Buổi chiều khi tiến hành thi đấu lựa chọn đại diện nam, Dụ phunhân vốn ưa ẩn dật lại xuất hiện trong ban trọng tài với trang phục trang nhã,tư thái thanh cao như tiên nữ khiến các đệ tử ngồi xem có phần phân tán tưtưởng.
Cuối cùng, vào lúc chiều tối, trận đấu cũng có kết quả đúng như dựđoán của mọi người, Nhược Bạch và Diệc Phong chiến thắng, giành tư cách đạidiện cho Tùng Bách tham gia trận thi đấu giữa các võ quán năm nay. Các đệ tửđều vô cùng phấn khởi, bởi vì trong trận chung kết, Nhược Bạch chiến thắng DiệcPhong, ai cũng thấy sự tiến bỏ rõ rệt về trình độ, thực lực của hai người!
Trong cuộc thi đấu năm ngoái, do kém may mắn, loạt đấu vòng loạilại bị phân vào cùng nhóm với những võ quán thực lực rất mạnh, nếu không đãkhông đến nỗi không được vào vòng trong. Còn bây giờ xem ra, trình độ của haisư huynh đã tiến bộ vượt bậc, chỉ cần may mắn một chút, khả năng lọt vào vòngbán kết năm nay là hoàn toàn có thể.
Tuy nhiên, sự vui mừng của các đệ tử Tùng Bách kéo dài không lâu,tâm trạng hoang mang họ đang phải đối diện với một vấn đề hiện thực. Theo thônglệ thi đấu giữa các võ quán, mỗi võ quán cử ba đại diện tham gia, sư tỷ Sơ Vyđã rút lui ngay trước cuộc thi lựa chọn đại diện tham gia thi khỏi nói, nhưngsư tỷ Tú Cầm lại đột nhiên bị Thích Bách Thảo kia đánh bại...
Rõ ràng người chiến thắng phải là sư tỷ Tú Cầm! Nhưng...
Cuối cùng lại là Thích Bách Thảo.
Lẽ nào thật sự để Thích Bách Thảo đại diện cho Tùng Bách tham giacuộc thi năm nay? Chỉ cần nghĩ đến lối đánh thục mạng, chỉ biết tấn công, hoàntoàn không biết phòng ngự, không hề có kỹ xảo của cô ta là các đệ tử của võquán Tùng Bách tức tím mặt. Cử một người như vậy đại diện cho võ quán tham giathi đấu, e rằng trong mắt các võ quán khác, Tùng Bách không còn là võ quán hạnghai mà là võ quán nghiệp dư.
Hơn nữa, cô ta đánh bại sư tỷ Tú Cầm cũng không khiến mọi ngườitâm phục khẩu phục! Nếu lúc đó sư tỷ Tú Cầm không quay đầu đi, cô ta đã hoàntoàn không thể đá trúng...
Ráng mây ngũ sắc lúc hoàng hôn chói lọi trên bầu trời ngoài phòngtập.
Nhược Bạch tuyên bố cuộc thi đấu lựa chọn đại diện hôm nay kếtthúc, ngày mai sau buổi tập sáng sẻ chính thức công bố danh sách các đệ tử đạidiện võ quán tham gia cuộc thi đấu năm nay. Nói xong, anh quay người đi ra, anhem Đình Hạo, Đình Nghi sau một ngày theo dõi các trận đấu cũng ra khỏi phòngtập, tiếp đến là Diệc Phong và Tú Cầm cũng lần lượt đi ra.
Bách Thảo tư lự, hai tay bó gối ngồi trên đệm phòng tập.
Vốn định đợi cho mọi người ra hết, dọn dẹp vệ sinh rồi đi ăn cơm.Chỉ còn hai tuần nữa là đến trận thi đấu năm nay, thời gian luyện tập khôngnhiều, cô nhất định phải tranh thủ từng phút.
Quả là cô đã giành chiến thắng một cách may mắn trong trận thi đấuvới Tú Cầm.
Nếu muốn có thể giành chiến thắng trong trận thi đấu quan trọngdiễn ra sau hai tuần nữa mà không dựa vào may mắn, cô nhất thiết phải gấp rútnâng cao trình độ, phải nhanh chóng trưởng thành. Nhưng làm thế nào đề nâng caotrình độ, nhanh chóng trưởng thành? Trước đây, sư phụ thường nói cô rất thiếukinh nghiệm thi đấu, có phải sư phụ muốn nói đến vấn đề này không? Sư phụ, nhấtđịnh sư phụ sẽ có biện pháp, nghĩ đến đây, bỗng cô muốn chạy ngay đến trước mặtsư phụ, hỏi sư phụ nên làm thế nào, cho dù sau đó không ăn không ngủ suốt đêmngày luyện tập, cô cũng không muốn giành chiến thắng một cách khó coi như hômnay.
Có người từ phía sau đi tới.
Cô có thể cảm nhận được từng ánh mắt không thiện chí hướng vàomình. Trong những ngày ở võ quán Toàn Thắng, cô đã quá quen với những ánh mắtđó, quen đến thành nhàm, nó không còn gây đau khổ cho cô nữa.
"Thích Bách Thảo, mày không cảm thấy xấu hổ sao?"
Một bóng người đứng trước mặt cô, giọng nói bất bình phẫn nộ, mộtsố đệ tử còn chưa rời phòng tập cũng dồn mắt vào cô. Bách Thảo ngẩng đầu, thấyTú Đạt mặt đỏ lựng, nhìn mình đầy tức tối.
"Nói gì vậy!"
Hiểu Huỳnh trợn mắt với Tú Đạt, mặc dù cô hiểu tâm trạng Tú Đạtkhi Bách Thảo hạ gục Tú Cầm, nhưng thua thì cũng thua rồi, sư tỷ Tú Cầmđã khôngnói gì, cậu ta gào thét gì chứ.
"Tôi nói gì cậu không hiểu sao? Tôi đang nói, cô ta có biếtbản thân rất đáng xấu hổ không!" Tú Đạt phẫn nộ nói với Hiểu Huỳnh, lạiquay ra nhìn thẳng Bách Thảo hét to: "Mày
không nghe thấy tao nói gì hả? Ngay đến phép lịch sự tối thiểuđứng lên nói chuyện với người khác cũng không có sao? Dùng thủ đoạn bỉ ổi đểthắng một trận, mày đã kiêu đến mức khinh thường tất cả mọi người phảikhông?".
Bách Thảo từ từ đứng dậy.
Cô và Tú Đạt bằng tuổi nhau nhưng khi đứng lên thì cao hơn cậu ta nữacái đầu, lại đứng gần như vậy nên Tú Đạt phải ngửa lên mới thấy mặt Bách Thảo.Cậu ta ấm ức vì chị gái bị thua nên tới gây sự với cô, thay chị gái trách móccô.
"Thích Bách Thảo, có đúng lả mày không cảm thấy xấu hổ không?Mày có biết như thế là nhục nhã hay không?" Tú Đạt trợn ngược mắt nhìn cô:"Dù mày có giành được thắng lợi, nhưng ai cũng coi thường mày. Cái gọi làchiến thắng của mày đều bị mọi người phỉ nhổ vào!".
Xấu hổ?
Mạc dù may mắn chiến thắng, nhưng cố đã dùng hết sức lực, chỉ dựavào trực giác ra đòn, có thể đánh gục cả sư tỷ Tú Cẩm, quả thực có chút maymắn, nhưng bất luận thế nào cũng không đến nỗi bị coi là "xấu hồ", là"nhục nhã".
Những từ ngữ đó khiến Bách Thảo không kìm nổi giận, hơi cao giọngnói:
"Tôi chẳng có gì phải xấu hổ."
Vừa dứt lời, ánh mắt các đệ tử trong phòng tập đột nhiên trở nênkhinh khỉnh dồn vào cô, thậm chí có tiếng "hừ" đầy miệt thị. Tú Đạttức đến nghẹn giọng, căm phẫn thét lên:
"Mày đánh lén chị tao! Nhân lúc chị ấy phân tán tư tưởngkhông kịp quay đầu lại, mày dám đánh lén chị ấy! Dùng thủ đoạn đánh lén nhụcnhã giành được thắng lợi, mà mày vẫn dám nói không thấy xấu hồ?"
Bách Thảo ngây người.
Khi ra cú đá đó, lẽ nào sư tỷ Tú Cầm vẫn chưa chuẩn bị tốt để ứngchiến? Nhưng rõ ràng sau khi cô nghe thấy khẩu lệnh tiếp tục thi đấu phát rarồi mới tấn công cơ mà. Bách Thảo cố nhớ lại, đuang rồi, cô còn nhớ rất rõ saukhi nghe thấy khẩu lệnh tiếp tục thi đấu của Nhược Bạch cô mới ra đòn, còn TúCầmcó bị phân tán tư tưởng hay không cô hoàn toàn không biết, thể lực đã tiêu haođến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng lờ mờ của sư tỷ Tú Cầm, làm sao cô cònphân biệt được biểu hiện và động tác của chị ấy.
"Tú Đạt, cậu quá đáng rồi!" Hiểu Huỳnh không thể nghetiếp được nữa, liền hét lên: "Bản thân cậu cũng từng đánh lén Bách Thảo,cậu có quyền gì mà quát nạt cậu ấy?".
"Đúng, tôi từng đánh lén nó! Nhưng tôi đã bị trừng phạt, cũngđã xin lỗi nó rồi! Còn nó thì sao?" Mắt Tủ Đạt như bốc lửa: "ThíchBách Thảo, tôi bắt nó phải xin lỗi chị tôi! Tôi phải bắt nó thừa nhận nó đánhlén chị tôi! Thắng lợi đó phải thuộc về chị tôi, chứ không phải là nó!".
"Tôi không đánh lén chị ấy", nắm chặt tay, Bách Thảo nóicứng.
"Mày nói gì?"
Tú Đạt không thể tin ở tai mình, Hiểu Huỳnh cũng hơi nghiêng đầungạc nhiên nhìn Bách Thảo.
"Tôi nói, tồi không đánh lén chị ấy, lúc đó tôi..." Hítmột hơi dài, cô tiếp tục nói:"... Lúc đó thể lực tồi tiêu hao đến mứckhông thể nhìn rõ tình trạng của chị ấy, tôi không biết chị ấy phân tán tưtưởng, cho nên không phải tôi đánh lén".
Tú Đạt trợn mắt, gào lên:
"Thích Bách Thảo, người ta nói thầy nào trò nấy, lúc đầu taocũng không tin, nhưng mày và sư phụ mày cùng một giuộc, miễn là thắng phảikhông? Bất luận dùng thủ đoạn xấu xa nào, bất luận mất mặt đến đâu, miễn làgiành phần thắng đúng không?!"
Trong ngực như có vật gì nứt toác, máu nóng trào lên cô họng, cỗphẫn nộ áp sát Tú Đạt, nói:
"Cậu..."
"Tú Đạt""
Không biêt Tú Cầm đến từ lúc nào, dường như không nhìn thấy BáchThảo người cứng đờ do có kẻ vừa nhắc đến sư phụ, đi thẳng đến lôi Tú Đạt đanghầm hầm tức tối ra khỏi phòng tập, lạnh lùng nói:
"Đi mau, sao lắm lời thế!"
Mặt trời lặng lẽ chìm dần giữa biển mây ngũ sắc.
Phòng tập đã diễn ra cuộc thi đấu lúc này trống không, chỉ còn lạimột mình Bách Thảo, Hiểu Huỳnh lúc đầu còn lau sàn cùng với cô, nhưng được mộtlúc đã bị mấy tiểu đệ tử một mực gọi di. Lau dọn sạch sẽ phòng tập thì trời đãtối, đóng cảnh cửa kính có dán giấy che ánh nắng, cô lặng lẽ đi trên con đườngtrở về phòng.
Thỉnh thoảng gặp tốp năm, tốp ba các đệ tử.
Ai nấy hình như không nhìn thấy cô, chỉ khi đi qua mới ngoái lại,sau đó hoặc là phớt lờ như không, hoặc là khinh khỉnh cười nhạt, hoặc thì thầmgiễu cợt.
"Bách Thảo, cậu không nên quá để ý tới mọi người."
Nhìn Bách Thảo lặng lẽ ăn cơm, Hiểu Huỳnh nói vẻ đắn đo:
"Thực ra, từ khi cậu đá bay Kim Mẫn Châu khiến Tùng Bách nởmặt nở mày trước võ quán Xương Hải, mọi người đã bắt đầu thích cậu, chấp nhậncậu. Chỉ có điều, mọi người đều rất coi trọng cuộc thi đấu giữa các võ quán sắptới, chỉ sợ cậu thay thế sư tỷ Tú Cầmxuất chiến, sẽ làm cho thực lực của TùngBách yếu đi, sợ là áp lực dồn lên sư huynh Nhược Bạch và Diệc Phong quá lớn,nên mới..."
Ngón tay Bách Thảo cứng lại.
Như vậy sao? Nếu cô xuất chiến mà không phải Sơ Vy hoặc Tú Cầm thìsẽ khiến cho thực lực của Tùng Bách giảm sút. Đây chính là nguyên nhân cô bịmọi người ghét bỏ hay sao? Nếu đã quyết định người đại diện tham gia thi đấuchỉ cần chọn ra giữa Sơ Vy và Tú Cầm thì sao còn phải tiến hành thi đấu lựachọn trong võ quán? Mà khi đã tiến hành thi đấu lựa chọn chẳng phải là tạo cơhội cho tất cả mọi người cạnh tranh bình đẳng hay sao?
"Hơn nữa, có lẽ bọn họ hiểu nhầm cậu." Hiểu Huỳnh lắcđầu nói: "Bọn họ cho là cậu đánh lén sư tỷ Tú Cầm, cho nên giành thắng lợikhông đàng hoàng...".
"Mình không đánh lén chị ấy."
Tay cầm chặt bát ăn cơm, Bách Thảo nhìn chằm chằm vào trong.
"Đúng, mình biết", Hiểu Huỳnh rầu rĩ nói, "nhưngdưới con mắt của bọn họ, rõ ràng cậu đánh lén sư tỷ Tú Cầm mà vẫn cứng mồmkhông chịu thừa nhận. Có điều, ôi dào, thực ra cũng khó trách họ, tình cảnh lúcđó, rõ ràng sư tỷ Tú Cầm ngoái đầu nhìn về phía sân võ quán, còn mắt cậu thìlại mở rất to...".
"Cho nên", Bách Thảo buông cái bát trong tay xuống,nghẹn giọng, "cậu cũng cho là mình cố ý đánh lén?".
Hiểu Huỳnh ngớ người.
Suy nghĩ một lát, lại cau mày nói:
"Bách Thảo, nói thật là, nếu dựa vào những gì mắt thấy, cảnhtượng đó thật sự rất giống cậu cố ý nhân lúc sư tỷ Tú Cầm phân tán tư tưởng màtấn công chị ấy. Nhưng cậu tuyệt đối không phải là người nói dối, cậu nói cậukhông đánh lén, vậy chắc chắn là không đánh lén."
Bách Thảo mím chặt môi.
Nỗi uất ức trong lòng ngực dâng lên. Cô muốn khóc, nhưng lại khôngmuốn bị Hiểu Huỳnh phát hiện mình trở nên mềm yếu, cô đứng phắt dậy, nói.
"Mình đi tập đây."
"Bách Thảo, cậu đừng giận bọn họ, được không?" Sau lưngvang lên giọng cầu khẩn của Hiểu Huỳnh. "Từ nhỏ mình đã sống cùng mọingười, ai cũng đều tốt, rất tốt, hiểu lầm cậu chỉ là nhất thời. Lâu dần mọingười sẽ hiểu cậu là người thế nào, cho nên đừng giận mọi người, đượckhông?"
"Mình biết rồi."
Bách Thảo trầm tư một lát rồi trả lời gọn lỏn, đi ra ngoài, ngẩngđầu nhìn những đốm sao chi chít trẽn trời, mình có tư cách gì giận mọi người,là bản thân mình đã thi đấu khó coi, tồi tệ như vậy.
Đi vào phòng tập.
Bên trong không có một ai, ấn công tắc điện, tối om, điện khôngsáng. Dưới ảnh sao lờ mờ, cô dò dẫm kiểm tra dây bảo hiểm, phát hiện dây bảohiểm đã bị ai đó cắt dứt, còn dụng cụ sửa chữa mọi khi vẫn để bên cạnh hộp bảohiểm cũng bị đem đi mất.
Cô lẳng lặng đi ra ngoài.
Vậy đi giặt quần áo trước đã, hôm nay thi đấu suốt một ngày, võphục của mọi người chắc đều đẫm mổ hôi, cần giặt sạch sẽ. Đi đến phòng giặt, côbỗng ngẩn người, bên trong không có một bộ quần áo bẩn nào cần giặt, ngay cảcái chậu cô vẫn dùng hằng ngày cũng bị dẫm bẹp.
Bách Thảo sững người đến mấy giây.
Cô quyết định về phòng lấy dụng cụ sửa chữa dây bảo hiểm, chỉ cònhai tuần nữa là phải tham dự trận thi đấu quan trọng đó rồi, thời gian luyệntập mỗi buổi tối đối với cô là vô cùng quý báu.
Nhưng cứ đi, đi miết, nhưng không hiểu sao cô không trở về phòng,mà lại đến một nơi. Ánh trăng chiếu qua kẽ lả, ánh sáng lờ mờ mông lung, lá câyreo rì rào, ở nơi này dẫu lòng rối bời đến đâu hình như cũng có thể yên tĩnhtrở lại.
Bách Thảo ngồi trên cây.
Cô ôm chặt đầu gối, giấu mình trong tán lá dày dặc. Thực sự côkhông hiểu tại sao mình chiến thắng mà không những không được thừa nhận, tráilại còn bị mọi người thù dịch? Nếu lúc đó Tú Cầm không phân tán tư tưởng, nếucô không tấn công thì người thua có lẽ là cô.
Nếu cô thua.
Người thắng là Tú Cầm.
Thì võ quán Tùng Bách lúc này có lẽ tràn ngập niềm vui sướng nhưmọi người mong đợi.
Cô đã rất nỗ lực muốn giành thắng lợi, vậy mà đối với Tùng Bách,lại là chuyện không thể tha thứ, không thể chấp nhận. Có lẽ, cô sinh ra đãkhông được chấp nhận, bất luận là võ quán Toàn Thắng, võ quán Tùng Bách hay bấtcứ nơi nào.
"Bộp bộp bộp!"
Đột nhiên có tiếng gõ vào thân cây.
Bách Thảo không động đậy, người dưới gốc cây kia thở dài:
"Đang buồn phải không?"
Trong ánh trăng êm đềm, giọng nói âm vang lên như tiếng chuôngbạc.
Cô vẫn ngồi yên, vẫn lặng lẽ giấu mặt vào đầu gối, trong giây phútnghe thấy giọng nói của anh, cô đã hiểu mình đang tự lừa mình dối người, côkhông muốn giấu mình trong tán lá, cô đến đây là để từ xa có thể nhìn thấy ánhđèn trong căn nhà gỗ nhỏ của anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào cô đã thích mùihương của anh, tinh khiết giống mùi thuốc sát trùng.
Lá cây chạm vào nhau xào xạc.
Cô vùi mặt vào đầu gối như con đà điểu rúc đầu vào cát, cảm thấyanh đã ngồi xuống cạnh mình. Anh cũng ngồi trên một cành cây, sức nặng của haingười khiến cành cây rung oằn xuống như sắp gãy.
Anh không nói gì.
Lặng lẽ cùng ngồi với cô giữa tán lá. Cô cũng không nói.
Cảm nhận mùi cơ thể anh có lẫn mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, thoangthoảng, cô đột nhiên mệt mỏi, buồn ngủ, cành cây bên dưới nhẹ nhàng đung đưanhư ru ngủ. cỏ không muốn nghĩ nhiều thêm nưa, dù thắng lợi cô giành được mộtcách không đàng hoàng đến mấy, bị mọi người không phục thế nào, bất luận mọingười có chấp nhận hay không, cô đã chiến thắng, vậy nên nhất thiết phải nỗ lựccao nhất nâng cao trình độ trong hai tuần này.
Nếu trong trận thi đấu giữa các võ quán lần này cô thể hiện xuấtsắc.
Mọi người sẽ chấp nhận cô.
"Anh Sơ Nguyên, sao anh lại ở đây?"
Giọng nói dịu dàng pha lẫn ngạc nhiên, nhìn Bách Thảo và Sơ Nguyêncùng ngồi trên một cành cây, khuôn mặt ngẩng lên của Đình Nghi, được ánh trăngxuyên qua tán lá chiếu rọi trở nên đặc biệt dịu dàng. Mắt cô cũng dịu dàng nhưánh sao, mỉm cười nói với Sơ Nguyên: "Thì ra anh vẫn như hồi bé, dù thấyai bị thương, dẫu là một con mèo, con chó cũng giúp nó băng vết thương, chẳngtrách anh nhất định muốn theo nghề ý".
Bách Thảo từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt Đình Nghi nhẹ nhàng dừng trên người cô vài giây, lại tươicười ôn hòa nhìn Sơ Nguyên: "Nhưng anh không cần phải lo cho Bách Thảo, cóthể thắng trong trận cuối cùng sáng nay, có lẽ Bách Thảo là người kiêncường".
Trước buổi tập sáng ngày hôm sau, Bách Thảo đã phải chịu đựng sựcô lập, xa lánh của mọi người, tất cả không một ai nói, không một ai nhìn cô.
Bởi vì sau khi rút lui, Sơ Vy đã nhanh chóng thu xếp đồ đạc đếntrường nội trú, các đệ tử của Tùng Bách chỉ còn đặt toàn bộ hy vọng vào Tú Cầm.Họ vây lấy Tú Cầm, như muốn dùng thái độ đó nói với Bách Thảo, họ cho rằngngười thực sự chiến thắng trong trận đấu hôm qua là Tú Cầm.
Bách Thảo lặng lẽ làm các động tác khởi động.
Cô không dễ bị sự cô lập xa lánh đánh gục, mấy năm qua, cố đã quenvới tình cảnh đó đến mức tê liệt rồi.
Trong ánh nắng buổi sớm, khi Nhược Bạch đứng trước các đệ tử, ánhmắt bình thản lướt qua các đệ tử, bắt đầu chính thức công bố danh sách đệ tửđại diện cho Tùng Bách tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán năm nay, BáchThảo đột nhiên vô cùng căng thẳng.
"Như quy định hằng năm trước đây, mỗi võ quán cử ba đại diệntham gia thi đấu, qua cuộc thi lựa chọn trong nội bộ võ quán ngày hôm qua, độinam sẽ do Diệc Phong và tôi xuất chiến, còn đội nữ..."
Bách Thảo cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn đám cỏ dưới chân, hai tay từtừ nắm chặt lại.
Không đủ dũng khí nhìn phản ứng của các đệ tử xung quanh. Cô biết,các đệ tử đều mong muốn Tú Cầm xuất chiến, chứ không phải cô, người đã giànhthắng lợi một cách chật vật, may mắn, có lẽ họ đang hy vọng cô có thể chủđộng từ bỏ tư cách dự thi.
Nhưng...
Nhưng...
"... Mặc dù trong trận thi đấu đội nữ hỏm qua, Bách Thảo đãchiến thắng, nhưng xét tổng hợp thực lực và biểu hiện hằng ngày của haingười..."
Ánh nắng buổi sáng thanh khiết và lạnh lẻo.
Trong đình viện đột nhiên có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọncỏ, các đệ tử tròn mắt, cố kìm chế niềm vui, không dám mở miệng.
Chậm rãi…
Bách Thảo ngẩng đầu.
Bên tai ù ù như có vô vàn tạp âm nhỏ vụn, cô nghe không rõ lắm,chỉ cảm thấy giọng nói của Nhược Bạch nhẹ bẫng và lạnh như những tia sáng nhảynhót quay cuồng trên bầu trời đình viện.
"… quyết định cử Tú Cầm đại diện võ quán tham gia thiđấu."
"Tốt quá!"
"Ôi!"
"Sư tỷ Tú Cầm! Sư tỷ Tú Cầm!"
Tiếng hò reo hoan hô phút chóc khiến cả đình viện sôi lên! Tú Cầmđứng ngây, như muốn xác định không phải mình nghe nhầm lời tuyên bố của NhượcBạch. Các đệ tử đã phấn khởi xông đến, hò reo hoan hô!
"... Tại sao?"
Thậm chí Tú Đạt mừng đến phát khóc, lao đến ôm chặt Tú Cầm, sau đócàng nhiều đệ tử lao đến, ôm, hoan hô như vừa giành được một thắng lợi vô cùngto lớn, như là chúc mừng, chào đón vị anh hùng khải hoàn.
Tốt quả rồi
Sư tỷ Tú Cầm!
Cuối cùng, vẫn là sư tỷ Tú Cầm dự thi.
"Tại sao?"
Bị những con người tràn đầy phấn kích đẩy ra một bên, trong bầukhông khí náo nhiệt, hân hoan, kích động, tiếng nói khàn đặc đó là tạp âm duynhất. Bách Thảo nắm chặt tay, không nhìn thấy đám người sung sướng phát cuồngkia, không nghe thấy tiếng hò reo phấn kích của họ, chỉ có cơn phẫn nộ tràodâng trong ngực, thiêu đốt mọi nỗ lực trấn tĩnh và lý trí của cô!
"Tại sao?"
"Rõ ràng hôm qua em đã thắng! Tại sao không cho em thamgia!"
"Nếu trước khi thi đấu đã quyết định người được lựa chọn sẽlà hai sư tỷ Sơ Vy và Tú Cầm, vì sao còn phải tổ chức thi đấu tuyển chọn trongvõ quán! Chẳng phải đã nói, người chiến thắng trong trận đấu tuyển chọn sẽ đạidiện cho Tùng Bách tham gia thi đấu với các võ quán hay sao? Hôm qua, rõ ràngem chiến thắng! Chẳng lẽ không phải chính miệng sư huynh tuyên bố em là ngườichiến thắng!"
Âm thanh đầy sự phẫn nộ!
Các đệ tử đang trong cơn hoan hỉ, giật nảy mình nhìn Bách Thảo mặtđỏ lựng, giống như nhìn một quái vật vừa xuất hiện, tất thảy đều há mồm kinhngạc như muốn nói, con người này sao còn chưa biến đi, con người này khôngnhững không biến đi mà còn dám ngang nhiên chất vấn sư huynh Nhược Bạch!
"Nói gì vậy?"
Buông cánh tay đang ôm chị gái, Tú Đạt thấy Bách Thảo phẫn nộ nhìnsư huynh Nhược Bạch, nỗi giận trong lòng bùng lên, cậu bước ra khỏi đám đông,hét lên với cô:
"Thế nào là rõ ràng chiến thắng! Ai có mắt đều nhìn thấy thựclực của cô kém chị tôi không chỉ một trượng! Nếu cô không đánh lén, người chiếnthắng chắc chắn là chị tôi! Dùng thủ đoạn chẳng vẻ vang gì giành chiến thắng màlại còn định đại diện cho Tùng Bách đi thi đấu?!"
"Tôi không đánh lén", Bách Thảo gằn giọng.
"Cô đánh lén!"
Tú Đạt phẫn nộ hét to, chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như vậy, rõràng mọi người đều nhìn thấy cô ta đánh lén, vậy mà vẫn rắn mặt một mực khôngthừa nhận!
"Tôi đã nói rồi, tôi không đánh lén!"
Móng tay cô ấn vào lòng bàn tay đến bật máu.
Bách Thảo nhắm mắt.
Ngực phập phồng hồi lâu, khi trấn tĩnh được mở mắt lại nhìn chằmchằm vào Nhược Bạch đứng cánh hai mét, nói giọng kiên quyết.
"Em không đánh lén sư tỷ Tú Cầm. Khi đó, thể lực em đã suykiệt, hoa mắt nhìn không rõ, không biết sư tỷ phân tán tư tưởng, em chỉ dựa vàobàn năng để tấn công."
Nhược Bạch lãnh đạm nhìn cô, nét mặt không biểu cảm
"Hơn nữa, lúc đó anh đã ra lệnh tiếp tục thi dấu, dẫu em cónhìn thấy chị ấy phân tán tư tưởng thì cũng sẽ tấn công! Thi đấu là thi đấu,phân tán tư tưởng là lỗi của chị ấy chứ không phải lỗi của em. Nếu vì thế màanh quyết định hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của em, em không phục! Hít mộthơi thật sâu, nỗi uất ức bùng lên trong lồng ngực, không cách nào dịu đi được!
"Mày đánh lén! Mày đánh lén! Mày là đồ đánh lén! Đã khôngbiết xấu hổ, lại còn bao biện", Tú Đạt gào lên như điên, hùng hổ lao đếnđịnh đánh cô!
"Tôi đã nói rồi, tôi không đánh lén!"
Ngọn lửa uất hận trong lồng ngực bị tiếng gào thét của Tú Đạt kíchđộng đến cao độ, Bách Thảo quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn Tú Cầm đứngngây ra như khúc gỗ giữa đám đệ tử, phẫn nộ chất vấn:
"Tại sao chị không nói gì, chị cũng cho là em đánh lénsao?"
Hình như Tú Cầm không ngờ bị chất vấn thẳng thừng như vậy, há hốcmồm, cười khảy một tiếng, rồi mím chặt môi, mặt lạnh tanh.
"Em không biết tình trạng của chị lúc đó, nhưng bọn họ đềunói lúc dó chị phân tâm, tại sao chị lại phân tâm, rõ ràng trận đấu vẫn dang tiếptục, tại sao lại phân tâm? Là chị khinh thường em, cảm thấy nhất định em sẽthất bại cho nên dù có phân tâm, dù chị không thèm nhìn em, cũng không ảnhhường đến thắng lợi của chị phải không? Khẩu lệnh tiếp tục thi đấu đã đưa ra,vậy thì dù có lùi một vạn bước, cứ coi như em đánh lén chị, chi thua em còn gìđể nói!"
Các đệ tử sửng sốt.
Trời ơi.
Thích Bách Thảo này bình thường chẳng phải là đứa con gái đặc biệtít nói hay sao? Hằng ngày thấy cô ta lặng lẽ giặt quần áo, quét sân, lau nhàthậm chí còn quỳ trên đường cẩn thận lau từng phiến đá còn tưởng cô ta là đứachỉ biết nhẫn nhịn.
Vậy mà.
Khi nổi giận lại đáng sợ như vậy.
"Nói xong chưa?"
Nhược Bạch bình tĩnh nhìn Bách Thảo, hình như sự nổi giận của côkhông hề ảnh hưởng đến anh. Đợi mấy giây, thấy cô toàn thân như tê cứng, khôngthấy có ý tiếp tục nói nữa, anh mới bình thản lên tiếng:
"Bất luận hôm qua Tú Cầm thua em vì lý do gì, thắng lợi củaem là điều không có gì đáng ngờ. Nhưng đại diện cho võ quán tham gia thi đấu,Tú Cầm thích hợp hơn em."
"Tại sao?" Bách Thảo nhìn thẳng vào Nhược Bạch, cô cầnmột lý do chứ không phải chỉ một câu nhẹ tênh như gió thổi bay như vậy."Vì sao anh nhận định chị ấy thích hợp hơn em? Nếu chỉ cần dựa vào nhậnđịnh của anh, vậy tại sao còn tổ chức thi đấu tuyển chọn trong võ quán? Chẳngphải đã nói, người chiến thắng trong trận đấu tuyển chọn sẽ đại diện cho võquán tham gia thi đấu hay sao?"
Ánh mắt Nhược Bạch lạnh lùng.
"Bởi vì mấy trận đấu hôm qua, cách đánh của em máy móc, đơnđiệu. Trong trận thi đấu sắp tới, nếu chỉ dựa vào sức lực thì chỉ có thất bạithảm bại."
Bách Thảo sửng sốt.
Chỉ dựa vảo sức lực, cách đánh máy móc, đơn điệu... Đúng vậy, côcũng nhận thức được đó là hạn chế chí mạng của mình... nhưng...
Lúc lâu sau, âm thanh khàn đặc trong cổ họng, cô nói khó nhọc:
"Nhưng em chỉ thiếu một số kinh nghiệm thi đấu, em sẽ tiếnbộ! Hôm qua là lần đầu tiên em tham gia thi đấu chính thực, vẫn còn hai tuần lễnữa, em sẽ có thời gian tiến bộ! Mặc dù bây giờ có lẽ thực lực sư tỷ Tú Cầmmạnh hơn em, nhưng em sẽ nỗ lực tập luyện. Trên sàn đấu hai tuần sau có lẽ...có lẽ..."
Không, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội hiểm hoi này, cô rất muốn sư phụngồi trong khán đài nhìn thấy cô vận võ phục đứng trên sàn đấu chínhthức!
Nhược Bạch bình thản nhìn cô.
Nhưng anh không muốn để cuộc thi đấu năm nay của võ quán Tùng Báchđặt vào sự nỗ lực hoàn toàn không thể xác định được kết quả của cô. Tú Cầm làsự lựa chọn an toàn hơn nhiều.
Sắc mặt cô dần dần tái nhợt.
Băng giá và tuyệt vọng khiến trái tim cô chìm dần, chìm dần, cô cóthể hiểu biểu hiện của anh. Có lẽ anh đúng, chính là cô quá ích kỷ, trận thiđấu giữa các võ quán là trận thánh chiến trong lòng mỗi đệ tử, sao có thể traocho cô, một người không hề có chút kinh nghiệm thi đấu nào?
Chỉ do tiếc nuối, không chịu từ bỏ, cuối cùng cũng khiến cô vẫnmuốn tranh đấu, cô nói to:
"Nhưng dẫu cách đánh của em như vậy, cũng đã chiến thắng sưtỷ Tú Cầm!"
"Hừ, có vẻ là một cô gái rất tự tin." Giọng nói dịu dàngtừ phía sau vọng đến, sau đó người này đi đến đứng bên cạnh cô, hình như đãđứng nghe rất lâu không biết từ lúc nào, mỉm cười nói: "Tôi thích người tựtin, nhưng em có biết không, tự tin và tự phụ rất khác nhau".
Bách Thảo ngây người nhìn.
"Hình như em không hiểu tại sao Nhược Bạch lại đưa ra quyếtđịnh như vậy đúng không? Chi bằng chúng ta thực chiến một phen có lẽ em sẽ hiểucho nỗi khổ tâm của Nhược Bạch."
Nụ cười của Đình Nghi rất dịu dàng xinh đẹp.
Nhưng trong ánh nắng sớm, nụ cười đó giống như nụ cười thương hạicủa kẻ bề trên.
Các đệ tử ngồi đầy phòng tập, Nhược Bạch xếp bằng ngồi ngay trêncùng, Diệc Phong và Tú Cầm ngồi hai bên.
Đình Nghi thay võ phục.
Mái tóc đen dài cột cao vểnh đuôi ngựa, bộ võ phục trắng tinh cànglàm tồn vẻ đẹp thanh tao, càng đối lập hoàn toàn với một Bách Thảo gầy gò xanhxao như một cô bé con trước mặt.
Trận đấu này.
Cả đời Bách Thảo không thể quên.
Đối với cô, lúc đó mười bốn tuổi, trận đấu này cơ hồ là trận đấuhoàn toàn hủy diệt lòng tự tin của cô. Thậm chí có thể coi là trận đấu nhục nhãnhất trong cuộc đời cô. Đến nỗi mấy năm sau, thỉnh thoảng cô vẫn nằm mơ thấytrận đấu này với Đình Nghi.
Nhưng cô lại không mơ thấy chi tiết trận đấu.
Bởi vì lúc đó, ngay Đình Nghi ra đòn chân thế nào cô cũng khôngthể nhìn rõ.
"Phập!"
"Phập!"
Một cú phản kích đá ngang như sét đánh đá trúng eo trái cô.
"Phập!"
Một cú đá trước, đá ngã cô xuống đệm!
"Phập!"
Một cú tạt chéo làm cô ngã nhào.
"Phập!"
Một cú đá hậu bật cô khỏi đệm
"Phập! Phập!"
Hai cú song phi vào ngực và bụng, khi đổ gục xuống đệm, máu trongngực cuộn trào khiến cô có cảm giác tanh tanh nơi cô họng, toàn thân đau đếnkhông thể nào đứng lên nổi.
"Phập!"
Bị đá bật ngửa về sau, tiếng ù ù trong tai khiến cô không còn ngheđược tiếng thầm thì của các đệ tử xung quanh.
"Phập!"
Lại một cú đá hậu trúng mặt, sống mũi buốt nhói đến tận óc, mộtthứ chất lỏng dính nhớt âm ấm trào ra, cô gắng gượng đứng lên, nhưng trước mắttối sầm, đen kịt, hình như cả thế giới quay cuồng...
Hình như có người chạy đến cuống quýt gọi tên cô, cố xốc cô lênkhỏi đệm, Bách Thảo nhắm mắt, thở hổn hển hồi lâu, mới dần dần nhìn ra khuônmặt lo lắng, bồn chồn trước mặt là của Hiểu Huỳnh. Giống như cảnh phim quaychậm, trong não cô một mảng trống rỗng. Cố gắng gượng muốn đứng lên, Hiểu Huỳnhxốc cô dậy, có cánh tay khác cũng giơ ra dịu dàng tháo áo giáp bảo hiểm, dùngkhăn ấm nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cho cô.
Cánh tay đó thuộc về Đình Nghi.
Nụ cười của cô nhu mì như ánh trăng, ngón tay dịu nhẹ, nhưng lạicảm giác như chạm vào băng.
"Nếu tham gia thi đấu giữa các võ quán, đối thủ của em sẽkhông nương nhẹ như tôi đâu. Nhược Bạch không để em tham gia là muốn bảo vệem."
Toàn thân đau đớn tê dại, lòng tê tái, không còn cám giác. Cô thắpthoáng nghe thấy tiếng Nhược Bạch tuyên bố, do Sơ Vy rút lui, từ nay về sauDiệc Phong và Tú Cầm sẽ cùng nhóm tập luyện, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh vẫn cùngphối hợp như trước...
Hình như bên cạnh có âm thanh huyên náo...
Hình như bên cạnh có vô số ánh mắt hoặc giễu cợt hoặc thương hạihoặc là khinh thị...
Kết quả là võ quán sau buổi tập sáng càng vui vẻ, thoải mái hơnnhiều so với ngày thường. Những trận đấu tuyển chọn đại diện thi đấu đã kếtthúc, kết quả Nhược Bạch, Diệc Phong và Tú Cầm như mọi người dự đoán, mong đợisẽ tham gia cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán chính thức bắt đầu từ thángsau. Trong thời gian này, các đệ tử còn lại chỉ cần tập luyện theo chế độ thôngthường, võ quán sê tập trung nhiều hơn cho ba đại diện vừa được lựa chọn, tạocho họ môi trường tập luyện tốt nhất trước khi thi đấu, cỗ vũ tinh thần, độngviên nhuệ khí để họ có thể giành thành tích cao nhất...
Hôm nay lại là Chủ nhật, không cân đến trường, vậy là đâu đâu cũngthấy tiếng nói vui vẻ của các đệ tử. Cuối cùng mọi người đã có thể nghỉ ngơimột chút, thời gian vừa qua để chuẩn bị cho những trận đấu lựa chọn nhân tài,ai cũng vất vả căng thẳng.
Trong gian phòng phía sau đình viện.
Võ phục thấm đẫm mồ hôi vừa ẩm lạnh dán chặt vào người. Trong lòngBách Thảo chỉ có một nỗi đau âm ỉ, thấm thìa, thẫn thờ nhìn ánh nắng từ cửa sổchiếu thẳng vào trong. Trong ánh sáng chói chang, từng hạt bụi li ti nhảy múa,dường như chúng cũng sáng trắng, sáng đến nhức mắt, đến choáng đầu.
Đột nhiên không biết mình nên làm gì.
Từ khi được sư phụ đưa đến chính thức gia nhập võ quán Tùng Bách,hằng ngày cô thức khuya dậy sớm lao vào tập luyện, khao khát giành được tư cáchtham gia thi đấu giữa các võ quán hằng năm, đó từng là toàn bộ cuộc sống củacô.
Còn bây giờ...
Thu mình thật nhỏ, nhắm mắt, cảnh tượng bị đá từng cú, liên tiếpđổ gục, ngã nhào dường như không chịu buông tha cô, giống như những mảnh vụnquay cuồng trong đầu, lóe sáng, lặp đi lặp lại.
Chính cô đã không biết tự lượng sức mình đến thế.
Cứ tưởng, những gì sư phụ nói đều là sự thật, sư phụ nói cô có tưchất Taekwondo thiên bẩm, chỉ cần nỗ lực kiên trì nhất định có ngày trở thànhtuyển thủ Taekwondo xuất sắc! Cho nên, cô không thể nào chịu được khi thắng lợimà mình nỗ lực bao nhiêu có được bỗng dưng bị cướp mất, nên đã cố sức giành lạinên trước mặt Nhược Bạch, trước mặt các đệ tử của võ quán Tùng Bách, cô chorằng mình có lẽ thật sự có thể!
Nhưng đã bị Đình Nghi nhẹ nhàng, liên tiếp đá gục như một hìnhnộm, giống như con rối. Thậm chí ngay một cú phản kích cho ra hồn cô cũng khôngthể làm được! Liên tiếp bị đá gục trên nệm, trước mắt hoàn toàn chỉ một màu đentối và tuyệt vọng, mỗi lần vùng vẫy cố đứng dậy là mỗi lần bị đá đau hơn...
"Soạch!"
Cánh cửa bật mở, có tiếng chân vội di tới, cô ngồi thu mình co rotrong một góc tường. Không, cô không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy! cố kìm chếsống lưng đang run rẩy, cô càng thu người bé hơn!
"Bách Thảo, sao thể, đau lắm phải không?" Hiểu Huỳnh lo lắngđi đến, nhìn thấy Bách Thảo ngồi co ro trong góc tường, lòng buồn bã, nói liềnmột hơi: "Đừng sợ, sẽ hết đau ngay, mình đã dẫn sư huynh Sơ Nguyên đến xemvết thương cho cậu!"
Sơ Nguyên...
Không, cô không muốn bị Sơ Nguyên nhìn thấy trên mặt in đầy nhữngdấu vết thất bại do Đình Nghi đá! Đình Nghi đứng bên cạnh anh đích thực là mộtđôi kim đồng ngọc nữ... Đinh Nghi mỉm cười với anh... Đình Nghi nhu mì xinhđẹp... Cô không nhìn rõ ra đòn của Đình nghi. Đòn tấn công của cỗ thậm chíkhông thể chạm được đến mép áo Đình Nghi.
"Bách Thảo, cậu ngẩng lên để sư huynh Sơ Nguyên xem vếtthương đi, cậu không chịu đến chỗ Sơ Nguyên thì để sư huynh đến khám cho cậu,như thế không được sao?" Hiểu Huỳnh cầu khẩn, cố thử sốc vai cô lên:"Đinh Nghi đá dữ như vậy, cậu nhất định bị thương đúng không? Xin cậu đấy,để anh Sơ Nguyên khám một chút, bị thương nhất thiết phải chữa trị ngay, nếukhông, thành bệnh thì làm thế nào!".
"... Mình không sao."
Cổ họng tắc nghẹn, khô đắng đau đớn, cô càng cố thu người lại, cốchống lại bàn tay Hiểu Huỳnh đang sốc vai mình! Không, cô không muốn bị anhnhìn thấy! Cô không muốn Đình Nghi xinh đẹp như tiên nữ, còn cô chỉ là con mèo,con chó được người ta thương hại…
"Bách Thảo!", Hiểu Huỳnh phát cáu, thấy không thể nàokéo Bách Thảo lên được, kiên quyết dùng hết sức lực, dùng cả hai tay kéo côdậy. "Cậu nhất định phải để Sơ Nguyên sư huynh khám! Cậu có nghe thấykhông? Tại sao cậu lại ngang bướng thế chứ?"
Sơ Nguyên giơ tay ngăn Hiểu Huỳnh đang nổi cáu.
Nhìn Bách Thảo nãy giờ ngồi bất động, anh lắc đầu, nói với HiểuHuỳnh: "Được rồi, không nên làm phiền, có lẽ Bách Thảo muốn được yên tĩnhmột lát".
"Nhưng, vết thươnng của cậu ấy…"
"Đình Nghi ra đòn nhìn chung đều có cân nhắc, không đến nổigây thương tích quá nặng." Đưa cho Hiểu Huỳnh lọ thuốc, Sơ Nguyên lại nhìnBách Thảo gục đầu xuống gối giống như con đà điểu, nói tiếp: "Đợi BáchThảo bình tĩnh lại, em giúp cô ấy xoa lên những chỗ bị thương. Nếu thấy trongngười có chỗ nào khó chịu lập tức đến tìm anh".
"… Vâng!"
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bách Thảo khẽ nhắm mắt, người tê dại, cứngđờ, lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, đến khi không còn nghe thấy gìnữa.
"Bách Thảo..."
Hiểu Huỳnh bất lực luống cuống đứng bên cạnh không biết làm gì đểan ủi bạn. Cô biết Bách Thảo rất coi trọng trận thách đấu của võ quán, vậy màphải giương mắt chịu đựng tư cách thi đấu đã vào tay mình lại bị cướp mất, hơnnữa còn bị thảm bại trong tay Đình Nghi trước mặt mọi người. Nếu đổi vị trí,nếu cô là Bách Thảo có lẽ sẽ còn buồn hơn.
Từ nhỏ đến giờ, cô đã sùng bái Đình Nghi như thần tượng, nhưng vìsao hôm nay Đình Nghi nhất định phải khiến Bách Thảo thất bại thê thảm như vậy!Chỉ cần cho Bách Thảo nhìn thấy thực lực của mình có khoảng cách so với cao thủlà được, vì sao phải hết lần này đến lần khác đá Bách Thảo một cách khôngthương tiếc, đá như vậy là hoàn toàn đập tan chút tự tin và lòng tự tôn cuốicùng của đối phương.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên đến đỉnh dầu.
Hiểu Huỳnh dọn cơm lên bàn, quay ra nhìn, thấy Bách Thảo vẫn ngồitrong góc giờ đã ngẩng đầu đang nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ.
"Bách Thảo, ăn một chút đi!"
Hiểu Huỳnh gắp thức ăn vào bát, đặt vào tay Bách Thảo, thấy bạnvẫn ngồi bất động nhìn ra ngoài cửa sổ, Hiểu Huỳnh sốt ruột nói:
"Chẳng lẽ chỉ vì không được tham gia cuộc thi ấy, chỉ vì bịĐình Nghi hạ gục mà cậu phản ứng quyết liệt thế này sao? Ai chẳng từng thấtbại, hôm qua chẳng phải mình cũng thua sư tỷ Tú Cầm đấy thôi! Nếu ai cũng chỉvì một lần thất bại mà không đứng dậy nổi, như hôm qua bị cậu đánh bại, sư tỷTú Cầm phải làm thế nào?"
Toàn thân cứng đờ.
Bách Thảo từ từ quay đâu lại.
"Ây, cậu đừng để ý, mình cũng chả biết bản thân đang nói lungtung gì đâu... Mình biết cậu rất buồn... thấy cậu buồn, mình cũng buồnlắm..." Hiểu Huỳnh thở dài, vò đầu bứt tóc:"... Có điều, mọi chuyệncũng qua rồi... Nếu sư huynh Nhược Bạch tuyên bố để sư tỷ Tú Cầm tham gia thiđấu, chứ không phải cậu... thì hẳn huynh ấy cũng đã cân nhắc rồi... Mình biếtcậu rất muốn tham gia thi đấu... Nhưng... nhưng...".
Hiểu Huỳnh không biết nên nói tiếp thế nào.
Cô hiểu tâm trạng Bách Thảo, cô cũng hiểu tâm trạng của Tú Cầm,nếu Nhược Bạch quyết định lựa chọn Tú Cầm thì cô cũng hiểu. Nhưng cuối cùng vẫnlà Bách Thảo chịu tủi nên buồn cũng là chuyện thường.
"... Xin lỗi!"
Chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn bên tai, Hiểu Huỳnh trònmắt, không tin vào tai mình, sửng sốt nhìn Bách Thảo vài giây rồi như trút đượcgánh nặng, mỉm cười nói:
"Tốt quá! Cuối cùng thì cậu cũng đã chịu nói chuyện với mìnhrồi! Mình biết Bách Thảo cứng rắn lắm mà, chuyện lần này chắc chắn không thể hạgục cậu được! Vậy... vậy cậu ăn cơm đi được không? Hôm nay có cá vược nhé, mẹmình làm riêng cho cậu đấy! Cậu ăn thử xem có thích không?"
"... Ừ!"
Bách Thảo cúi đầu lặng lẽ ăn.
Từng miếng, từng miếng.
Cho đến khi chiếc bát sạch trơn.
"Ha ha, quả thật là rất ngon! Lần sau phải bảo mẹ thườngxuyên nấu cá ăn mới được!" Hiểu Huỳnh cũng nhanh chóng ăn hết phần mình,tuy không khí nặng nề của ngày hôm nay khiến dạ dày có vẻ khó tiêu hóa, nhưngcuối cùng Bách Thảo đã dần bình thường trở lại, cô có thể thở phào rồi.
Thấy Bách Thảo lặng lẽ thu dọn bát đĩa mang đi rửa như thường lệ,Hiểu Huỳnh vội chạy đến giằng lấy bát: "Để mình! Cậu nghĩ một chút, đi ngủtrưa đi! Ái chà, mình đã nói để mình rửa cho mà! Đừng có tranh, mình sẽ nổigiận đấy!
Rửa bát xong, Hiểu Huỳnh phát hiện Bách Thảo đã biến mất tăm, cănphòng trống rỗng cô đơn lạ thường. Cô nàng đi đâu nhỉ? Không biết có xảy rachuyện gì không? Đầu óc rối bời, Hiểu Huỳnh cuống cuồng chạy ra ngoài, bênngoài ánh mặt trời giữa trưa gay gắt đến chói mắt, trong sân không một bóngngười.
… Thôi.
Chắc là như sư huynh Sơ Nguyên nói, có lẽ Bách Thảo chỉ muốn yêntĩnh một chút.
Hiểu Huỳnh đứng sững giữa sân, ngao ngán.
Chỉ cần cho Bách Thảo một chút thời gian, đợi cậu ấy bình tĩnhlại, dần dần rồi sẽ nghĩ thông thôi mà. Có lẽ mấy tiếng nữa Bách Thảo sẽ quayvề.
Nhưng đến tận chiều tối, buổi luyện tập đã bắt đầu mà Bách Thảovẫn chưa quay về. Nhược Bạch nhìn vào vị trí Bách Thảo vẫn đứng, lạnh lùng hỏi:
"Sao Bách Thảo vẫn chưa đến?"
"... Bạn ấy bị ốm!" Hiểu Huỳnh luống cuống ứng phó, nghĩmột lát thấy có vẻ không ổn, lại ấp úng nói chữa:"... Bạn ấy... bạn ấy bịthương cũng khá nặng... cứ đòi đến tập... nhưng em đã bắt bạn ấy ở lại phòngnghỉ ngơi...".
Nhược Bạch lạnh lùng nhìn Hiểu Huỳnh vẻ dò xét, thấy cô run đếnmức tay vã mồ hôi, anh mới "hừ" một tiếng rất khẽ, rồi nhìn đi chỗkhác, bắt đầu hướng dẫn các đệ tử phân tổ tập luyện.
"Phù...", Hiểu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.