Nan Nan ngất xỉu đã được một ngày, hậu viện lại để Lạc Tịnh Hy làm thay,Phong Triệu Nghiêm không muốn làm lớn chuyện, tạm thời giữ kín không cho bên ngoài biết. Hắn không hiểu sao bản thân rất lo lắng, đến tối,hắn không kiềm được mà đến Uyển viện
- Nàng ta sao rồi?
- Từ Thái y nói Thái tử phi vốn rất khỏe mạnh, cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại ngất. Nô tỳ rất lo lắng- Thời Thiên nói
- Được rồi
Phong Triệu Nghiêm ngồi xuống nhìn Nan Nan, Thời Thiên thấy Lượng Cửu ra hiệu cho nàng ta đi ra ngoài,mặc dù không muốn nhưng cũng không thể làm trái được, cơ mà hiện tại,có lẽ Thái tử cũng không còn địch ý gì với Thái tử phi nữa,Thời Thiên đành yên tâm ra ngoài. Phong Triệu Nghiêm không định ở lâu,lúc định đi khỏi,bỗng thấy bầu mắt của Nan Nan cựa quậy,khuôn mặt bắt đầu nghiêng nhẹ sang hai phía
- Giang Lăng Y? Giang Lăng Y?
Nữ nhân trước mặt hắn bỗng mở mắt,nhưng đôi mắt lờ mờ không tỉnh táo
- Giang Lăng Y, nàng sao rôi?
Giang Lăng Y nhìn Phong Triệu Nghiêm, bất giác cười nhẹ,đôi tay vô lực giơ về phía hắn
- Làm ơn,đỡ thiếp dậy,thiếp muốn nói..
Phong Triệu Nghiêm khó hiểu, nhưng rồi cũng đáp ý nàng. Nàng tựa mình vào khung vai rộng vững chắc của hắn, khuôn mặt hiện vẻ mãn nguyện. Phong Triệu Nghiêm thực sự rất khó hiểu hành động này của nàng ta, đợi nàng ta khí sắc tốt hơn, dùng tay đỡ mình nàng ta ra phía trước mình
- Giang thị,rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Giang Lăng Y nhìn Phong Triệu Nghiêm chăm chú, khuôn mặt mệt mỏi
- Thái tử điện hạ, xin lỗi,nhưng thiếp không còn nhiều thời gian nữa
Giang Lăng Y dùng hết sức lực dùng đôi tay búp măng của mình kéo Phong Triệu Nghiêm về phía nàng, nàng ôm chặt lấy hắn, hôn vào đôi môi của hắn bằng cả trái tim, bằng cả thống khổ, dùng hết tất cả tình cảm bao lâu hôn lấy hắn
Phong Triệu Nghiêm thực sự quá ngỡ ngàng, hắn kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng trước hành động này của Giang thị. Sau một hồi mới lấy lại bình tĩnh rồi kéo nàng ta ra khỏi, mặt hắn đỏ cả lên, đôi tay run run không vững, tâm trí hắn hoảng loạn không còn để ý tới việc nữ nhân trên tay mình không còn tỉnh nữa, lập tức đặt nàng ta xuống rồi đi khỏi. Không một ai kể cả Lượng Cửu biết về sự việc vừa rồi
Nan Nan tỉnh dậy với chiếc đầu nặng trĩu, choáng váng. Cô gắng hết lực ngồi dậy, nhưng lại trượt tay xíu ngã xuống đất
Thời Thiên đi vào,nhìn Nan Nan rồi hốt hoảng
- Thái tử phiii
Thời Thiên chạy đến đỡ cô, nhưng Nan Nan lập tức đẩy mạnh Thời Thiên ra
- Đi ra!!! Ai là Thái tử phiiii
- Thái tử phi,người sao vậy, nô tỳ là A Thi đây
Nan Nan khó chịu bực mình nhìn Thời Thiên, rồi nhìn tất cả cung nữ hầu hạ đang đứng đó
Sơ suất quá rồi,phải tỏ ra bình thường, bị nghi ngờ là mệt lắm
- Xin lỗi,ta vừa gặp ác mộng
Thời Thiên nghe xong yên tâm hơn, nói
- Thái tử phi, nô tỳ mang điểm tâm lên cho người a
Nan Nan gật đầu, Thời Thiên ra ngoài đồng thời nói tả hữu lưu hết để Nan Nan nghỉ ngơi. Đợi bọn họ đi hết, Nan Nan mới vù đầu xuống giường khóc
"Giang Lăng Y,cô đúng là ích kỷ, tàn nhẫn,bản thân tôi còn chưa đủ khổ hay sao...Tại sao? Tại sao vậy?"
Nan Nan lấy chiếc gương cạnh đó,nhìn vào nói to
- TẠI SAO VẬY? CÔ LÀ ĐỒ NHU NHƯỢC!!
Cô tức giận nhưng chỉ lấy chiếc gối đập mạnh vào tường, cô không thể để ai biết được bộ dạng này của mình
Cô có nên tự tử không, có nên không?
Cô rốt cuộc đã chết bao nhiêu lần? Chết như vậy thì còn khổ hơn cả sống
Cô rốt cuộc đang bị cái gì vậy, cái kiểu thời không bị lỗi này cũng quá cẩu huyết rồi.
Nan Nan đập vào chiếc đầu đang đau
"Chỉ có thể hiểu rằng,bằng một cách kì cục nào đó, bản thân đã tự quên đi những thứ không muốn nhớ nhất khi xuyên vào đây, thành ra kí ức khi phục sinh chỉ vỏn vẹn năm cuộc đời, từ sinh ra cho đến khi..."
Nhắc đến đấy Nan Nan lại đau lòng. Thời Thiên mang điểm tâm đi vào, Nan Nan tự dưng cầm lấy vạt áo Thời Thời Thiên làm nàng ta giật mình
- A Thi, năm nay ta mấy tuổi??
Thời Thiên ngạc nhiên nhìn Nan Nan
- Thái tử phi, người tuổi
- ? Phải rồi,...ta đã rồi..bằng tuổi Giang Lăng Y
Thời Thiên khó hiểu nhìn cô
- Thái tử phi,người rốt cuộc làm sao vậy? Đừng làm nô tỳ lo lắng được không?
Nan Nan nhìn Thời Thiên không nói gì, cô lười giải thích, nàng ta muốn hiểu thế nào thì hiểu
- Lấy đồ
Thời Thiên hiểu ý, lấy trang phục và đầu sức cho Nan Nan. Khi cô nhìn vào,bĩu môi
- Cái này..cô đổi giùm ta
- Thái từ phi, đổi ạ? Thường người rất thích mặc chúng
Nan Nan im bặt, trời ạ, cái gu "ngày xưa" của cô đúng là trẩu hết mức,đồ sáng màu,tóc hai bên,son hồng cánh sen. Cái đệch nhớ đến thôi là muốn khóc luôn,cũng may gu thẩm mỹ thời cổ đại này khá là mù. Cơ mà nếu đột ngột thay đổi, sẽ bị nghi ngờ
- Thôi không đổi nữa. Cơ mà, làm kiểu tóc khác cho ta là được
Thời Thiên ngơ ngác một hồi rồi gật gật,làm cho Nan Nan kiểu một búi,hai tết. Nan Nan nhìn mình trong gương rồi quay sang nói với Thời Thiên
- Ta đi lát rồi về
Thời Thiên thấy tiểu chủ nhân có vẻ rất lạ, nhưng mà nàng ta cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành nghe theo. Nan Nan ăn sáng lấy năng lượng, sau khi tỉnh dậy, tuy khí sắc đã tốt hơn nhiều, thế nhưng không hiểu sao thi thoảng vẫn bị đau đầu, cô ưỡn mình, cảm thấy không có gì bất ổn rồi lén ra mật thất ra khỏi cung
Nan Nan chạy vào trong rừng, cô cố gắng chạy và tìm hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong đoạn hồi ức
"Một con sông"
Cơ mà tất cả những gì Nan Nan nhớ được cũng chỉ là con sông, đường đến đó làm sao cô biết được. Tìm cả tiếng đồng hồ cuối cùng Nan Nan cũng bất lực, cô quỳ xuống thảm cỏ xanh, khuôn mặt thanh tú ngẩng lên bầu trời âm u
" Mình phải làm sao?"
Lý ra Nan Nan nên chết, chết theo những dòng kí ức đau khổ kia, giờ thì phải sống tiếp với nó, từng giây từng phút như cắt vào tim cô. Nan Nan lấy tay đập mạnh vào nền đất, đập liên hồi, đập đến khi ngón tay đỏ xước xác,vẫn không thể thay thế cảm giác khó chịu trong tim Nan Nan. Cô đứng dậy,đi như người mất hồn, cô cứ bất giác đi không định hướng rồi lại bất giác đi xuống phố phường
Bộ đồ hồng nhẹ, trang trí đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất của một thiên kim, đầu sức đều là vàng, là ngọc, lại điểm thêm cho khuôn mặt trái xoan thanh tú của Nan Nan khiến cho mọi người chú ý đến cô. Đồng thời,cũng vô tình thu hút sự chú ý của những kẻ lưu manh gần đó
- Mỹ nhân,sao nàng buồn thế,có muốn cùng ta đi giải sầu không?
Tất cả mọi người gần đó thì thầm, cơ mà không ai muốn dính líu đến chuyện này hết. Tên nam nhân đó vẫn dùng đôi mắt bẩn thỉu nhìn Nan Nan, thấy cô không phản ứng,hắn ta không kiềm được sờ lên vai cô,rồi dần dần xuống
Nan Nan lập tức bắt lấy tay hắn,thờ ơ nói
- Không phải ngươi muốn giải sầu sao? Ta đi với ngươi
Tên nam nhân ngạc nhiên nhìn Nan Nan, song hắn vẫn cười hí hửng. Đến tửu lâu, hắn ta đặt phòng riêng,gọi rất nhiều món, cơ mà Nan Nan một chút cũng không đụng vào thức ăn, từ đầu chí cuối chỉ uống rượu
- Mỹ nhân, nàng xem hôm nay ta vì nàng mà làm nhiều như vậy, nàng xem chúng ta có nên...
- Là ngươi mời ta, sao ta phải nghe ngươi
- Ngươi...
Tên nam nhân giận dữ, định cho gọi người nhưng bị Nan Nan kéo xuống đất, cô bẻ tay rồi bẻ chân, sau đó ngồi đè lên mình hắn ta
- Nữ hiệp...tha...tha mạng...
- Ngươi nói xem- Nan Nan vừa tu rượu vừa nói- Một sinh mệnh sống dở chết dở như ta, phải làm sao cho tốt đây?
- Nữ hiệp....
Nan Nan cầm bình rượu đã can, đôi mắt rưng lệ
- Chết không được,sống cũng chả xong, hơ..ha..đúng là nực cười
Tên nam nhân lợi dụng Nan Nan sơ hở, lập tức kêu lên
- Người đâu!! Vào đây bắt nữ nhân này cho ta!!!!
Tất cả hộ vệ của hắn chạy vào, hắn ta vênh vang cười,nói
- Biết điều mà bồi ta,không thì ta sẽ cho ngươi bồi tất cả người ở đây
Nan Nan không nói gì, vẫn bình thản nhìn bình rượu, tên nam nhân mất kiên nhẫn, hét lên
- Lại lột sạch đồ nữ nhân này mau!!!
Cửa phòng đột nhiên mở, Minh Viễn đi vào, tựa vào cửa
- Thiếu gia của ta muốn người này
Tên nam nhân nhìn hắn khinh thường
- Thiếu gia nhà ngươi là cái thá gì,ta giết hết!!!
Một tên thủ hạ có vẻ lo sợ,thì thầm vào tai hắn điều gì đó,tên nam nhân mới bắt đầu mặt tái xanh,sợ hãi xu nịnh
- Tiểu...tiểu nhân có mắt như mù,mời..mời thiếu hạ mang nàng ta đi
Minh Viễn cười đắc ý, tiến tới chỗ Nan Nan
- Thái tử phi, mời
Nan Nan nhìn hắn, nét mặt không chút biểu cảm
- Được
Nan Nan bấy giờ đứng dậy khỏi người tên nam nhân,hắn ta như bị ma dọa khi nghe xong câu "Thái tử phi" kia
Minh Viễn đưa Nan Nan sang phòng bên cạnh, không ngoài dự đoán của cô, người đợi cô chính là Phong Triệu Nhiễm, chỉ là hắn hôm nay có vẻ khác ngày thường
- Lại gặp rồi- Nan Nan nói- Chỉ là không ngờ lại ở nơi lần đầu gặp
- Mà cũng kể thật kỳ lạ, người làm Thái tử phi được năm rồi, tại sao lại ít người biết mặt của người đến như vậy
Nan Nan lặng thing, trước kia "cô" chưa từng để ý đến vấn đề này, giờ nghĩ lại cũng thật kỳ lạ. Nan Nan hỏi hắn ta
- Ngươi làm sao vậy. Chưa từng thấy ngươi say đến thế?
Phong Triệu Nhiễm cười,hắn ta hỏi lại
- Chưa từng thấy khuôn mặt thần sầu của người bao giờ, thật khác với sự tinh quái trước kia ha