- Được.. lấy luôn cho ta
A Thi đi lấy một lúc, đưa cho Nan Nan với tâm trạng hơi lo lắng, Nan Nan mở ra, xem những bức tranh " người lớn". Lập tức,cô bé vứt quyển thư xuống giường, đồng thời cúi đầu xuống vì buồn nôn
-Thái tử phi.. người sao thế!!
-Ta thề, ta thề là ta nhất định sẽ không sinh đẻ gì hết!
-Thái tử phi.. người đừng tiêu cực như vậy...
Chưa nói hết câu, ngoài kia kêu lên " Thái tử tới", Nan Nan bất chợt thấy rất sợ, A Thi vội vàng hành lễ. Bất giác, Nan Nan quên hết lễ nghi, cứ ngồi trên giường và nhìn thẳng vào mắt Phong Nghiêm. Hắn cho người lui ra hết, rồi ngồi xuống bàn vừa rót chà vừa nói
- Sao đây? Lâu lâu không quản ngươi giờ quên hết lễ nghi rồi hả?
Thấy quyển Ký sử nhân nằm dưới đất, Phong Nghiêm nhìn thẳng vào mắt Nan Nan như đã hiểudduocwj chuyện gì vừa xảy ra
-Ta không ngờ cả cái này ngươi cũng quên
Nan Nan lắp bắp:
-Triệu Nghiêm.. ngài đừng bắt ta nhá..
Nan Nan hiện giờ ở trong một dáng vẻ lo sợ, yếu đuối, không còn năng động giống mọi ngày. Không hiểu sao, Phong Nghiêm bất giác cười, một nụ cười dịu dàng
-Ta hứa.. đến khi ngươi chưa đồng ý..ta nhất định sẽ không làm vậy