Diễm Mị đi về, mang từ trong túi con lắc có dát kim cương, đưa đến trước mắt một đứa bé
- Uyên Nan à, sinh nhật tuổi vui vẻ
Đứa bé vui vẻ cầm nó trên tay ngắm nghía mãi vẫn chẳng chán
- Mẹ, đẹp quá
Lâm Thúc bế cô trên tay, đưa cô đến trước mặt hàng trăm đàn em của anh ta,tất cả đều đồng thanh dõng dạc
- Lâm tiểu thư sinh nhật vui vẻ
Cô bé nhìn bọn họ, nở một nụ cười rất tươi, Diễm Mị đến bên cạnh Nan Nan, xoa đầu cô
- Sau này, tất cả những người này sẽ là do con cai quản con gái ạ
- Mẹ ơi, ba ơi, người giang hồ có cả biệt danh đúng không ạ?
Lâm Thúc nghe cô nói xong rồi bật cười
- Con gái, sau này trong giang hồ, con muốn biệt danh của mình là gì?
- Sẽ là "Nan Nan"
Hai tên đàn ông cười đắc ý, vác một cô bé trên mình chạy tìm lão Nghị
- Anh Nghị, xem này, lâu lắm mới bắt được một cô bé xinh xắn thế này, chắc chắn bán đi sẽ được món hời to lắm
Lão Nghị nhìn cô bé rồi nở một nụ cười đầy dục vọng
- Tốt lắm tốt lắm
Bọn chúng để Nan Nan sau cốp xe, cười như được mùa, cũng phải, lâu nay bọn chúng không hề có mối làm ăn nào cả
Đến một trạm nghỉ, bọn chúng dừng lại rồi vác Nan Nan vào trong. Là trạm nghỉ, nhưng thực chất là hang ổ của bọn chúng
- Nhốt nó vào, chuẩn bị đồ cho tử tế mai xuất phát
Lão Nghị nhìn xung quanh nhà, bực mình nói to
- Xuống đây!!!
Một cậu bé lấm lem,dáng vẻ nhút nhát, nép vào góc tường nhìn đám lão Nghị, hắn ta nhìn cậu bé, nói
- Vừa bắt được con mồi ngon, trông chừng cho tốt nha mày
Cậu bé gật gật, gần tối mang cơm đi đến phòng của Nan Nan, lúc mở hé hé ra, cậu thấy một ánh sáng gì đó rất kì lạ. Mở cửa ra, mới thấy Nan Nan đang nghịch điện thoại
- Cô....
Nan Nan nhìn cậu, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt cô nhìn cậu vô cùng đề phòng. Cậu vội vàng đi vào đóng cửa lại
- Cô bé..em làm cái gì vậy? Sao em lại có điện thoại.. Mau cất đi, nếu bọn họ đi vào, họ sẽ giết em mất
Nan Nan thản nhiên nhìn cậu, cơ mà đôi mắt đã dịu dàng hơn, cười tươi
- Em có hai cái điện thoại, một cái bị bọn kia trấn mất, một cái mẹ em dạy em giấu ở....
Nan Nan lấy tay chỉ chỉ xuống hông, chỉ là điều đó không làm cậu ngạc nhiên, điều làm cậu ngạc nhiên chính là thái độ của cô, cô không sợ, không khóc. Nan Nan nhìn cậu, hỏi
- Anh làm gì ở đây vậy? Anh không giống bọn họ
- Anh.. Anh bị bắt đến đây, bọn họ muốn nuôi anh để anh phục vụ bọn họ
- Tại sao vậy?
- Vì...- Cậu chỉ lên đầu mình- Họ nói anh cái gì mà...IQ cao
Nan Nan ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt sáng bừng, vui vẻ nói
- Anh tên gì, em là Lâm Uyên Nan
- Tên anh là.."........"
Lão Nghị sợ hãi ngã dập xuống, nhìn khẩu súng trong tay Nan Nan
- Mày...mày đợi đó, bọn tao có nhiều người..
- Bị nhốt hết rồi- Nan Nan cười đểu
Lão Nghị chợt nghĩ đến cậu bé mà hắn ta nhặt về nuôi, nghiến răng tức giận
- Đệch. Thằng phản bội
Hắn ta nhìn Nan Nan, cười châm chọc cho dù cả người hắn đều run rẩy
- Mày báo cảnh sát rồi đúng không..mày thử bán tao đi...
- Bác nói xem- Nan Nan thản nhiên - Cảnh sát sẽ tin một cô bé mới tuổi ngây thơ trong sáng vô tội bị bắt cóc, hay là một tên du côn chuyên bắt người
- Mày...mày là con nhà ai..Mày là quỷ, là một tiểu quỷ...
- Tôi á- Nan Nan cười- Là con gái của Lâm Thúc
Lão Nghị nghe xong lẩy bẩy cả người, sợ xanh mặt, nó vậy lại là con của Lâm Thúc, làm gì có chuyện con của Lâm Thúc lại bị bắt cóc được, chắc chắn nó đang làm bài huấn luyện của ba mẹ nó, vậy thì hắn ta, cho dù thế nào cũng không thể thoát. Lão Nghị cười, phải rồi, đằng nào cũng không có cơ hội thoát, chi bằng liều mạng giết chết con tiểu quỷ này đi. Lão Nghị không nói không rằng xông lên thẳng đến chỗ Nan Nan, cô giật mình, bất đắc dĩ lấy súng bắn vào hắn ta. Tuy trước đó cô đã từng được dạy dùng súng, nhưng đương nhiên là cô chưa hề thành thạo, viên đạn lệch xuống bàn chân của hắn ta
Lão Nghị đau đớn giãy giụa, Nan Nan ngơ ngác đánh rơi súng,trước đây học dùng súng, cô cảm thấy rất thú vị và thích thú, sao giờ lại sợ hãi thế này, đống máu chảy rầm rìa trên bàn chân của người đàn ông này làm cô run rẩy vô cùng. Nan Nan lúc này mới để ý đến cậu bé đấy, cậu đã đứng đó từ lúc nào, nhưng cậu nhìn Nan Nan không hề sợ hãi, còn lại gần an ủi cô
- Không...không sao đâu, Nan Nan chỉ trừng trị kẻ xấu thôi
Nan Nan vào lớp , cậu bé đấy tuy lớn hơn Nan Nan hai tuổi nhưng chưa từng đi học nên học cùng lớp với cô. Cô đã đặc biệt xin ba mẹ tìm một giám hộ giàu giàu chút cho cậu
Cậu ta rất thông minh, học một hiểu mười, không phụ sự kỳ vọng của Nan Nan. Chỉ là Nan Nan luôn phải làm bài huấn luyện, không có thời gian cho việc học, kết bạn, lên lớp lúc nào cũng ngủ gật. Chỉ có cậu là người duy nhất bầu bạn với cô, lúc nào Nan Nan rảnh là lúc đấy cậu dạy kèm cho Nan Nan.
Ra chơi, cậu ta đi xuống căn tin mua cho Nan Nan một chiếc bánh ngọt, cô đang nằm ngủ, cậu ta mang túi bánh đặt trước mặt cô
- Nan Nan, sáng nay em chưa ăn gì đúng không?
Nan Nan lim dim mở mắt, há mồm ra, cậu ta hiểu ý đút bánh cho Nan Nan
- Hôm qua về muộn không?
Nan Nan gật gật, bộ dạng mệt mỏi làm người ta thực sự không thể không thương, cậu ta xoa đầu cô
- Sao vậy? Năng lượng thường ngày của em đâu hết rồi?
Nan Nan ngẩng mặt lên nhìn cậu môi mếu mếu
- Liệu em có phải là con rơi không?
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Em...em rất thích cuộc sống bình thường như các bạn ấy, em thích văn nghệ, thích múa. Nhưng..em sợ ba mẹ sẽ thất vọng
Cậu ta nhìn vẻ mặt buồn của Nan Nan, không khỏi thương xót, nhưng cậu cũng không biết làm sao để an ủi cô, chỉ cười
- Có anh ở đây, em muốn anh làm gì, anh đều sẽ làm cho em
Nan Nan nghe cậu nói xong, nhìn chằm chằm cậu, bỗng dưng cô cười lên
- Có rồi
- Sao vậy?
- Em muốn trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ anh
năm sau
Nan Nan hôm nay dậy muộn, vội vàng soạn sách vở rồi nhanh chóng thay đồ
- Lâm tiểu thư- Bảo mẫu nhà Nan Nan vội vàng đi theo- Tiểu thư cầm ô này
- Không sao mưa nhỏ thôi, con đi đây ạ
Nan Nan nhanh chóng chạy, cô bỗng dừng lại nhìn về phía nhà cậu ta. Hai người nhà gần nhau, ngày nào cũng henh nhau cùng đi học, chỉ là sáng nay dậy muộn, chắc cậu ta đi học trước rồi, đúng,chắc chắn là vậy rồi. Nan Nan chạy nhang hơn vì trời hình như thực sự sẽ mưa
Thực sự không may, một cô bé ham chơi chạy ra giữa chằng xe cộ đang đi lại, chiếc xe tải đằng trước đang đi tới, Nan Nan vội vàng chạy đến như một phản xạ tự nhiên
Cô đúng là điên rồi, cái lòng tốt này quá điên rồi
" NAN NAN"
Mưa phùn tuôn xuống, nhưng vết nước bắn lên mặt cô không phải nước mưa, mà là máu, máu của người con trai cô thương nhất, bắn từng hạt từng hạt lên mặt cô
Người phụ nữ vội vàng chạy ra ôm con, hỏi thăm Nan Nan có sao không. Mọi người xúm vào hóng chuyện, tỏ ra thương xót. Nan Nan mặt không biến đổi, cố sốc đến mức không động được, Nan Nan nhìn về phía chiếc xe tải đang chạy đi, nhìn cố vào biển số đàn xa dần "_"
" Nan Nan, ba con đang đi tìm một kẻ đi xe có biển _, nếu con có gặp thì nhớ báo lại ha"
Ra vậy, kẻ đó không làm gì được ba mẹ cô, liền nhắm vào đứa con của. Nan Nan nhìn xác của cậu bê bết máu,thịt xác nát tan, đôi mắt,đôi tay vừa đẩy Nan Nan vẫn hướng về phía cô. Cho dù cô dậy muộn, đi muộn, cậu vẫn luôn đợi cô, cậu đã không hề đi học trước
Nan Nan bấy giờ khóc òa lên, khóc nấc lên, ngàn vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô
Tại sao cô lại để cậu ở cạnh cô?
Tại sao cô lại để cậu ở cạnh thế giới đầy rẫy nguy hiểm này?
Tại sao cô không để cậu đi nơi khác, cậu có cả một tương lai tươi sáng, chỉ vì sự ích kỷ của cô, cô đã hủy hoại nó
Nan Nan căm hận cái thế giới cô đang sống, căm hận vô cùng
năm sau
Nan Nan lái mô tô đi qua trường cũ, cô đang nghĩ, có lẽ các bạn lớp cũ đều đậu đại học hết rồi, chỉ có Nan Nan là không thi đại học, theo nghiệp của ba mẹ
Ba mẹ cô cùng đàn em đang đợi cô ở đó, Nan Nan xuống xe, cười cười
- Con đang ở Pháp, ba mẹ gọi con về làm gì?
- Không gọi con về, con sẽ ở ì ở đó cả đời cho mà xem- Lâm Thúc bực bội
- Làm gì có chuyện đó
- Lại bảo không phải? Từ vụ năm con tuổi đó, con đã xin ở xa ba mẹ, ba mẹ không nói, phải biết chủ động tự giác hỏi thăm ba mẹ ở nhà chứ, ai nuôi con lớn hả?
Diễm Mị vội ra giải vây
- Thôi, vào việc chính luôn đi kẻo muộn
Nan Nab im lặng, đợi Diễm Mị nói xong rồi nói
- Con không có ý đó, ba đừng giận
Nan Nan nghe xong kế hoạch của ba mẹ, vào nhà thay bộ đồ đen bó rồi ngồi đợi trực thăng. Kì lạ là, ba mẹ cô bên ngoài là doanh nhân, bên trong là trùm mafia, trước giờ làm việc độc lập, không hiểu sao lần này lại nhận ủy thác của người ta đi trộm Lệ bích, một viên đá quý được một chủ tịch tập đoàn lớn đặc biệt sai nhiều vệ sĩ vận chuyển từ nước ngoài về. Đang chờ đợi, cô đột nhiên nhận được điện thoại của