Tuy nhiên, đã qua kỳ thi cuối năm, Bách Thảo vẫn không thấy NhượcBạch. Lần này, cô lo sợ thực sự, truy hỏi nhưng Diệc Phong thấy không thể lẩntránh cô mãi, nén thở dài, nói:
"Thôi được, đằng nào cô cũng thi xong, nói cho cô biết cũngchẳng sao."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bách Thảo lơ sợ đến lạc giọng.
"Thời gian vừa rồi, Nhược Bạch phải vào bệnh viện", thầnsắc Diệc Phong có vẻ nghiêm trọng.
"Bệnh viện?" cô kinh hãi, mặt trắng bệch. "Nhượcbạch sư huynh bị ốm sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào? Tạisao trước đây hỏi mấy anh cũng không nói!" Nỗi lo sợ và tức giận khiếnngực cô muốn vỡ tung. Biết ngay mà, biết ngay mà, nhất định đã xảy ra chuyện,nếu không Nhược Bạch đã không như vậy!
"Ha ha", Diệc Phong đứng dựa vào tường cười thoải mái,"Thấy cô quan tâm Nhược Bạch như vậy, coi như cậu ta không uổng công bỏbao công sức lo cho cô".
"Thế anh ấy bị làm sao?"
Nếu không nể Diệt Phong cũng là sư huynh, Bách Thảo thực sự muốnđá cho anh ta một phát.
"Ha ha, yên tâm, không phải Nhược Bạch bị ốm." Né tránhánh mắt phẫn nộ của Bách Thảo, Diệc Phong cười khan mấy tiếng, không dám đùanữa, "Là cha Nhược Bạch bị bệnh. Cha cậu ấy đột nhiên bị nhiễm vi rút,phát triển rất nhanh, do không tìm ra là loại vi rút gì, có một thời gian tìnhhình rất nguy cấp nên ngày nào Nhươc Bạch cũng phải trực ở bệnh viện."
Trong bệnh viện chỗ nào cũng toàn người là người.
Bách Thảo nhễ nhại mồ hôi chạy vào cổng lớn của bệnh viện. Khôngkịp chờ thang máy, theo địa chỉ Diệc Phong đưa, cô lên thẳng phòng bệnh.
Phòng
Có lẽ là phòng này.
"Xoạch." Cửa phòng mở từ bên trong.
Một phụ nữ trung niên trang phục sạch sẽ, dáng người gầy gò bêchậu nước từ bên trong đi ra. Thấy Bách Thảo, bà từ tốn hỏi:
"Cô là…"
"Cháu là Thích Bách Thảo ở Tùng Bách võ quán, Nhược Bạch làsư huynh của cháu", cô căng thẳng trả lời.
"Ồ, cháu là sư muội của Nhược Bạch, mau vào đi, Nhược Bạch ởtrong này." Bà ôn tồn nói vọng vào trong: "Nhươc Bạch, sư muội củacon đến!".
Phòng bệnh có tất cả ba giường.
Hai chiếc đã có người nằm, một chiếc bỏ không, trong không gianchật hẹp đó còn đặt một chiếc giường gấp dùng cho người nhà bệnh nhân. Vừa bướcvào, Bách Thảo đã nhìn thấy Nhược Bạch. Anh ngồi ở mép giường bên trái, quaylưng ra cửa, lặng lẽ nhìn bình nước truyền từ từ nhỏ giọt.
Nghe tiếng mẹ...
Anh đứng dậy, quay về phía Bách Thảo. Bách Thảo mở to mắt, căngthẳng nhìn anh. Anh gầy đi nhiều, nhưng không ốm, cái vật mắc ở cổ họng cô từtừ trôi xuống.
"Sao em đến đây?", Nhược Bạch cau mày hỏi.
Bách Thảo cắn môi, lặng lẽ nhìn nền nhà, không trả lời,cũng khôngnhìn anh nữa.
"Thằng bé này, sao không nói gì!" Mẹ Nhược Bạch tráchcon trai rồi lại ôn tồn nói với Bách Thảo: "Cháu mau ngồi nghỉ một lát,trời nóng quá. Nhược Bạch, rót cốc nước cho sư muội của con. Cháu gái, cháungồi chơi, bác đi đổ chậu nước, sẽ về ngay".
"Bác để cháu."
Không đợi bà phản ứng, Bách Thảo đã nhấc chậu nước từ tay bà rồiđi ra ngoài.
Bách Thảo uống từng ngụm nước, không động đến chút hoa quả nào.Sau khi biết bệnh của cha Nhược Bạch đã được khống chế, mấy ngày nữa là phụchồi hoàn toàn, có thể xuất viện, Bách Thảo mới lặng lẽ bắt tay vào việc. Côdùng giẻ lau phòng bệnh, từ bệ cửa sổ, sàn đá đến thành giường, ghế dài, ghếđôn, lau đi lau lại rất cẩn thận, không còn hạt bụi nào.
Bệ cửa sổ sạch bóng.
Nền nhà sáng choang.
Chân giường, chân ghế sạch tinh.
Đi cạnh bác sỹ trưởng khoa, Sơ Nguyên thấy Bách Thảo đang ra sứckỳ cọ bồn rửa mặt như nhất định muốn lau cho sáng bóng.
Đi đến cạnh cô, Sơ nguyên nói:
"Em biết rồi?"
Bách Thảo ngẩng đầu nhìn anh mấy giây rồi im lặng tiếp tục lau.
"Xin lỗi!", Sơ Nguyên nói với cô.
Anh không muốn giấu cô chuyện của cha Nhược Bạch, nhưng Nhược Bạchnhất định yêu cầu anh không cho cô biết.
"Không sao", Bách Thảo lắc đầu.
Trao đổi với Nhược Bạch vài câu về tình hình bệnh nhân và phươngán điều trị, bác sỹ trưởng khoa tiếp tục dẫn các bác sỹ đi kiểm tra các phòngbệnh. Bách Thảo vẫn tiếp tục dọn vệ sinh trong phòng. Phích nước sángchoang,cốc thủy tinh sáng loáng, cô cầm giẻ sạch bắt đầu lau cửa kính.
"Cháu gái đừng làm những việc đó, mau nghỉ thôi",mẹNhược Bạch áy náy nói.
"Theo anh!"
Giằng miếng giẻ lau, Nhược Bạch kéo tay Bách Thảo rangoài phòngbệnh, đi đến lan can phía cuối hành lang, cau mày hỏi:
"Em đến có việc gì?"
Bách Thảo không nói không rằng lấy trong chiếc túi đeo bên ngườimột tập bài thi chìa trước mặt anh.
Lật giở xem, lông mày Nhược Bạch từ từ giãn ra, trong mắt thoángnét vui vui, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.
"Đứng thứ mấy?"
"Thứ tư toàn khối."
"Nhược Bạch gật đầu, nụ cười lộ ra nơi khóe miệng. "Đãthi xong thì nên tập trung tập luyện, anh đã nói với Diệc Phong kế hoạch tập,mấy ngày này sẽ do cậu ấy..."
Anh ngừng một lát.
Thấy cô nãy giờ vẫn im lặng, anh lại cau mày.
"Em giận gì chứ?"
Mím chặt môi, Bách Thảo ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt ươn ướt,giọng nói cũng cứng đanh: "Sao anh không nói cho em biết?".
Cô hít một hơi thật sâu, cố nuốt cơn giận xuống.
"Mọi điều anh muốn em làm, trước nay em đều cố gắng làm, dùkhó đến đâu, cũng cố làm bằng được. Nhưng anh biết không? Không phải anh là sưhuynh của em, mà em nhất thiết nghe theo mọi mệnh lệnh của anh. Em nghe anh làbởi vì em biết anh không chỉ coi em là sư muội, mà còn coi em là người thân, làngười bạn, mọi yêu cầu của anh đều là muốn tốt cho em. Cho nên, bất luận anhnói gì, em cũng nghe theo..."
"Nhưng... em rất buồn...""
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.
"Khi anh cần giúp đỡ lại không hề nói với em. Nhược Bạch sưhuynh, là anh cảm thấy em không làm được, hay là anh cho rằng không cần thiếtphải nói với người không liên quan?"
Thấy quầng mắt cô đỏ hoe như đứa trẻ, nhưng cố không để nước mắttrào ra, Nhược Bạch không nén nổi, kéo cô vào lòng để ngực áo mình thấm hếtnước mắt cô.
"Em có thể giúp anh!" Được anh ôm vào lòng, giọng nói côđỡ nghẹn nhưng vẫn kiên quyết.
"Thật đấy, em có thể giúp anh! Anh xem, ít nhất em cũngcó thểdọn vệ sinh, có thể mang cơm, lấy nước, giặt quần áo..."
"Một mình anh là đủ." Vờ như không biết nước côkhóc,Nhược Bạch nói: "Hà tất ảnh hưởng đến ôn thi của em".
"Dù em đến giúp cũng không ảnh hưởng đến việc ôn thi!"Vùng khỏi ngực anh, mặt Bách Thảo vẫn vương đầy nước mắt. "Chẳng lẽ, NhượcBạch sư huynh thiếu tin tưởng vào em thế sao? Em đã nhận lời với anh, lần thinày em sẽ lọt vào tốp mười thì nhất định em làm được, cho dù gặp phải chuyện gì!"
"Đủ rồi."
Nhược Bạch ngắt lời cô, ánh mắt dừng lại mấy giây trên mặt cô, sauđó quay người bỏ đi. Bách Thảo thẫn thờ nhìn theo bóng anh, lòng vẫn buồn khôntả.
Trong ánh nắng hè, bóng Nhược Bạch rất gầy. Đi đến bậc cầu thangcủa lan can, anh dừng chân lại, giọng nói theo gió truyền đến tai cô:
""Biết rồi lần sau xảy ra chuyện tương tự, sẽ nói với em."
Kỳ thi cuối năm kết thúc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Bách Thảo ngày nào cũng dậy thật sớm, đầu tiên là dọn vệ sinhtrong võ quán, sau đó vội vàng ra chợ mua thịt và rau xanh về nấu canh, làm cơmmang đến bệnh viện. Hiểu Huỳnh đi cùng cô mấy lần, sau đó do có hẹn với bạn bèđi chơi, nên cũng chỉ đi với cô chốc lát.
Bách Thảo thường xuyên gặp Sơ Nguyên và Nhược Bạch ở bệnh viện.
Hay đến bệnh viện nên Bách Thảo ngày càng thân thiết với cha mẹNhược Bạch. Cha anh là người ít nói, mẹ anh lạ khá cởi mở, thích nói chuyện.
"Lúc còn nhỏ, gần nhà có anh hàng xóm tập Teakwondo nên nórất thích, liên đòi theo học. Một thời gian sau anh ấy đã không đánh nổi NhượcBạch, liền mang nó đến võ quán, đúng rồi, chính là Tùng Bách võ quán. Lúc gặpNhược Bạch, Dụ quán chủ đã hỏi nó có muốn tập Taekwondo không?"
Bà Nhược Bạch vừa gọt táo vừa rầm rì nói chuyện với Bách Thảo.
"Lúc đó, Nhược Bạch lắc đầu, bảo không học. Thằng bé này từnhỏ đã hiểu biết, lúc đó do sức khỏe ông bà nội không tốt, tiền thuốc thang rấtnhiều, nhà lại nghèo, phải vay nợ nên không có tiền cho nó học Taekwondo. Nókhông nói xin bác nhưng ngày nào cũng trèo lên tường của Tùng Bách võ quán lénxem tập luyện."
Bách Thảo ngây người.
"Dụ quán chủ biết chuyện nhưng cũng không ngăn cấm. Cứ nhưvậy, sau nửa năm, có lần các đệ tử của võ quán thi đấu với nhau, cũng kéoNhược Bạch vào thi. Kết quả Nhược Bạch đánh bại tất cả."
Bà cười hạnh phúc.
"Lúc đó, Dụ quán chủ đến tận nhà tìm, hai bác mới biếtchuyện. Hai bác đã bảo Nhược Bạch, nếu muốn học thì dù phải vay nợ hai bác cũngcố lo cho, nhưng nó vẫn nói không muốn. Thằng bé này, ngoan đến mức làm bác mủilòng, bé vậy mà chưa bao giờ đòi mua đồ chơi, quà vặt. Hai bác có lỗi vớinó..."
Cha Nhược Bạch nằm trên giường vỗ vỗ vai vợ, bà bối rối lấy cánhtay lau nước mắt.
"Ngay từ lúc đó, bác và cha nó đã quyết định phải cố kiếmtiền, không để Nhược Bạch sau này phải khổ. Hai bác bắt đầu buôn bán vặt đi cấthàng về bán, sau lại chuyển đến làm ăn ở thành phố lớn. Ôi chao, bây giờ nghĩlại. Hồi đó thường xuyên để Nhược Bạch thui thủi một mình, thật có lỗi vớinó..."
"... May mà Dụ quán chủ là người tốt, mỗi khi hai bác khôngcó ở Ngạn Dương đều mang Nhược Bạch đến Tùng Bách võ quán chăm sóc, dạy nó tậpTaekwondo. Về sau, thời gian Nhược Bạch ở võ quán ngày càng lâu vì có lúc cảnăm hai bác mới trở về một hai lần. Gần đây hai bác muốn đón nó về sống cùngnhưng nó không muốn."
Bà lại thở dài.
"Làm người phải biết tri ân, báo đáp, Dụ quán chủ tốt vớiNhược Bạch như vậy, cũng đến lúc nó phải báo đáp Tùng Bách võ quán rồi. Hơnnữa, Nhược Bạch thích Teakwondo như vậy... Thằng bé này giống cha nó, rất ươngbướng, thích gì là nhất định thích đến cùng. Dù không nói ra, nhưng bác và chanó đều biết, Teakwondo là cuộc sống của nó, nó mong có ngày trở thành vô địchtoàn quốc, thậm chí vô địch thế giới".
Bà đột nhiên nôn nóng nhìn cô, hỏi:
"Phải rồi, bây giờ Nhược Bạch luyện Teakwondo thế nào? Báchỏi nhưng nó chẳng bao giờ nói. Nó đã tham gia mấy giải đấu trong nước, bây giờđã thi quốc tế được chưa?"
Lòng Bách Thảo buồn bả.
Trên thực tế, cô cũng đang muốn hỏi Nhược Bạch.
Tối qua, Hiểu Huỳnh nói, lúc đi xem phim với bạn có gặp huấn luyệnviên Thẩm nên đã hỏi xem cần chuẩn bị quần áo thế nào cho chuyến đi Xương Hảivõ quán tuần sau và nói một số chuyện khác. Huấn luyện viên Thẩm vô tình nóira, do gia đình Nhược Bạch có chuyện, không thể đi Hàn Quốc nên sẽ gạch tênNhược Bạch khỏi danh sách.
"Bác ơi!", Bách Thảo hỏi, "Ngày mai bác trai xuấtviện phải không ạ?".
"Phải, sáng mai xuất viện." Mặc dù hơi ngạc nhiên khithấy Bách Thảo đột ngột chuyển chủ đề, nhưng bà vẫn trả lời.
"Sau khi xuất viện bác trai cần lưu lại Ngạn Dương tĩnh dưỡngđúng không?"
"Không, bệnh viện nói ông ấy đã hoàn toàn bình phục. Ôi dào,bác cũng biết, thực ra đã có thể xuất viện từ hai hôn trước, nhưng Nhược Bạchkhông yên tâm, nhất định muốn hai bác ở thêm hai ngày để theo dõi. Ngày mainghỉ một ngày, ngày kia hai bác về nhà, công việc làm ăn cũng không thể bỏ bêmãi được."
"Nhược Bạch sư huynh có về cung hai bác không ạ?"
"Không. Về rồi hai bác lại ai bận việc nấy, Nhược Bạch muốngiúp cũng không được. Vả lại thời gian nghỉ hè nó cunggx có việc làm thêm ởđây. Ấy, bây giờ hai bác đã kiếm được tiền, có thể cho nó tiền học phí, tiền ănở, nhưng nó không chịu, bắt hai bác giữ lấy phòng lúc phải dùng." Bà lạilau nước mắt, nói: "Thằng bé này…".
Vậy là, buổi trưa, nhân lúc cha Nhược Bạch ngủ, khi phòng bênhtương đối yên tĩnh, Bách Thảo kéo anh ra lan can.
"Sao anh không đi Hàn Quốc?"
Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng xuống, cô nghĩ một lát, lại hỏi:
"Có phải lúc trước do bệnh bác trai, anh sợ không có thờigian nên mới nói không đi? Bây giờ bbacs khỏi rồi, ngày kia đã rời Ngạn Dương,anh có thể đi được rồi."
Nhược Bạch trầm ngâm không nói, Bách Thảo nói thẳng:
"Em sẽ đến gặp huấn luyện viên Thẩm, đề nghị cô ấy ghi thêmtên anh."
"Không cần."
"Sao?", cô ngớ người, "Vậy tự anh đi nói với huấnluyện viên?".
"Anh không muốn đi", Nhược Bạch dửng dưng.
Bách Thảo sửng người hồi lâu.
"Tại sao chứ?"
Nhược Bạch cau mày: "Chẳng có nhiều tại sao đến thế. Về sớmđi, đừng để lỡ buổi tập chiều". Nói xong, anh quay người bỏ đi.
Bách Thảo vội kéo tay anh lại.
"Là... là do Đình Hạo tiền bối phải không?"
Cô biết Nhược Bạch không muốn nghe cái tên đó, nhưng là nguyênnhân đó sao? Là do Đình Hạo tiền bối tạo cho cơ hội này nên anh mới không đi,đúng không?
Lưng Nhược Bạch cứng đờ.
"Phải không?"
Cô bướng bỉnh nhắc lại, nắm chặt cánh tay anh, không cho đi. Thấyanh không trả lời, cô đã hiểu, hạ giọng nói:
"Dù là ai tài trợ, nhưng chỉ cần có thể đi Hàn Quốc, đượcgiao lưu với tuyển thủ các nước đều là cơ hội tốt, không phải sao?"
Nhược Bạch vẫn quay lưng về phía cô, giọng trầm trầm:
"Anh ở lại trong nước luyện tập cũng thế."
Bách Thảo nghĩ một lúc, nói dứt khoát:
"Vậy em cũng không đi."
Nhược Bạch quay phắt người lại, trong mắt thoáng vẻ tức giận, nhìncô nói: "Em nhất định phải đi!".
"Nhưng anh chẳng vừa nói, ở lại trong nước luyện tập cùng thếcả mà?", cô ngẩng đầu nhìn anh nói.
Môi Nhược Bạch mím lại thành một đường thẳng.
Cô nhìn anh, nói tiếp:
"Nhược Bạch sư huynh, giả sử dù em luyện tập chăm chỉ đếnmấy, làm thế nào cũng không thể chiến thắng Đình Nghi. Vậy thì em nên bỏ cuộc,đúng không?"
"Em có thể chiến thắng cô ấy."
"Nếu em không thể? Em có nên bỏ cuộc?", cô nói một cáchkiên quyết. "Em tập Taekwondo là do em thích, không phải vì Đình Nghi.Cũng không phải vì Đình Nghi mà từ bỏ Teakwondo, từ chối bất cứ cơ hội nào. Nếuem tạm thời không thắng được thì em sẽ kiên trì tập tiếp. Những cái đó chẳngphải chính là anh đã dạy em sao? Anh cũng không nên từ bỏ vì bất cứ lý do gì,không phải sao?"
Nhược Bạch trầm tư.
"Sư huynh, nếu anh không đi, em cũng không đi", BáchThảo nói dứt khoát.
Buổi chiều hôm đó, Bách Thảo đi gặp huấn luyện viên Thẩm Ninh, xinbổ sung tên Nhược Bạch. Thẩm Ninh nói, một là cần chính Nhược Bạch bày tỏ ýkiến, hai là danh sách đã báo lên tập đoàn Phương Thị, nếu tăng thêm người thìphải được Phương Thị phê chuẩn.
"Tập đoàn Phương Thị?", cô ngạc nhiên, "... Cần gặpbộ phận nào đó của tập đoàn hay là nên gặp Đình Hạo tiền bối?".
Thẩm Ninh nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan:
"Trận đấu lần trước của em với Đình Nghi là đo Nhược Bạch dạyem tam đả liên hoàn trên không?"
"Vâng."
"Chiến thuật trận đấu đó cũng hoàn toàn do Nhược Bạch địnhra?"
"Vâng!", Bách Thảo trả lời.
Thẩm Ninh chầm chậm gật đầu, nói:
"Chuyện của Nhược Bạch, em trực tiếp tìm Đình Hạo thửxem"
Tra lại số điện thoại Đình Hạo, Bách Thảo vào một trạm điện thoại,gọi cho anh. Đầu bên kia hình như đang họp, cô nghe tiếng Đình Hạo nói, cuộchọp tạm nghỉ ít phút nên đành hâp tấp xin lỗi, sau đó nói vắn tắt nguyên nhânmình tìm anh.
"Chín giờ tối em đợi anh ở quán cà phê đó nhé."
Đình Hạo bất ngờ kết thúc đàm thoại.
Buổi tối, Bách Thảo đến quán cà phê khá sớm.
Bách Thảo không gọi đồ mà uống nước lọc miễn phí. Cô thầm nghĩ hômnay mình sẽ mời anh nên đã lấy toàn bộ số tiền tích cóp được mang theo. Quán càphê này mọithứ đều đắt, một lỵ nước quả thông thường cũng mấy chục đồng...
Đình Hạo tiền bối đã mời cô hai lần.
Dù thế nào, lần này cô cũng phải mời anh, huống hồ cô đang nhờ anhgiúp đỡ.
Nhưng...
Quán này quả thực quá đắt.
Đếm lại toàn bộ số tiền mang theo, lật xem thực đơn, Bách Thảo bốirối cắn môi.
"Xin lỗi, anh đến muộn."
Cánh cửa kính của quán cà phê mở ra, một giọng nói trong trẻo từphía sau truyền đến. Cô vội đứng lên, đúng là Đình Hạo đang tới. Hình như vừatừ một nơi long trọng nào đó đến, anh vận bộ comple màu đen sang trọng, trôngrất lịch lãm.
"Đình Hạo tiền bối."
Bách Thảo cúi chào.
"Uốn gì?"
Liếc nhìn mặt bàn, Đình Hạo vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. BáchThảo hơi đỏ mặt ngăn anh:
"Đình Hạo tiến bối, anh... anh có muốn ăn mỳ bò không?"
"Sao?"
"Em biết có một quán mỳ bò rất ngon." Bị ánh mắt củanhanh nhìn chăm chú, cô hơi lúng túng cúi đầu: "Quán đó cũng có rất nhiều đồuống, nếu…".
"Được, đi thôi."
Nhân viên phục vụ chào họ, Đình Hạo định đưa cô đi ra.
"Chờ đã."
Cô gọi anh, nói liền mây câu xin lỗi với người phục vụ. Ngồi ởtrong quán lâu như vậy lại uống không nước lọc của người ta, lòng cô vô cùng áynáy.
"Bé ngốc ạ!"
Đình Hạo cười, khởi động xe hơi.
Theo đường Bách Thảo chỉ dẫn, không lâu sau, chiếc xe dừng lạitrước một con ngõ nhỏ. Sao trời lốm đốm, gió hiu hiu, mặt đường được vẩy nước,ẩm ướt mát mẻ. Hai bên có khá nhiều quán nhỏ, Bách Thảo dẫn anh vào một quán.Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, quán không lớn, bên trong chỉ có không đếnmười chiếc bàn.
"Rất sạch sẽ."
Đình Hạo vừa cởi eomple vừa nói.
Mỗi chiếc bàn đều có khăn trải nền trắng hoa nhỏ, không một vếtdầu mỡ hay bụi bẩn, nền lát đá màu trắng cũng sạch bóng, dụng cụ ăn đều là hàngdùng một lần đã diệt khuẩn, bọc trong túi ni lông.
"Vâng, hơn nữa mỳ bò ờ đây lại rất ngon!"
Nghe Đình Hạo nói vậy, Bách Thảo vui hẳn lên, giọng hào hứng nóitiếp:
"Bát của họ rất to, thịt rất nhiều, rất mềm, rất thơm, anh cómuốn thử không?"
Nhìn mắt cô sáng long lanh, Đình Hạo cười.
"Đương nhiên phải thử."
Nước dùng sền sệt, mùi thơm sực nức, rau xanh, tươi non, thịt bònhừ, thái dày, khi bà chủ quán bê bát mì đến, Đình Hạo gật đầu nói:
"Xem ra đúng là không tồi."
Bách Thảo đỏ mặt cúi đầu.
"Xin lỗi Đình Hạo tiền bối, em... em bây giờ chỉ có thể mờianh thế này, về sau nếu... nếu có tiền, nhất định em sẽ mời anh món ngonhơn."
Đình Hạo dùng đũa gắp mỳ, nóng hổi.
Đình Hạo nếm thử, hài lòng nói: "Ừ, mùi vị rất tuyệt. Vừađúng lúc đói meo, vậy anh không khách khí nữa, cảm ơn em đã mời".
Thấy anh thích thú, Bách Thảo rất vui, cũng cúi đầu ăn từng miếng,từng miếng.
"Không ngờ, em lại biết quán ăn ngon thế này." Quả thựcrât ngon, Đình Hạo hơi bất ngờ.
"Là Nhược Bạch đưa em đến đây."
Hơi mì bốc lên luẩn quẩn trước hàng mi của cô.
Trận thi đấu giữa các võ quán năm ngoái, Tùng Bách võ quán đoạtchức vô địch, cả võ quán ăn mừng đến tận tối. Đêm khuya, khi các đệ tử giảitán, Nhược Bạch sư huynh đã đưa cô đến đây. còn nhớ, bữa đó, cô đã ăn rất hàohứng, chưa bao giờ được ăn mỳ bò ngon đến thế, nhiều thịt đến thế. Cô thong thảnhai từng sợi mỳ, cảm giác nước dùng ngọt lịm ngấm vào từng sợi.
Khi ăn sắp hết.
Mới phát hiện bát mỳ trước mặt Nhược Bạch sư huynh hầu như chưađộng đũa.
Nhược Bạch đưa phần của mình cho cô.
Cô ăn quá no.
Tối đó, anh không vui như các đệ tử khác.
Trên đường trở về võ quán, anh vẫn trầm tư. Đi mãi, đi mãi, côcũng dần dần im lặng theo anh, mặc dù đoạt chức vô địch, nhưng trong trận đấukhông có Đình Hạo, Đình Nghi, niềm vui chiến thắng giảm đi mấy phần.
"Sẽ có ngày em chiến thắng Đình Nghi, đoạt chức vô địch từtay chị ấy." Phá vỡ không khí yên lặng, cô nói với Nhược Bạch. "Anhcũng như vậy, sẽ có ngày anh chiến thắng Đình Hạo."
Bóng trăng mờ mờ.
Nhược Bạch lặng lẽ, suốt đêm không nói.
Cô ngồi bên anh, cũng suốt đêm lặng lẽ cùng thức với anh.
"Đình Hạo tiền bối!" Bách Thảo đặt đũa xuống, bất annhìn Đình Hạo, nói: "Xin anh hãy thêm tên Nhược Bạch sư huynh vào danhsách đi Hàn Quốc, được không?".
Đình Hạo đang gắp cọng rau trong bát.
"Vì sao?"
"Hả?"
"Anh chàng Nhược Bạch đó rất ghét anh..." Đưa miếng rauvào mồm, Đình Hạo cười nói: "Vì sao anh phải làm việc đó cho cậu ta?"
"... Nhược Bạch sư huynh không ghét anh!", cô vội nói.
Đình Hạo lại cười.
"... Nhược Bạch sư huynh...", cô ngập ngừng, "...chỉ coi anh là đối thủ đáng coi trọng nhất thôi. Anh ấy thực sự không ghét anh,mà là mong muốn bản thân tiến bộ hơn nữa".
"Cô bé ngốc."
Đình Hạo lắc đầu, cười không nói.
"Thế nào?"
Cô không hiểu.
Đình Hạo ăn chậm rãi, vừa ngẩng lên đã thấy cô nhìn mình với ánhmắt căng thẳng, đôi mắt đen láy, băn khoăn và khẩn cầu.
"Khi Sơ Nguyên còn tập Teakwondo, mọi đệ tử ở Ngạn Dương đềusống dưới hào quang của anh ấy, Tùng Bách võ quán hồi đó là võ quán được sùngbái nhất Ngạn Dương", Đình Hạo nhớ lại, "Về sau, Sơ Nguyên từ giả,Tùng Bách võ quán từ đỉnh cao rơi xuống hạng hai, Dụ quán chủ buồn lắm, hoàntoàn bỏ bê võ quán, không cai quản. Sau khi Nhược Bạch trở thành đại sư huynh,chịu áp lực rất lớn, cậu ta một lòng muốn chấn hưng Tùng Bách...".
Bách Thảo ngây người nghe.
Trước đây, khi Hiểu Huỳnh nói chuyện đó với cô đều chỉ tỏ vẻ đángtiếc vì Sơ Nguyên từ bỏ, hoàn toàn không nhắc đến hoàn cảnh của Nhược Bạch.
"Anh chàng Nhược Bạch này là người chịu khó nhất, nhẫn nạinhất mà anh từng gặp", Đình Hạo lắc đầu, cười, "Nếu anh và cậu ta ởcùng một võ quán, có lẽ đã trở thành bạn tốt của nhau".
Có lần Nhược Bạch đến trước mặt nói là muốn được giao đấu với anh,còn hy vọng sẽ có cơ hội thi đấu với anh.
Anh hiểu tâm tư Nhược Bạch.
Chỉ có điều anh đã hứa với cha.
Hôm đó, Nhược Bạch nhìn anh rất lâu, cuối cùng lặng lẽ quay ngườibỏ đi.
"Em đến tìm anh thế này, muốn anh lại ghi tên cậu ta vào danhsách đi Hàn Quốc, Nhược Bạch có biết không?"
Nhìn mặt Bách Thảo đỏ bừng, bối rối cúi nhìn mặt bàn, ĐìnhHạocười: "Em không sợ cậu ta biết sẽ nổi giận ư?".
"Em... em sẽ khuyên Nhược Bạch sư huynh...", cô lắp bắp,"chỉ cần Đình Hạo tiền bối đồng ý bổ sung thêm tên anh ấy...".
"Thế vì sao anh phải làm như vậy?"
Cô ngớ người.
Đúng, vì sao Đình Hạo tiền bối phải làm như vậy? Rất có thể NhượcBạch sư huynh không chịu đi, cô không hoàn toàn chắc chắn có thể thuyết phụcđược Nhược Bạch sư huynh, mặc dù cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ đi. Đến Hàn Quốc đấugiao hữu với tuyển thủ các nước, một cơ hội như vậy không ai muốn bỏ qua, nhưngNhược Bạch sư huynh đối với Đình Hạo tiền bối...
"Trừ phi là do em thỉnh cầu."
Đình Hạo cười cười, nói tiếp:
"Nếu Bách Thảo thỉnh cầu, có thể anh sẽ bằng lòng."
"Vâng, em thỉnh cầu anh!" Bách Thảo không kịp nghĩ, lậptức trả lời.
"Ờ, vậy anh sẽ giúp..."
"Vì chuyện của cậu, hôm qua Bách Thảo đã đến tìm tôi."Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ chiếu vào phòng làm việc. Sau buổi tập, Thẩm Ninhthay một chiếc áo dài màuvàng chanh, nhìn Nhược Bạch đứng trước mặt, cô ngồisau bàn làm việc, nói: "Hôm nay, cậu lại vì chuyện của Bách Thảo mà đếntìm tôi, đứng là có thỏa thuận ngầm".
"Cô ấy tìm cô có việc gì?"
"Vì chuyện đi Hàn Quốc, cô bé muốn tôi ghi thêm tên cậu vàodanh sách", Thẩm Ninh nhìn anh, "Chẳng lẽ cô bé không biết? Cậu khôngmuốn nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của Đình Hạo, dẫu là cơ hội hiếm hoi đi HànQuốc giao lưu".
Lưng Nhược Bạch cứng đờ.
"Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì."
Không trêu đùa anh nữa, Thẩm Ninh nhìn anh nghiêm túc nói.
"Tôi hy vọng huấn luyện viên đề cử Bách Thảo tham gia CupTeakwondo thế giới", Nhược Bạch vào ngay vấn đề.
Thẩm Ninh nhướn nhướn hàng lông mày.
"Cậu nên biết, Đình Nghi và Bách Thảo tham gia cùng một hạngcân. Có Đình Nghi, Bách Thảo không có cơ hội."
"Vì sao?"
"Bởi vì Đình Nghi là vô địch toàn quốc, bởi vì năm ngoái ĐìnhNghi từng tham gia giao đấu quốc tế và đã lọt vào tứ kết hạng cân của côấy", giọng Thẩm Ninh nghiêmkhắc, "Bởi vì thành tích của Bách Thảohoàn toàn không thể sánh với Đình Nghi".
"Tôi nghe nói, năm Bách Thảo ra nhập Tùng Bách võ quán, trongcuộc thi đấu chọn người tham dự cuộc thi giữa các võ quán, cô ấy đã đánh bạimọi nữ đệ tử, đứng thứ nhất. Nhưng cậu không cho cô ấy tham gia thi đấu mà đểngười đứng thứ hai đại diện Tùng Bách đi thi, tại sao cậu làm thế?"
Thẩm Ninh cười nói,
"Nhiều lần thua Đình Nghi như vậy, chỉ ngẫu nhiên chiến thắngmột lần mà lại là trong thi đấu tập luyện. Nếu cậu là tôi, cậu có để Bách Thảotham gia Cup thế giới, bỏ qua Đình Nghi không? Huống hồ bất luận thành tíchtrước đó thế nào, về chiên thuật, chiến lược hay kinh nghiệm thi đấu Đình Nghiđều hơn cô ấy rất nhiều."
"Cuộc thi lựa chọn trong võ quán năm đó đã chứng minh tôi đãsai. Biểu hiện của Bách Thảo đã chứng minh thực lực của cô ấy, Bách Thảo thắngliên tiếp, dấu trận cuối cùng đã thua Đình Nghi, nhưng suýt nữa cô ây cũng K.OĐình Nghi." Nhược Bạch nhìn huấn luyện viên Thẩm, tiếp tục: "Cô cũngxem trận đấu đó nên khi lựa chọn đệ tử đã đưa Bách Thảo vào danh sách. Hơn nữa,mặc dù mấy năm nay Đình Nghi vô địch toàn quốc, nhưng thành tích tốt nhất củacô ấy trong thi đấu cũng chỉ lọt vào tứ kết, cô ấy tham gia Cup thế giới khôngthể có đột phá lớn".
"Bách Thảo tham gia sẽ có đột phá lớn chăng?", Thẩm Ninhbật cười, "Nếu cô ấy bị loại ngay từ vòng đầu, đó mới là sự ngạc nhiênlớn".
"Huấn luyện viên Thẩm, Bách Thảo không kém như cô nghĩđâu!", Nhược Bạch hạ giọng, lạnh lùng nói.
"Sức mạnh, tốc độ, sức bật, khả năng phán đoán, sự tiến bộcủa Bách Thảo, bao gồm cả tam hoàn đả của cô ấy trong trận thi đấu tập luyệnđó, còn ai có thể làm xuất sắc như thê? Còn nữa, Bách Thảo không những có tốchất tốt mà cũng rất có đầu óc."
Nhược Bạch đặt từng bài thi hầu như đều đạt điểm tối đa của BáchThảo lên bàn.
"Dạo trước Bách Thảo phải tăng cường luyện tập, hầu như khôngcó thời gian ôn thi, nhưng cô ấy vẫn đứng thứ tư toàn khối."
"Huấn luyện viên Thẩm, tôi không hiểu, rốt cuộc cô không nhậnra Bách Thảo ngày càng tỏa sáng, hay là do Đình Nghi là cháu ngoại của sư phụcô nên mặc dù nhận thấy tài năng của Bách Thảo nhưng cô cũng coi nhưkhông."
"Nhược Bạch!"
Thẩm Ninh hơi giận, trợn mắt nhìn anh. Nhược Bạch vẫn lạnh nhạtnhư cũ, nhìn thẳng người đối diện, ánh mắt không nhượng bộ.
"Tốt, tốt cậu đúng là to gan."
Nhìn anh mấy giây, Thẩm Ninh không giận nữa, trái lại còn mỉmcười, nụ cười ngọt ngào.
"Không sai, do ông ngoại cô ấy là ân sư của tôi nên tôi mớiđặc biệt quan tâm cô ấy, hơn nữa, thành tích và biểu hiện của Đình Nghi cũngđáng để tôi đặc biệt quan tâm, có gì không đúng?"
"Không đúng ở chỗ, huấn luyện viên đã tước đi cơ hội cạnhtranh bình đẳng của các đệ tử khác. Bách Thảo cũng là đệ tử của cô, có khả năngvượt qua Đình Nghi, cô ấy hoàn toàn có tư cách cạnh tranh tham gia Cup thếgiới, không nên vì lý do cá nhân mà hy sinh cô ấy."
"Cậu làm cách nào để chứng minh Bách Thảo có tư cách vượt quaĐình Nghi?", Thẩm Ninh hỏi lại.
"Huấn luyện viên cần chứng minh thế nào?",Nhược Bạchnhìn thẳng người đối diện nói, "Chỉ cẩnhuấn luyện viên đưa ra tiêu chuẩn,Bách Thảo có thể chứng minh cho cô thấy".
Không khí trong phòng làm việc như đông lại.
Ánh nắng gay gắt, nhức mắt.
Vuốt chiếc kẹp tóc bằng thủy tinh trên tóc mai, Thẩm Ninh im lặnghồi lâu mới lên tiếng:
"Khóa tập huấn ở Hàn Quốc lần này, trình độ của tuyển thủ cácnước đều rất cao, hơn nữa rất có thể gặp được Ân Tú của Hàn Quốc. Mấy năm nayÂn Tú độc chiếm ngôi vị quán quân thế giới ở hạng cân của cô ấy, lần nào ĐìnhNghi cũng thua Ân Tú, nếu Bách Thảo có thể chứng minh có khả năng đánh bại ÂnTú, tôi sẽ cho cô ấy cơ hội."
Nhược Bạch cau mày:
"Nêu Đình Nghi cũng không thể chiến thắng Ân Tú, tại sao côlại yêu cầu Bách Thảo như vậy?"
"Nếu đằng nào hai người đó cũng không phải là đối thủ của ÂnTú, tại sao phải mạo hiểm thay Đình Nghi bằng Bách Thảo?"
Nhược Bạch im lặng giây lát. "... Được, Bách Thảo sẽ chứngminh cho cô thấy."
"Có điều, cử ai tham gia Cup thế giới không phái do một mìnhtôi quyết định", Thẩm Ninh Lại nói, "Dù tôi có tiến cử Bách Thảo, côấy cũng phải trải qua hàng loạt cuộc thi, chứng minh thực lực của mình cho CụcThể dục Thể thao để được họ phê chuẩn thì mới có thể tham gia".
"Vâng, tôi hiểu", Nhược Bạch nói "Chỉ cần huấnluyện viên bằng lòng cho Bách Thảo cơ hội, những việc còn lại đành phải xem nỗlực và khả năng của cô ấy."
"Còn nữa..."
Trong ánh nắng hè gay gắt, Thẩm Ninh lặng lẽ nhìn Nhược Bạch nói:
"Nếu cậu muốn để Bách Thảo tham gia những cuộc thi lớn, cómột chuyện cậu nhất định phải làm..."