Nụ hôn đầu của cô!
Lâm Nghi Trăn không biết mình đã ra khỏi bệnh viện như thế nào, chợt hơi lạnh của gió đêm lướt qua khuôn mặt nóng bừng của cô, cô mới thanh tỉnh lại.
Lúc này đèn đường đã rực rỡ, cô nhìn xung quanh, thì ra cô đã đến nhà.
"Cậu đứng ở đây làm gì?" Ở phía xa xa Chu Đình nhìn một bóng người đứng nghiêm trước cổng nhà trọ, không biết đứng đó làm gì, cô còn tưởng là người có ý đồ bất lương.
"Không có!" Lâm Nghi Trăn lẩm bẩm nói nhỏ.
"Cái gì không có?" Chu Đình mở khóa, hồn nhiên không phát hiện sự khác lạ của Nghi Trăn.
"Nụ hôn đầu của mình."
"Cạch!" Chìa khóa trong tay Chu Đình rơi xuống đất, cô chậm rãi xoay người, giật mình nhìn gương mặt của Lâm Nghi Trăn giống như mất đi sinh khí, cô khẩn trương.
Cô do dự mở miệng, "Lâm Nghi Trăn, cậu. . . . . . Cậu làm sao vậy?" Trong lòng cô bắt đầu sợ hãi.
"Mình không sao." Lâm Nghi Trăn thở sâu. Cũng chỉ là cái hôn thôi mà, ở nước ngoài còn là phương thức chào hỏi, sao cô lại kinh hoảng như vậy chứ? Thật là! Như vậy chẳng phải bọn họ sẽ biết rõ cô không có kinh nghiệm hôn sao? Đến lúc đó Vũ Chiêu Duy hủy bỏ hiệp ước này, không phải cô sẽ tổn thất thảm sao!? Không được! Không thể để bọn họ coi thường. Ừ! Cứ như vậy quyết định.
"Lâm Nghi Trăn!" Thấy Nghi Tăn không nói gì, sắc mặt lại thay đổi hơn thời tiết, Chu Đình càng thêm lo lắng, cô hỏi: "Có muốn mình cùng cậu đi gặp bác sĩ không?"
"Làm gì?" Nghĩ thông suốt xong tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít, nhưng cô không hiểu vì sao Chu Đình lại hỏi như vậy.
"Nếu là mang thai còn có thể bổ túc."
"Mang thai?" Lâm Nghi Trăn không hiểu gì, sao Chu Đình lại nhìn như muốn khóc? Chẳng lẽ. . . . . . Cô chợt thở dốc vì kinh ngạc."Chu Đình, cậu có khỏe không?"
Chu Đình lã chã chờ chực khóc, lắc đầu một cái, giận chính mình sao lại không chăm sóc tốt cho Nghi Trăn, còn để cho cậu ấy bị tổn thương, "Thật xin lỗi, đều do mình sai."
"Cậu đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai ăn hiếp cậu?"
Chu Đình thút tha thút thít khóc, căn bản không cách nào mở miệng.
"Đáng chết! Chúng ta lập tức lên lầu gọi điện thoại báo cảnh sát." Lâm Nghi Trăn kéo Chu Đình, xông lên phòng trọ, vào lúc này chỉ có thể bình tĩnh.
"Báo cảnh sát? Cũng được, thuận tiện đi bệnh viện kiểm tra." Chu Đình hít sâu một hơi, vừa lau nước mắt, vừa chậm rãi cầm điện thoại lên.
"Kiểm tra? Trên người cậu có thương tích? Mình đi lấy thuốc." Lâm Nghi Trăn kích động quay người lại.
"Không! Phải là cậu ngồi xuống, trên người cậu nhất định rất đau nhức." Chu Đình dần dần khôi phục lý trí, mới nghĩ đến người chịu vũ nhục chính là Lâm Nghi Trăn, Chu Đình vội vàng kéo cô ngồi xuống.
"Đau nhức? Sao mình lại đau nhức?" Ngược lại Chu Đình như vậy mà vẫn đứng mới để cho cô lo lắng.
"Không phải là cậu bị người ta cường bạo sao?"
"Không phải cậu sao?". Nghi Trăn ngẩn người.
Mà lúc này trong điện thoại có giọng nói truyền đến, "Này, tôi là cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì? Người nào bị cường bạo sao? "
Hai người nhìn nhau, Lâm Nghi Trăn tỉnh táo lại, không chút nghĩ ngợi nhấn nút tắt điện thoại, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Chu Đình cũng cảm thấy không giải thích được, "Không phải cậu nói cậu bị ăn hiếp sao?" Hại cô rớt vài lu nước mắt.
Cằm Lâm Nghi Trăn như muốn rơi xuống đất, mặt ửng đỏ mà nói: "Mình nói bị ăn hiếp khi nào?"
"Bộ dạng cậu như một nửa chết một nửa sống, nói cái gì nụ hôn đầu, mình dĩ nhiên nghĩ đến phương diện không tốt kia."
Trời ạ! Xém một chút là đã báo cảnh sát, may nhờ cô nhanh nhẹn cúp điện thoại, nếu không thì chết mất thôi. Lâm Nghi Trăn xụi lơ trên ghế sofa, không khỏi ôm bụng cười lăn lộn.
Mặt Chu Đình lúng túng, lúc trắng lúc xanh, cũng nhịn không được buột miệng cười. Nhớ tới việc mình lãng phí nước mắt, cô tức giận đá Lâm Nghi Trăn.
"Sao không giải thích rõ ràng?"
"Nụ hôn đầu không phải là chuyện lớn kinh thiên động địa, sao cậu lại khóc đến đau lòng như vậy? Hại mình giật mình, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì." Cùng Chu Đình biết lâu như vậy, đây là lần đầu Lâm Nghi Trăn thấy Chu Đình khóc, hơn nữa còn vì lo lắng cho cô mà rơi lệ, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
Chu Đình nhớ lại Lâm Nghi Trăn vì cô mà gấp gáp hoảng hốt, cũng rất cảm động.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng không nhịn được cười. Cuộc sống có bạn bè như vậy, còn cầu gì nữa? Những người đến thăm nối đuôi nhau đi vào, tiếng ồn ào không cách nào làm cho người ta làm việc, cuối cùng Vũ Chiêu Duy đành phải cho những phụ tá về công ty, buổi tối sẽ đến bệnh viện báo cáo tình huống công ty cho anh. Mặc dù trước mắt trong công ty đã có Chiêu Ngọc, nhưng với tính hoa tâm, phong lưu nhàn hạ của Chiêu Ngọc, anh thật sự không an tâm.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
"Đại Thiếu Gia, có vị Chử Văn Tinh tiên sinh cùng Hồng Nghiêm tiên sinh tới thăm."
Là mấy người trong Thiên Địa môn. Vũ Chiêu Duy nói: "Cho bọn họ vào!"
Thiên Địa môn được thành lập từ thời Thanh, ông nội anh có tham gia tổ chức này, đảm nhận chức đường chủ Vũ đường. Trải qua thời cải cách, phát triển, tổ chức nghiễm nhiên trở nên lớn mạnh, có thể sánh ngang tổ chức Mafia. Kéo dài đến nay, Thiên Địa môn đã phát triển sự nghiệp kinh doanh khắp toàn cầu, nắm trong tay cả hai thành phần hắc bạch. Mà người thừa kế trước mắt theo nguyện vọng của ông nội chính là Chiêu Huấn, người ta còn gọi là Vũ Diêm.
Người đầu tiên đi vào cửa chính là một người ăn mặc lịch sự, Văn Khôi - Chử Văn Tinh, còn một người khác to con khôi ngô giống như người khổng lồ là Bóng Kiếm - Hồng Nghiêm. Trừ khi ở trong tổ chức mới xưng hô như vậy, còn lại đều dùng tên gọi bình thường.
"Hai người rảnh rỗi hay sao lại tới đây?"
"Làm sao lại ăn đến nổi bị như vậy? Thật là kém quá đi! Sao cậu lại có thể là anh hai của lão đại chúng tôi?" Hồng Nghiêm kèm theo tiếng nhạo báng trong lời nói. Bệnh viện đã đủ không khí trầm lặng, hơn nữa Vũ Chiêu Duy lại vô tình nguội lạnh như vậy, nếu không phải là Chiêu Duy còn sống, Hồng Nghiêm còn tưởng rằng mình tới nhà tang.
"Hai người đến thăm thì mời ngồi, nếu không phải, cửa ở đó!" giọng nói của Vũ Chiêu Duy trầm thấp, không mang theo một tia nhiệt độ.
"Nếu cậu đã không có việc gì, tôi muốn về nhà với vợ." Đang đắm chìm trong bể tình ái, Hồng Nghiêm không chịu nổi loại trời đông giá rét tháng mười hai này, nên anh liền xoay người rời đi.
"Không tiễn!" Vũ Chiêu Duy biết những người bạn trong Thiên Địa môn đều là những người trong nóng ngoài lạnh, nói không cảm động là gạt người, chỉ là sớm theo thói quen lấy khuôn mặt lạnh lùng đối đãi người khác.
Anh liếc nhìn Văn Khôi - Chử Văn Tinh ưu nhàn ngồi lại, "Cậu đến thăm tôi sao?"
Chử Văn Tinh cười nhạt, "Còn bạn gái cậu nữa." Nghe Vũ Diêm nói tảng đá lãnh khốc biết cười rồi, anh tò mò tới dò xét đến cùng, rốt cuộc là cô gái nào lại có thể hòa tan băng thạch này?
"Chờ chúng tôi đính hôn, tự nhiên sẽ có cơ hội gặp." Xem ra toàn thế giới đã biết anh có bạn gái. Nhưng lại rất kỳ quái, bà nội và tiểu U vẫn không có động tĩnh, là bởi vì vội vàng hôn sự của Chiêu Ngọc mà bỏ quên anh sao? Tuyệt không có khả năng này! Có lẽ là muốn đợi anh từ từ lòi đuôi. Vũ Chiêu Duy tỉnh táo thông minh, khóe môi mỉm cười lạnh nhạt, muốn so tính nhẫn nại đúng không?
Chử Văn Tinh quan sát Vũ Chiêu Duy thâm trầm, từ nhỏ hai người đã biết nhau, Chiêu Duy luôn là đứa trẻ trầm mặc, luôn lẳng lặng tiếp thu mọi thứ. Khuôn mặt hờ hững, không có một tia tâm tình biến hóa. Ban đầu Âm đế trước đây còn muốn Chiêu Duy tới kế nhiệm Thiên Địa môn, nếu không phải cha mẹ anh hi vọng anh thừa kế gia nghiệp, có lẽ người hiện tại đảm nhiệm Âm đế chính là Chiêu Duy. Anh vừa là đối thủ đáng sợ, vừa là bạn bè đáng kính. Nhưng có lẽ do khi còn nhỏ tuổi đã có quá nhiều trách nhiệm nặng nề cùng trọng trách, hơn nữa được Ám Đế khen ngợi, nên cha mẹ đối với anh đầy kỳ vọng, trách nhiệm, thành công, đứng đầu. Cho đến hôm nay, anh chưa từng thấy anh cười qua.
Đột nhiên tiếng gõ cửa phá vỡ yên lặng.
"Đại Thiếu Gia, Lâm tiểu thư tới, còn dẫn theo bạn.
"Nói cô ấy ở bên ngoài đợi một chút." Vũ Chiêu Duy lạnh lùng nói Lưu quản gia. Chử Văn Tinh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Chiêu Duy xẹt qua trong tích tắc, anh mỉm cười. Có lẽ tình yêu là một cơ hội, mà cô ấy có thể cởi bỏ phong ấn trong trái tim Vũ Chiêu Duy.
"Ngồi một chút đi!" Lâm Nghi Trăn vừa phiền muộn vừa nhức đầu liếc nhìn Chu Đình.
Bởi vì nụ hôn đầu, cô không cẩn thận mà lỡ miệng, nói chuyện Vũ Chiêu Duy là bạn trai, kết quả là bị Chu Đình ép dẫn tới. Rất may là không đem chuyện bán mình tiết lộ ra, nếu không Chu Đình sẽ không yên tỉnh mà ngồi ở đây.
Bề ngoài Chu Đình rất điềm tĩnh, thanh nhã, bên trong lại rất tình cảm, điểm này có thể thấy từ việc Chu Đình đột nhiên vì cô mà khóc. Nghĩ lại ngày đó, Lâm Nghi Trăn vẫn buồn cười không thôi.
"Tiểu thư, mời uống trà." Tổng quản nhà họ Vũ - Lưu quản gia bưng ly sứ tinh xảo đặt trước mặt họ, nhất thời hương trà tỏa bốn phía.
"Cám ơn, lão Lưu, Chiêu Duy đang có khách phải không?" Lâm Nghi Trăn nhìn trên lầu.
Lưu quản gia chỉ cười không nói, ít nói chính là nguyên tắc của ông, cho nên ông mới có thể hầu hạ ba đời nhà họ Vũ.
"Trà này là Bích Loa Xuân?" Chu Đình ngửi một cái, uống cạn một hớp, nhìn Lưu quản gia dịu dàng mỉm cười."Tiểu thư, kiến thức thật rộng rãi!" Trong mắt Lưu quản gia thoáng qua tia kinh ngạc.
"Cái gì Bích Loa Xuân?" Lâm Nghi Trăn đột nhiên nhấp một hớp, "Ai nha! Thật là nóng." Tiếp theo là âm thanh vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống.
Cô hoảng hốt đứng lên, chột dạ nhìn mảnh vụn đầy đất. Ly trà đắt giá như vậy liền bị hủy trong tay cô, nếu như cho cô cầm đi bán, ít nhất có thể một số lợi nhuận .
"Nghi Trăn, cậu có sao không?" Chu Đình vội vàng đứng dậy hỏi.
Lâm Nghi Trăn lắc đầu một cái, xấu hổ liếc nhìn Lưu quản gia, ". . . . . . Thật xin lỗi."
"Không sao." Mặt Lưu quản gia không đổi sắc, sai người tới quét dọn, "Tôi rót ly khác cho tiểu thư." .
"Không. . . . . . Không cần." Lâm Nghi Trăn vội vàng nói, tránh cho mình lại đánh vỡ một cái khác, bán cô đi cũng không bồi thường nổi.
Lưu quản gia không nói gì nhiều, lúc này chuông điện thoại reo lên, ông nghe máy, "Được! Tôi sẽ mời tiểu thư đi lên." Ông gác điện thoại, đưa tay ra hiệu mời hai cô.
"Chu Đình, chúng ta đi." Lâm Nghi Trăn quay đầu lại nhìn Chu Đình đứng nghiêm tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, theo tầm mắt của Chu Đình cô mới chú ý chẳng biết từ lúc nào mà ở cuối cầu thang đã có một người đàn ông.
Bước chân nhẹ nhàng như không có tiếng động, nếu không phải chuông điện thoại cắt đứt, chỉ sợ anh ta đi ra ngoài họ cũng sẽ không chú ý.
Chử Văn Tinh cũng phát hiện các cô, liền gật đầu rời đi.
"Thật là đẹp trai." Lâm Nghi Trăn nhìn người đó đi xa.
"Nghi Trăn, mình về trước, mình nhớ buổi chiều có cuộc hẹn." Chu Đình nhàn nhạt cười một tiếng, "Mình đi trước. Cám ơn ông chiêu đãi, hẹn gặp lại." Cô lễ độ cúi đầu chào lão Lưu, sau đó ưu nhã đi ra cửa, chỉ là bước chân có vẻ chếnh choáng.
"Chu Đình, sao lại như vậy?" Vì sao Chu Đình lại đột nhiên phải đi? Còn hại cô lo lắng, thật là không giải thích được.
Lâm Nghi Trăn theo Lưu quản gia đi tới phòng Vũ Chiêu Duy, ông thay cô mở cửa sau đó đóng lại.
Vừa tiến vào căn phòng, Lâm Nghi trăn nhìn quanh, "Mọi người đâu rồi? Hôm nay không cần làm việc sao?" Bình thường mọi người sẽ ở đây bày binh bố trận, miệt mài làm việc mà.
"Bởi vì bọn họ biết hôm nay cô tới." Vũ Chiêu Duy không phát hiện khuôn mặt nghiêm túc của mình không tự chủ mà toát ra vẻ cưng chìu nhu tình.
"Tôi có làm gì bọn họ đâu!?" Sao bọn họ sợ cô như vậy? Hôm nay cô chỉ làm chuyện xấu duy nhất là đánh vỡ cái ly mà thôi.
"Tới đây, ngồi xuống." Luôn nghe cô nói về người khác, Vũ Chiêu Duy có chút không vui.
"Dạ, ông. . . . . . Chiêu Duy." Thiếu chút nữa đem "Ông chủ" nói ra.
"Tôi rất già sao?" Vũ Chiêu Duy nhớ lại số tuổi chênh lệch giữa hai người, không khỏi nhíu mày.
"Không hẳn! Là cậu có vẻ đúng hơn." Đây là thật.
"Cậu!" Vũ Chiêu Duy đối với vai vế này cảm thấy chán ghét, hai hàng lông mày cơ hồ muốn dính lại.
Cuối cùng cũng thấy anh có vẻ không lãnh băng nữa, Lâm Nghi Trăn hồ hởi nói, "Tôi còn có một người chú nhỏ hơn anh, đã là cha của ba đứa bé rồi, cho nên theo số tuổi mà tính, có thể nói anh là bạn của cha tôi, còn muốn nghe tôi gọi tôn kính? Chú?"
"Về sau chỉ cho phép cô gọi Chiêu Duy, nghe chưa?"
Lâm Nghi Trăn le lưỡi nói: "Dạ! Tuân lệnh."
"Còn nữa, ngày mai bà nội tôi sẽ đến bệnh viện, ngày mai tan lớp lập tức đến nơi này trình diện."
Không phải ngày nào cô cũng như vậy sao? Nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Nếu không còn chuyện gì, tôi muốn trở về. . . . . ." Vừa đứng dậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, cô liền bị anh kéo. Lời còn chưa dứt liền bị môi anh chặn lại. Con mắt cô trừng to, ấp úng muốn nói cái gì, nhưng đầu lưỡi của anh lại trơn trượt chui vào trong miệng cô, cô chấn kinh, đầu óc trống rỗng, cho đến khi không thở nổi, cô mới nhớ đến giãy giụa, mà anh cũng tức thời buông cô ra.
"Cô vẫn còn chưa lưu loát, dễ dàng lộ ra sơ hở, trở về luyện nữa đi."
Cái gì! Anh được tiện nghi còn ra vẻ! Lâm Nghi Trăn thở dốc, che hai má đang nóng ran, không chịu thua, nâng cằm lên, "Rất xin lỗi, hàng hóa vừa ra, không cho đổi!" Cô bày ra tư thế giống bộ dáng của người làm ăn.
Vũ Chiêu Duy cười, hơn nữa so với lần trước còn dữ dội hơn, tiếng cười to lớn sảng khoái từ cổ họng anh mà ra. Không dám nói, thời điểm anh cười so với không cười càng có sức quyến rũ phái nam hơn. Điều đó quyến rũ cô, khiến cô rung động, trái tim nhảy loạn vừa thông suốt.
Xong rồi! Không phải là cô thích anh chứ, "Tôi đi đây!" Lâm Nghi Trăn như muốn chạy chết trối. Chu Đình đột nhiên hỏi: "Cảm giác yêu một người là như thế nào?" "Ách. . . . . . Mình không rõ lắm, tại sao hỏi như vậy?" Lâm Nghi Trăn chột dạ, chăm chú gặm gà rang muối, uống nước cacao lạnh giải nhiệt.
"Chẳng lẽ cậu không yêu bạn trai?"
"Phốc!" Lâm Nghi Trăn kịp thời che nước miếng phun ra, cổ họng ho mãnh liệt.
"Uống một ngụm trà đi." Đưa ly nước, Chu Đình tò mò hỏi: "Cậu còn chưa nói cho mình biết hai người quen nhau như thế nào?"
Lâm Nghi Trăn đổ nước trà, cái khó ló cái khôn mà nói: "Chính là . . . .vào ngày người ta mời mình làm công việc chăm sóc liền gặp được anh ấy."
"Đúng rồi, cậu không nói thì mình thiếu chút nữa quên mất, công việc chăm sóc cậu không làm nữa à?"
"Đã nghỉ lâu rồi." Cũng biến thành vị hôn thê. Ở trong lòng, cô bồi thêm một câu.
"Nói cũng phải, chỉ cần chăm sóc bạn trai là đủ rồi." Ánh mắt Chu Đình đầy ám muội khiến Lâm Nghi Trăn càng thêm ngượng ngùng.
Chỉ cần tính tình anh ta không kỳ quái, động một tí là trộm đi nụ hôn của cô, nhưng anh ta cũng là người không tệ lắm, có lúc còn có thể cho cô tiền tiêu vặt.
Không muốn bị tra hỏi về vấn đề này nữa, Lâm Nghi Trăn nhanh chóng chuyể đề tài, "Hôm nay cậu có chuyện gì vậy?"
Chu Đình nhún vai."Không phải mình nói tạm thời có chuyện sao?" Cô tức giận, hút cạn nước uống. Sau đó lại nói, "Ngày mai mình còn có cuộc thi, về phòng trước đây." Cô bình tĩnh đi vào phòng, biến mất sau cánh cửa.
Lâm Nghi Trăn nghiêng đầu, nghĩ mãi không thông, nhưng cô cũng không đi truy hỏi. Bởi vì, thứ nhất nguyên nhân là lười; thứ hai là mỗi người đều có quyền lợi riêng tư; thứ ba là không thể kiếm tiền, cho dù có hiểu rõ cũng không thể cầm nó bán lấy tiền, chỉ tăng thêm phức tạp mà thôi, cho nên muốn sống vui vẻ khoái lạc, không nên biết quá nhiều.
"Này, Chiêu Duy, tôi mang. . . . . ." Khi Lâm Nghi Trăn xách mang bữa ăn đêm xông vào phòng bệnh thì không ngờ lại thấy một lão phu nhân vóc người nhỏ nhắn ngồi bên giường. Tóc trắng hoa râm cùng nếp nhăn bên trán biểu hiện dấu vết của năm tháng, bên dưới cặp mắt kiếng gọng vàng là đôi mắt tinh nhuệ, sắc bén. Bề ngoài lại ưu nhã cao quý, dáng vẻ giống như phu nhân của hoàng thất Anh quốc, để cho cô, cái người lỗ mãng, thô bỉ bình thường cũng không khỏi xấu hổ, cô hoảng hốt giống như đứa trẻ phạm sai lầm.
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi sẽ trở lại sau."
"Không sao, ngồi một lát rồi đi." Lão phu nhân đẩy gọng kiếng, cẩn thận nhìn tiểu nữ sinh, từ đầu đến chân chỉ có mười chữ hình dung: bình thường bình thường, không có gì hay để nói. Tthật không biết tại sao Chiêu Duy lại coi trọng cô nhóc này. "Cháu qua đây."
Bà nội Vũ trời sinh đã có sự uy nghi, giống như nữ vương cao quý lại hiền lành, làm không người nào có thể cự tuyệt mệnh lệnh của bà. Lâm Nghi Trăn run run rẩy rẩy đi lên trước, chỉ sợ thất lễ mà mạo phạm bà.
Bà cầm bàn tay nhỏ gầy của cô xem kỹ, "Cháu trải qua không ít cực khổ."
Lâm Nghi Trăn run sợ, ánh mắt chán nản, chợt cười cười, "Không có gì đâu ạ! Chỉ là thừa dịp thời gian sau khi học làm một ít công việc, trải nghiệm cuộc sống."
"Vậy cháu đã trải nghiệm bao nhiêu rồi?" Bà mỉm cười, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu lòng người, so với Vũ Chiêu Duy còn cao thâm khó lường hơn, làm người ta kinh hồn bạt vía.
Lâm Nghi Trăn lo lắng nhìn Vũ Chiêu Duy, vẻ mặt luống cuống làm ngực anh có chút thắt lại.
"Bà nội, cô ấy còn là học sinh."
Bà im lặng nhìn anh một cái, muốn anh im lặng, sau đó vỗ vỗ tay Nghi Trăn.
"Vẫn còn đi học, học nơi nào?"
"Đại học T, hệ anh văn, năm thứ ba, sang năm sẽ tốt nghiệp." Lâm Nghi Trăn thận trọng trả lời. Khó trách Chiêu Duy nhắc cô chuyện bà đến, muốn cô chuẩn bị.
"Như vậy sao! Vậy nhà cháu ở đâu? Trong nhà có những ai?"
"Ba cùng mẹ đã ly hôn, hiện tại cháu đang ở cùng với bạn." Cô lạnh nhạt sơ lược qua.
Bà cảm thấy tâm cô được phòng vệ, không dễ dàng đột phá, xem ra Chiêu Duy nếu thật lòng yêu cô thì có một phen đau khổ rồi. Như vậy cũng tốt, thỉnh thoảng chịu một chút ngăn trở, áp chế tính tình trầm tĩnh, lạnh băng của anh một chút.
"Hai đứa đã quen biết bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm ạ." Lâm Nghi Trăn thản nhiên trả lời, cô cảm thấy không có gì giấu giếm, sự thật chính là sự thật.
"Cháu biết thân phận của nó sao?" Cô gái khá thẳng thắn. Đáy mắt bà không khỏi tán thưởng, mặc dù trước đó cũng đã điều tra qua rồi, nhưng không nghĩ tới cô sẽ thẳng tắn như vậy.
"Trước kia cháu có nghe nói, nhưng cũng không rõ lắm, về sau nói chuyện mới biết được." Ông chủ này của cô có nhiều tiền khiến người ta phải chặc lưỡi hít hà, sáu trăm vạn ở trong mắt của anh cũng chỉ là số tiền lẻ trong một ngày làm ăn mà thôi
"Nghe nói cháu là người cứu Chiêu Duy?"
"Chỉ thuận tiện thôi ạ." Quan trọng là tiền. Trong lòng cô bổ sung câu này.
Bà hiểu ý mỉm cười, chợt phát hiện cô và Chiêu Duy có điểm giống nhau, phòng ngự tâm đặc biệt mạnh, một khi người ngoài xâm nhập thế giới nội tâm, sẽ xây lên một vách tường thật cao, đối với việc xâm nhập của người ngoài lại càng bình tĩnh hơn.
"Bà nội, lần này người hài lòng?" Vũ Chiêu Duy dù bận vẫn ung dung quan sát.
"Lúc này cháu thắng, nhưng mà lần sau không đơn giản như vậy." Bà buông Lâm Nghi Trăn ra, bám gậy trụ đứng lên, "Cháu gái, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp." Bà ưu nhã rời đi, làm cho người ta không nhìn ra bà đã là lão phu nhân gần trăm tuổi.
"Bà chính là bà nội của anh?" Lâm Nghi Trăn như trút được gánh nặng thở ra. Hi vọng không có chuyện gì.
"Cô biểu hiện rất tốt."
"Cảm tạ, đừng quên thay tôi thêm tiền." Nếu mỗi ngày đều đến tra hỏi mấy lần như vậy, trái tim của cô khẳng định sẽ không chịu nổi.
"Cô sẽ nhận được những gì xứng đáng với mình." Khóe miệng Vũ Chiêu Duy nhẹ nhàng mỉm cười nham hiểm, làm người ta rợn cả tóc gáy.
"Vậy thì cám ơn! Tới ăn bữa đêm thôi."
"Đây là cái gì?" Khuôn mặt anh như bôi đen . Anh chưa từng thấy qua.
"Anh đừng nói với tôi là gà rang muối là cái gì anh cũng chưa từng ăn qua."
"Cái gì là gà rang muối?" MacDonald, KFC thì anh biết. Nhưng trước đây chưa từng ăn, lần đầu tiên là do ngày trước cô mang đến.
"Không thể nào?" Thậm chí gà rang muối cũng không biết. Lúc này Lâm Nghi Trăn mới nhớ anh xuất thân cao quý, đều ăn những sơn hào hải vị cùng món ăn quý và lạ, làm sao cảm nhận được mùi vị quán ăn ven đường.
Vũ Chiêu Duy không nói lời nào, liều mạng nhìn chằm chằm những thứ kia bị chiên rán nhìn không ra màu sắc thức ăn, nhưng lại nghe thấy mùi rất thơm . Do dự chốc lát, anh cầm lên cắn một cái gì đó, sau đó nuốt xuống. Hình như cũng không khó ăn.
"Cái anh đang ăn là phao câu gà!" Cô nói cho anh biết.
Anh thiếu chút nữa phun ra, miễn cưỡng nuốt xuống, khó có thể tin, giận dữ nói: "Cô mua cái loại này cho tôi ăn?" Cố ý chỉnh anh sao?
"Này! Cái gì gọi là cái loại này? Anh có biết ở con gà ngon nhất là cái gì không?"
"Đừng nói với tôi là phao câu"
"Không sai! Còn cả nội tạng. Chỉ là trong nội tạng có mỡ và cholesterol quá cao, không thích hợp cho bệnh nhân." Nói xong, cô lấy mề và ruột gà, vừa ăn vừa nói:
"Một con gà chỉ có một cái phao câu, mà cái phao câu là nơi được vận động nhiều nhất, so với cánh gà còn nhiều hơn, không tin anh ăn lại xem." Dám hoài nghi cô, mặc dù không dám tự xưng là bậc thầy thức ăn, nhưng đối với đồ ăn ở phố lớn ngõ nhỏ, cô thuộc như lòng bàn tay.
Chần chừ một lát, nhìn cô ăn say sưa ngon lành, rốt cuộc Vũ Chiêu Duy không nhịn được hấp dẫn mà cắn cái phao câu gà, chậm rãi nhai, thật sự là càng nhai càng ăn ngon.
Nhìn anh không nhịn được mà cắn , cái liên tục, Lâm Nghi Trăn nử nụ cười, "Thử bánh ngọt, khoai lang chiên đi, ăn rất ngon." Cô xiên một chuỗi dài thức ăn đưa cho anh.
Vũ Chiêu Duy nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được mùi thơm xông vào mũi. Cuối cùng cũng vứt đi những quy phạm giáo điều về vệ sinh dinh dưỡng, anh cũng như cô ăn liên tục ăn.
Thỉnh thoảng anh vì giành một cái khoai lang chiên mà giống như đứa bé, cùng với cô tranh nhau, nhưng mà người chiến thắng đương nhiên là cô. Kể từ khi Lâm Nghi Trăn mua bữa sáng và bữa đêm đến, dần dần ngày nào Vũ Chiêu Duy cũng mong đợi cô đến.
Giống như ngày hôm nay, đột nhiên cô gọi điện thoại nói không tới, anh không khỏi thất vọng, uổng phí hắn anh đặc biệt kêu mọi người nghỉ sớm. Giờ phút này, trong phòng bệnh to lớn lại trống trải như vậy, chỉ có laptop và máy fax, cùng anh. Đáng ghét!
Không sao, cô không đến, anh tìm Lưu quản gia đi mua cũng được.
Anh đè chuông bên giường, chỉ lát sau tiếng gõ cửa vang lên, "Vào đi."
"Đại Thiếu Gia, có. . ." Lời của Lưu quản gia còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
"Đi xung quanh đây mua chút gà rang muối, đừng quên thêm phao câu gà. . . . . ." Lời nói của anh liền dừng ở cổ họng, nhìn vị nữ bác sĩ đang đứng sau lưng Lưu quản gia, "Chiêu Nghi."
"Em quên em mới giải phẫu sao? sao lại ăn những thứ dầu mở kia, còn nói Quản gia đi mua nữa?" Đây thật là đứa em cuồng công việc của cô sao? Bình thường đem công việc mang tới bệnh viện, cô mở một con mắt, nhắm một con mắt còn chưa tính, nhưng bây giờ lại để công việc sang hai bên, còn việc ăn để chính giữa, hơn nữa lại ăn gà rang muối có hại cho cơ thể. Hôm nay bất luận Chiêu Duy muốn gì, thân là bác sĩ cô không thể ngồi coi anh không coi trọng thân thể như vậy.
"Đại Thiếu Gia, đại tiểu thư, tôi đi xuống trước." Lưu quản gia xoay người đóng cửa lại, chính là lo lắng Đại Thiếu Gia làm việc quá độ nên mới tìm tiểu thư. Hiện tại có tiểu thư ở đây, ông có thể yên tâm.
Không để ý sắc mặt xanh mét của Vũ Chiêu Nghi, Vũ Chiêu Duy nhàn hạ đưa ngón tay đặt trên bụng, "Sao chị lại rảnh rỗi tới đây? Cô vợ mới cưới của Chiêu Ngọc sao rồi?"
"Con bé khôi phục trí nhớ rồi. Đừng đổi đề tài!" Vũ Chiêu Nghi tiến lên đo nhịp tim cho anh, "Em không biết chăm sóc thân thể mình sao? Công việc đã có Chiêu Ngọc và Chiêu Huấn lo rồi, đừng cứ mãi đem trách nhiệm ôm đồm lên thân mình, em là người, không phải siêu nhân, dù là người sắt cũng cần nghỉ ngơi."
"Em biết rõ." Vũ Chiêu Duy đối với quan tâm của Chiêu Nghi không phải là thờ ơ, nhưng mà từ trước đến nay hỉ nộ không ái ố anh đều không lộ ra ngoài, dần dần không biết biểu đạt như thế nào. Nếu không có Lâm Nghi Trăn, chỉ sợ ngay cả hỉ nộ ái ố là như thế nào anh cũng không biết. Nghĩ tới Nghi Trăn, anh liền nhớ đến bữa ăn cô mang đến, khóe môi anh liền nở nụ cười.
Mới vừa thay Chiêu Duy kiểm tra tình trạng sức khỏe, Chiêu Nghi nhìn thấy đứa em trai của mình nở nụ cười liền sợ hãi như thấy quỷ, "Chiêu Duy, em khỏe chứ?"
"Em rất khỏe, chị làm sao vậy?" Anh chợt khôi phục lại khuôn mặt cùng giọng nói lạnh lùng.
"Không có. . . . . . Không có gì." Cô khó có thể tin đứa em trai lãnh ngạo của mình lại nở nụ cười. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ như lời Chiêu Huấn nói, Chiêu Duy đang dần dần thay đổi, mà nguyên nhân có thể là cô gái kiai?
Có lẽ nên tìm thời gian để gặp thôi, nhìn xem rốt cuộc cô ấy có sức quyến rũ gì, có thể làm đứa em mặt lạnh, cuồng công việc biến thành người đàn ông nhu tình.
"Chiêu Huấn, em có phát hiện gần đây Chiêu Duy có gì là lạ không?" Ngồi bên ngoài phòng bệnh, Chiêu Nghi hỏi thăm hai người em còn lại.
"Anh hai có cái gì là lạ? Không có việc gì, em muốn trở về với Kinh Hỉ." Vũ Chiêu Ngọc nhớ thương vợ mới cưới của mình, không rảnh trông nom những người khác.
"Chúng ta cứ yên lặng theo dõi sự thay đổi." Vũ Chiêu Huấn nâng gọng kính vàng, bờ môi dâng lên nụ cười thân bí.
Vũ Chiêu Nghi không tra ra được đầu mối, có chuyện gì đang xảy ra mà cô không biết?
Lúc này chuông cửa vang lên, Lưu quản gia bước nhanh mở cửa, lò qua cửa là một một cái đầu nhỏ tinh quái, "Hi! Các ngươi đều ở đây à?"
"Tiểu U!" Vũ Chiêu Nghi kinh ngạc nói.
"Lão đại, sao lại tới đây?" Vũ Chiêu Huấn hơi nhíu mày, cô xuất hiện ở đây, chắc chắn là có chuyện.
"Tôi mới đi thăm Chiêu Ngọc và Kinh Hỉ, thuận đường tới thăm Chiêu Duy luôn."
Quả nhiên! Vũ Chiêu Huấn cùng Chiêu Nghi nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.
Tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, Lưu quản gia mở cửa, lần này là Lâm Nghi Trăn.
"Xin lỗi, tôi đã quấy rầy, tôi lên thăm Chiêu Duy trước." Cúi chào tất cả, cô cùng Lưu quản gia đi lên lầu.
"Chính là cô gái nhỏ đó?" hàng lông mi dày của Mai Như U chớp chớp như quạt lông.
Vũ Chiêu Nghi cùng Chiêu Huấn nhìn nhau, gật đầu một cái.
"Chúng ta cũng đi lên nhìn một chút có được hay không?" Mai Như U tươi cười như như bông hoa mới nở, tuy là hỏi, nhưng bước chân đã chuyển hướng lầu hai.
"Chúng ta cũng theo sau?" Vũ Chiêu Huấn cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận. Nếu như anh đoán không sai thì giờ phút này Chiêu Ngọc đang rất tức giận.
Vũ Chiêu Nghi do dự một chút, trong lòng hết sức tò mò, nhưng sợ Chiêu Duy đem bệnh viện phá hủy, cho nên nói:
"Chị trở về phòng làm việc đây! Không biết tiểu U nói gì với Kinh Hỉ."
Vũ Chiêu Huấn đứng dậy, cũng đi lên lầu hai, nhìn người đang đứng ở cạnh cửa nghe lén ra dấu tay im lặng với anh. Mai Như U còn ngoắc ngoắc ngón tay muốn anh cũng ngồi xổm xuống cùng nhau nghe lén, anh thật là dở khóc dở cười.
Mai Như U là lãnh đạo của Thiên Địa môn, cho dù ai cũng không thể nào tin nổi tiểu nha đầu này lại là U hoàng, khống chế thế giới kinh tế, bao gồm khai thác mỏ, dầu hỏa, điện tử, khoa học kỹ thuật. Cùng với Âm đế, hai người một sáng một tối, thống lĩnh Thiên Địa môn.
Mà phía bên kia cánh cửa --
"Chiêu Duy, thật xin lỗi, lâu như vậy không tới thăm anh." Một chút áy náy trên mặt cũng không có, Lâm Nghi Trăn xách theo thức ăn ngon ven đường đi đến bên cạnh Vũ Chiêu Duy "Tôi có mang thức ăn tới."
"Thi cuối kỳ như thế nào?" Từ Lưu quản gia anh biết gần đây cô bận việc thi cử.
"Tạm được!" Cô vừa nói vừa mở túi nhựa ra.
"Đây là cái gì?" Sao lại có mùi thối thối! ? Anh cảm thấy kỳ quái.
"Chao. Ăn rất ngon! Há mồm." Lâm Nghi Trăn cầm đũa gắp lên một khối.
"Không cần, tôi có thể tự mình động thủ." Bởi vì cô đột nhiên dịu dàng làm gương mặt lạnh lùng của Vũ Chiêu Duy dần dần cứng ngắc.
"Đến nha! A!"
Không hiểu sao Vũ Chiêu Duy lại há miệng nuốt vào.
"Ăn ngon chứ?" Cô tươi cười rạng rỡ, như hoa sen hé nở trên mặt nước nở rộ, cười rất ngọt, thật là đẹp.
Vũ Chiêu Duy cảm giác trái tim đập dồn dập. Là do dị ứng ăn chao sao?
"Tôi còn mua gà quay, khoai môn chiên." Lâm Nghi Trăn hồn nhiên không biết anh khác thường. Vừa mới ngậm một viên khoai lang chiên, cô hỏi anh: "Anh muốn ăn không?"
"Đợi lát nữa." Giờ phút này anh chỉ muốn hôn cô.
Tay của anh lặng lẽ đưa đến sau gáy cô, nhân lúc cô chưa ý thức, môi của anh từ từ hôn xuống, dịu dàng liếm miệng cô, cảm giác ngứa làm cô há miệng ra.
Đầu lưỡi của anh trơn trượt như rắn, nhanh chóng thăm dò vào miệng cô, mút lấy mùi vị ngọt ngào, thậm chí còn cắn thức ăn trong miệng cô, cùng cô khuấy động thức ăn. Đầu lưỡi chạm nhau, trong nháy mắt giống như chạm điện, một dòng nước ấm lập tức chảy qua lòng cô. Cô cảm giác cả người nóng lên, trái tim giống như muốn nhảy ra ngực, cả người mơ màng, hai chân như nhũn ra, nếu không có anh đỡ hông, cô sợ rằng sẽ co quắp thành một đống bùn. . . . . . Đợi chút, tại sao anh lại hôn cô? Đây là phạm quy đấy!
Lý trí xông vào đầu, cô vội vàng giơ tay lên chống trước ngực anh, tránh ra nụ hôn, sau đó không ngừng thở dốc, mà tình huống của anh cũng không khá hơn chút nào.
"Thế nào?" Đôi mắt thâm thúy của Vũ Chiêu Duy chứa đầy dục hỏa, như muốn cắn nuốt cô.
Lâm Nghi Trăn phồng má, "Còn hỏi tôi thế nào, sao anh lại có thể ăn khoai môn trong miệng tôi?" Còn dùng phương thức hôn cô mà giành thức ăn.
Anh ngẩn ra, nhịn không được mà cười to. Anh thật sự bại rồi!