Tối hôm qua vầng trăng còn tròn vành vạnh treotrên bầu trời đêm xanh thẫm, hôm nay đã khuyết một phần, mầu trắng bạc lànhlạnh tỏa trên mặt hồ sóng nước.
“Nói vậy là, tối hôm đó em không ngắm hoa dướicửa sổ phòng anh?”, trên con đường nhỏ yên tĩnh, Sơ Nguyên cười nhạt.
Giọng nói của anh có pha âm mũi nên rất dễ nghe,Bách Thảo bất giác ngây người ngẩng đầu.
Khuôn mặt anh sáng bừng tràn ngập ánhtrăng, mắt cũng lóng lánh khiến cô nín thở.
Cơ hồ trong không khí có mùi thuốcsat trùng phảng phất giống như lần đầu cô gặp anh đêm đó, mùi thuốc sát trùngthoảng nhẹ như có như không, vô cùng tinh khiết.
“Cho nên, mọi người cho rằng Ân Tú là bạn gáicủa anh?”
Sơ Nguyên mỉm cười lắc đầu.
Một lát sau, không thấy tiếng trả lời, anh dừnglại nhì đăm đăm vào mặt cô: “Em cũng nghĩ như vậy sao?”.
“Em…”, Bách Thảo cúi đầu nhìn mũi giày của mình,hồi lâu sau mới nói, “…Vâng”.
Sơ Nguyên sửng sốt.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô căng thẳng cúiđầu không dám nhìn.
Rất lâu sau, anh thở dài nhè nhẹ lặng lẽ vuốt tóc cô, khôngnói gì rồi chậm rãi đi về phía trước.
Bách Thảo đứng ngây.
Nhìn Sơ Nguyên phía trước, dưới ánh trăng bónganh nghiêng nghiêng cô đơn đổ dài trên lối đi, lòng chợt thắt lại, cô vội đuổitheo nói trong hơi thở: “Em xin lỗi!”
Đi sánh ngang với cô, giọng Sơ Nguyên rất nhẹ: “Chính vì vậy, gần đây em mới tránh anh?”
“…”
“Cô bé ngốc”, giọng nói của anh đã bình tĩnhhơn, tiếng rất nhỏ, “Em làm anh tưởng rằng…”.
“Sao?”
“Từ nay không được nghĩ lung tung nữa”, bóng anhvà bóng cô lồng vào nhau trên đường, không khí trong gió đêm thoảng mùi thhuốcsát trùng, “Có bất kỳ chuyện gì muốn biết đều có thể trực tiếp hỏi anh, hiểuchưa?”.
“Vâng.”
Cô trịnh trọng gật đầu.
“Hôm đó anh đã nói với em rồi”, nhìn vẻ mặt bốirối của Bách Thảo, Sơ Nguyên không kìm được lại vuốt tóc cô, vẫn giọng nhẹnhàng, “Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy?”.
Dưới ánh trăng, mái tóc cô mềm mại mát lạnh, đôimắt ướt lóng lánh như mắt hươu, ngón tay anh bỗng như trúng bùa không thể dichuyển được.
Anh âu yếm nhìn sâu vào mắt cô, còn cô cũng ngây người nhìn anh.
Gió đêm thanh khiết.
Tiếng côn trùng xa xa, lúc to lúc nhỏ.
Tim cô bắt đầu đập nhanh, mắt phản chiếu ánhsao, mặt đỏ dần rồi đột nhiên không dám nhìn anh nữa.
Tim đập nhanh như muốnnhảy hỏi lồng ngực, hàng mi run run hoảng loạn, cô lùi về sau mấy bước đã thấyhai bàn tay anh ôm lấy vai cô.
“Thịch… thịch… thịch!”
Bên tai là tiếng trái tim dồn dập, mặt cô đỏlựng đến tận vành tai, tay chân luống cuống, một lúc lâu sau mới nhận ra đókhông phải tiếng tim cô mà là tiếng trái tim anh.
“Bách Thảo…”
Sơ Nguyên nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói mơ hồ,tai cô vẳng lên những tiếng ù ù ong ong, máu trong người như dồn lên cả mặtnóng bừng, cô nghĩ rằng tiếng cô trả lời anh cũng không lớn hơn tiếng côntrùng.
“Vâng.”
“Nếu nhất định phải nói lại lần nữa thì…”, SơNguyên nhắm mắt càng ôm chặt cô hơn, “Bách Thảo, anh thích em!”.
Lúc đó, hơi thở của ánh thoảng trên đầu cô,tiếng con tim anh đập ngay bên tai cô, hơi nóng của bàn tay anh thấm qua lần áolàm nóng mỗi tế bào trên cơ thể cô.
Lúc này, dường như cô có thể nghe thấy mọiâm thanh nhỏ nhất của thế giới xung quanh, có thể phân biệt được sự khác nhaucủa tiếng côn trùng từ xa, có thể cảm nhận được sự khác nhau của gió thổi quamỗi chiếc lá, lại như trong một giấc mơ không thể nào thức dậy, thậm chí mỗingón tay đều không thể cử động.
“Nhưng Đình Nghi…”
Cô đột nhiên thảng thốt.
“Không có chuyện đó”, như hiểu được cô đang nghĩgì, anh xiết cô vào lòng, tiếng nói nhẹ như hơi thở thoảng trên đầu, “Ngoài em,từ trước đến giờ anh chưa từng có ai”.
Cuối cùng khi anh buông cô ra, thế giới đã trởnên hoàn toàn khác trước.
Hai người đứng sững nhìn nhau ngây ngất, muốnnói điều gì đó nhưng không thốt nên lời, mặt Sơ Nguyên cũng đỏ dậy, tia sángtrong mắt anh quá mãnh liệt khiến cô không dám nhìn.
Thời gian lặng lẽ trôi, SơNguyên nhẹ nhàng nắm tay làm cô hốt hoảng cúi đầu, ngón tay cũng ngoan ngoãn đểanh nắm chặt.
Ánh trăng như nc.
Trên con đường nhỏ.
Hai người lặng lẽ bước bên nhau.
Gió đêm từng trận lướt qua, tiếng côn trùng chậpchờn xa gần, ngước lên là thấy đôi mắt dịu dàng sáng quắc của anh, cúi đầu làthấy bàn tay họ đan vào nhau.
Sự yên tĩnh đó, giống như sợi chỉ lẹ làng thắttim cô, chặt đến mức cơ hồ có thể đứt tung.
“…Muốn biết bất cứ chuyện gì”, trong bầu khôngkhí như đè nén, nhìn mặt hồ tràn ngập ánh trăng phía xa, Bách Thảo ngập ngừnggiây lát, rụt rè hỏi, “… đều có thể trực tiếp hỏi anh sao?”.
“Đúng rồi’, Sơ Nguyên dịu dàng, “Em muốn hỏigì?”.
“…Em”, thoáng do dự cô nói, “… Tối qua em ngồi ởven hồ kia, nghe thấy chuyện giữa anh và Lý Ân Tú…”.
Gió làm sóng hồ dợn lên từng lớp.
“Em đã nghe thấy hết cả ư? Cả quan hệ giữa anhvà Ân Tú…”
“Vâng.”
Ánh trăng dập dờn trên mặt hồ giống như vụn bạc,Sơ Nguyên trầm ngâm rất lâu không nói, đến khi hai người đi đến dưới một gốccây đa có tán rộng, lá ken dày rậm rạp, anh từ từ buông tay cô, ngẩng nhìn tánlá như che kín bầu trời.
“trong Tùng Bách võ quán cũng có một cây đa nhưthế này”, rất lâu sau Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói, “Lúc nhỏ, anh thích nhất là câyđa ấy, mùa hè vô cùng râm mát, tiếng gió thổi rào rào trong tán lá rất hay.
Hồiđó hầu như ngày nào anh cũng luyện Teakwondo hay học bài dưới gốc cây đa đó.Bởi vì quá thích nó nên anh đã cấy một ngôi nhà gỗ gần đấy, để khi mở cửa sổ lànhìn thấy nó”.
Bách Thảo ngây người lắng nghe.
Cô đương nhiên nhớ cây đa đó, cây đa có tuổi đờicòn nhiều hơn cây đa của Xương Hải võ quán.
Trong những ngày Sơ Nguyên ra nướcngoài, cô thường đứng dưới gốc đa, bầ thần nhìn về phía ngôi nhà gỗ không sángđèn.
“Mẹ anh nói, cây đa đó là do lão quán chủ củaTùng Bách võ quán tự tay trồng, lúc còn nhỏ bà cũng thường chơi dưới gốc câyấy”, sờ tay lên thân cây sù sì, Sơ Nguyên cười nhạt, “Nhưng hồi đó anh cảm thấycó điều kỳ lạ, vì sao khi mẹ lớn lên lại không thích cây đa đó nữa, vì sao mỗikhi nhìn thấy cây đa bà luôn có một vẻ u buồn khó hiểu”.
Bách Thảo sững người.
Tiếng gió rào rào thổi trong tán lá.
“Cha anh cũng vậy, mỗi lần nhìn cây đa đó biểuhiện của anh cũng phức tạp giống như lúc nhìn anh trên sàn đấu”, Sơ Nguyên vuốtve những mắt đa lồi ra trên thân cây, vẻ mặt u ám, giọng nói chậm dần, “Lúcnhỏ, anh tưởng là chỉ cần thi đấu thắng lưoij là cha sẽ vui, hơn nữa khi anhthích thi đấu, thích dẫn Tùng Bácgiờ võ quán bách chiến bách thắng”.
Hình như nghĩ đến điều gì, Sơ Nguyên lắc đầucười.
“Cha anh quả thực đã rất vui, lần đầu tiên anhđoạt chức vô địch trong trận đấu lên hạng, cha đã xông lên ôm chặt anh, tiếngcười sảng khoái của ông đến giờ anh vẫn nhớ rõ.
Nhưng dần dần, anh phát hiện sựviệc không như anh nghĩ.
Tình cảm của cha tựa hồ là đau khổ, là mâu thuẫn, mỗilần anh thắng cha đều rất vui mừng, nhưng trong trận đấu có lúc bất chợt bắtgặp ánh mắt cha nhìn anh…”
Sơ Nguyên đột nhiên im bặt.
Ánh trăng soi thấu qua tán lá rọi xuống chiếulên khuôn mặt anh lờ mờ ánh bạc.
Yên lặng hồi lâu anh lại tiếp như vừa sựctỉnh.
“Giống như biểu hiện của mẹ khi nhìn cây đa đó,trong mắt cha cũng chan chứa u buồn, nỗi u buồn mỗi ngày càng thêm sâu đậm, khôngthể nào xua đi được.”
Bách Thảo ngơ ngác nhìn anh.
Nhìn thấy cô như vậy, Sơ Nguyên mỉm cười rồinhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi: “Có thể nghe tiếp được không?”.
Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn anh.
“…”, giọng khô đắng, lòng bối rối cực độ, “Xinlỗi… em… không nên hỏi những chuyện đó…”.
Sơ Nguyên lắc đầu.
Tán lá rậm dày che kín bầu trời đêm, chỉ có ánhtrăng và ánh sao rải rác lọt qua kẽ lá.
Đưa tay nắm tay cô, anh nhẹ nhàng kéocô ngồi xuống, trước mắt là mặt hồ lóng lánh vẩy bạc, bóng đa in xuống nướcthành một khối đen âm u.
Ngón tay anh hơi lạnh.
Lòng bàn tay lại nóng.
“Về sau, một hôm mẹ bỗng nói v anh không nênluyện Teakwondo nữa’, Sơ Nguyên nhớ lại, “Lúc đó anh không thể nào chấp nhậnđược chuyện ấy.
Anh thích Teakwondo, thích cảm giác lúc thi đấu.
Anh hỏi mẹ vìsao.
Mẹ không nói gì, chỉ nhắc lại không nên tập nữa”.
Ngón tay Bách Thảo hơi run.
Khó mà tin nổi, chính phu nhân quán chủ, ngườiphụ nữ đẹp dịu hiền như một nàng tiên lại ra lệnh cho Sơ Nguyên rời bỏTeakwondo? “Không phải.”
Như đoán được suy nghĩ của cô, Sơ Nguyên nóitiếp.
“Mẹ là người đôn hậu, thấy anh không chịu nên bàcũng không nói gì thêm, nhưng mỗi ngày bà càng thêm buồn rầu, anh biết bà locho cha anh.”
“Đến lần ấy, anh lại đoạt chức vô địch trongtrận thi đấu lên hạng của võ quán.
Buổi tối hôm đó Ân Tú đến”, Sơ Nguyên mỉmcười, trong ánh mắt có ánh sao dịu dàng, “Cô ấy một mình trốn từ hq sang,lúc đó Ân Tú vẫn còn là cô gái nhỏ giống như em lúc đầu, chỉ có hay cười hơn”.
Ngón tay anh ấm dần.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã có ảm giácquen thuộc, thân thiết kỳ lạ.
Ân Tú nói với anh ‘em dã nhìn thấy anh thi đấu,anh có biết không, khi thi đấu trông anh rất giống, rất giống một người thânthiêtts của em’.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng câu nói đó của Ân Tú, anh đềunhớ rõ từng chữ.”
“Rất giống, rất giống…”
Sơ Nguyên lẩm nhẩm nhắc lại với ánh mắt mơ hồ,lát sau nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Em xem, thực ra chuyện này rất đơn giản.
Ông ấyhồi nhỏ lớn lên cùng cha mẹ anh, là anh em với nhau, ông ta cũng say mê Teakwondo.Có một lần cả ba người đều được nhận vào Xương Hải võ quán, là võ quán có tiếnglúc bấy giờ.
Do tư chất thông minh, ông ấy được giữ lại võ quán.
Về sau, ôngkết hôn với con gái của quán chủ Xương Hải võ quán và kế thừa võ nghiệp củaPhong Hách đại sư lừng danh, mặc dù…”
“Sơ Nguyên…”
Cảm xúc bất chợt trào lên mãnh liệt, giọng BáchThảo hơi run.
“Ân Tú nói, lúc đó ông ấy không biết mẹ đã cóthai, nếu biết có lẽ ông đã không lựa chọn nnhư vậy”, Sơ Nguyên nhìn sóng nướcnhư vảy bạc trên mặt hồ, “Nhưng dù mẹ có thai hay không, lúc đó mẹ cũng đã đínhhôn với ông ấy”.
Tán lá đa kên dày như một cái ô khổng lồ.
Gió đêm lành lạnh.
“Cho nên, huynh từ bỏ Teakwondo từ đó?”
Bách Thảo thảng thốt nhìn Sơ Nguyên.
Trong lòngcô, anh luôn tồn tại như một tiên nhân không mang nỗi buồn của thế gian, khôngvướng bụi trần.
Sơ Nguyên mỉm cười nói.
“Cho nên anh hiểu, mẹ thấy anh quá say mêTeakwondo, bà sợ anh sẽ trở thành một người như ông ấy.”
Ngây người một lát, cô hỏi.
“Có cảm thấy tiếc không? Huynh từng thích Teakwondonhư vậy.”
“Có một dạo không làm cách nào quen ngay được,ngay trong lúc ngủ cũng mơ thấy mình đang luyện thế chân”, Sơ Nguyên lắc đầu,“Về sau dần dần nhận thấy ra thế giới này vô cùng rộng lớn, ngoài Teakwondo còncó những thứ khác cũng rất thú vị như châm cứu đông y.
Cơ thể con người có rấtnhiều huyệt vị, châm vào những huyệt khác nhau sẽ có hiệu quả điều trị hoàntoàn khác nhau, cũng khiến anh hứng thú”.
Sương đêm vấn vương đỉnh núi.
Ánh trăng trắng bạc, trong một ngôi đình viện cổgiản dị, tao nhã.
Ân Tú đón bình canh hầm từ tay mẹ, vượt qua mộthành lang dài đến một cái đình nhỏ xung quanh có một cái rèm trúc chê kín, cuốntấm rèm màu vàng lên rồi cúi người đi vào.
“Cha, đây là thuốc mẹ sắc, cha uống đi chonóng”, nhìn dáng thanh ggầy của cha đang ngồi thiền, mắt Ân Tú lóng lánh nhưcười, giọng nói trong trẻo, “Lần này cha đã giiam mình suốt ba tháng rồi đấy,nếu cha không ra, mẹ và con sẽ quên mặt cha cho xem!”.
Gió thổi tấm rèm lay động.
Vân Nhạc nhắm mắt ngồi thiền.
“Hôm nay, con đến xem trận chung kết chọn ngườiưu tú nhất khóa tập huấn, quả nhiên Thắng Hạo đoạt danh hiệu nam tuyển thủ xuấtsắc nhất, có điều con vẫn còn ấn tượng về trận đấu giành danh hiệu này ba nămtrước mà Đình Hạo giành được.
Đình Hạo là ngôi sao bẩm sinh, là hào quang củabậc đế vương, đối thủ không thể không bái phục, Thắng Hạo mặc dù tốc độ rấtnhanh nhưng khí thế vẫn kém hơn một chút.”
Giọng nói lảnh lót như tiếng suối chảy, Ân Túngẫm nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên, “À, con còn phát hiện một cô gái rất xuất sắctên là Thích Bách Thảo, cô ấy tính thật thà lại thông minh, ngày mai cha có thểgặp cô ấy”.
Ánh trăng lọt qua rèm trúc.
Vân Nhạc hình như đã nhập định không còn cảmnhận được thế giới bên ngoài nữa.
“Rất có thể cô ấy sẽ trở thành đối thủ mạnhnhất”, giọng Ân Tú hào hứng, ánh mắt càng long lanh, “Cha!
Cha nhớ dạy cô ấythật tốt nhé, con cảm thấy cô ấy thật sự rất có tiềm năng”.
Im lặng một lát.
Đưa tay sờ bình giữ nhiệt đã hơi nguội, Ân Túngoái nhìn ra xa thấy mẹ vẫ đứng đó.
Quay lại nhì cha, lúc này đã nhập định, cônói giọng hờn dỗi, “Cha, có lúc con cảm thấy hơi buồn…”
Trước mặt người ngoài, cha mặc dù rất ít nóinhưng vẫn luôn dịu dàng.
Còn ở trong nhà trước mặt mẹ và cô, cha luôn xa cáchđến mức như ông hoàn toàn không thuộc về nơi này.
“Nếu cha nói chuyện với con thì tốt biết mấy!”,cô thở dài lắc đầu, lại mỉm cười, “Hay là con có anh trai để sớm tối bên nhau,hay là có một đối thủ ngang sức đẻ con đặt mục tiêu chiến thắng người đó…”.
Đẩychiếc bình giữ nhiệt đến trước mặt cha, Ân Tú gaapj người cúi chào, không làmphiền ông nữa, khom người chui ra rồi thả rèm xuống.
Vượt qua hành lang đến chomẹ đang đứng nhìn vẻ chờ đợt.
“Cha nói lát nữa sẽ ăn, cha bảo mẹ về phòng nghỉkẻo gió lạnh lại sinh bệnh”, cô vừa nói vừa lấy tay ra hiệu, mắt lóng lánh nhưcười.
Mẹ cô khoát tay.
“Đương nhiên là thật!”, Ân Tú nói, “Mẹ, lẽ nàomẹ không hiểu cha, cha luôn quan tâm đến mẹ con mình, mẹ không nên thấy cha ítnói mà hiểu lầm”.
Ánh mắt dõi theo bóng mẹ khô gầy, Ân Tú đứng mộtmình rất lâu, đột nhiên cô rất muốn biết… Cha, cha có cảm thấy cô đơn không? “Ngốc, đừng lo cho anh”, nhìn vẻ mặt ngơ ngáccủa Bách Thảo, Sơ Nguyên mỉm cười vuốt tóc cô, “Từ lâu anh đã không còn nghĩtới chuyện đó nữa.
Tối qua em nghe được chuyện đó, khiến tâm trí rối loạn suýtthì thua trận đúng không?”.
Cô đỏ mặt.
“Em… em tưởng…”
“Đừng nghĩ nhiều”, dịu dàng nắm chặt tay, anhnhìn sâu vào mắt cô nói, “Đình Hạo từng ở đó một thời gian, cậu ấy từng nói, kỹpháp của Vân Nhạc tông sư đã đạt tới độ hóa nhập.
Được ông ấy đích thân chỉ bảolà cơ hội hiếm có, em phải cố nắm bắt hiểu chưa?”.
“
Vâng”
Cô lặng lẽ gật đầu.
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt tĩnh lặng như ánh trăngcủa anh, cô lại do dự rồi rụt rè hỏi: “… Huynh đã gặp ông ấy chưa ? ”
“
Chưa”
“… Huyng có muốn gặp không?”
Sơ Nguyên thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn mặthồ phía xa, trầm ngâm: “
Gặp để làm gì? Không, anh không muốn gặp!”.
“
Không nói chuyện đó nữa”, ánh mắt Sơ Nguyênrời mặt hồ, ngoảnh lại nhifin cô rồi mỉm cười, “
Ngày mai em không có thời gianđi chơi, có cần anh mua giúp gì không? Quà cho Khúc sư phụ em mua chưa?”
“Ôi”
Bách Thảo như sực tỉnh, mắt mở tròn, đúng rồi,có rất nhiều đồ cô chưa mua.
Bây giờ cô đã có tiền thưởng.
Có tiền rồi có thểmua sâm Cao Ly cho sư phụ.
Lại còn phải mua kim chi cho Đình Hạo nữa.
“
Liệt kê các thứ ra, mai anh mua cho!”
Lấy cây bút từ trong áo, Sơ Nguyên bắt đầu ghichép!
Giữa những ngón tay anh là một cây bút máy vỏ đen, ngòi màu vàng, BáchThảo ngây người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cây nút đó là cô tặnganh.
Sáng sớm, Hiểu Huỳnh vặn người, bộ dạng mơ mơmàng màng, mở mắt bỗng giật nảy mình khi có một người quỳ cạnh giường, taychống mắt nhìn không chớp chờ cô thức dậy.
“
Làm người ta sợ hết hồn!”
Hiểu Huỳnh xoa ngựcngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn vừa thở vừa hỏi: “
Bách Thảo, sao bỗng dưng lạinhìn tớ tha thiết thế, thật không quen tí nào, chẳng lẽ cậu yêu tớ, ha ha!”
“
Bách Thảo đã nhìn ‘ ttha thiết ‘ như thế gầnnửa tiếng rồi”, Mai Linh vừa xoa mặt vừa nói.
“
Sao, cậu yêu tớ thật rồi đấy ư?”, Hiểu Huỳnh cảmđộng lao đến bên Bách Thảo “
Tớ cũng yêu cậu !
Tớ cũng yêu cậu !
Ôi, ôi, BáchThảio, thực ra tớ yêu cậu từ lâu lắm rồi”
Bị ôm chặt không thở được, Bách Thảo luống cuốngđỏ mặt lắp bắp, “
Không phải, tớ muốn tìm bộ võ phục đó … “
“
Võ phục? Võ phục nào ? “
“
Bộ … mới ấy.”
"À!" Hiểu Huỳnh sực nhớ ra, trước khi lên đường sangHàn Quốc tập huấn Bách Thảo một mực không chịu mang theo bộ võ phục mới đó,Hiểu Huỳnh tức giận đành nhét vào hành lí của mình mang đi.
Chỉ có điều cái vali đó từ đầu đến cuối đều một mình Bách Thảo mang, cô cũng chẳng mệt gì hết.
" Ở trong va li kia.
Cậu tự đi màlấy", Hiểu Huỳnh buông tay làm bộ thiểu não, " Sao lại lừa dối tìnhcảm trong sáng của người ta kia chứ.
Tớ lại cứ tưởng cuối cùng cậu đã yêu tớ,kết quả bị tổn thương thế này đây ...
" " Im đi, im đi!
Nge mùi mẫn quá, diễn thếkhông ổn" Mai Linh nhận xét, " Phải diễn thế này mới đúng, cậu nhìntớ đây, " Bảo thảo sao cậu có thể...." ." Bộ võ phục mới trắng lóa như tuyết.
Dưới ánh nắng sớm mai càng lộng lậy.
" Đẹp quá!" Gấp xong tấm chăn mỏng, Quang Nhã ngẩng đầu nhìnBách Thảo vừa thay võ phục mới không kìm nén nổi mà trầm trồ khen ngợi.
“
Đúng thế, đẹp quá!”, “
Chất liệu rất đẹp, vừamềm vừa thấm mồ hôi, sao trước đây không thấy cậu mặc?”
Cẩn thận gập lại bộ cũ, Bách Thảo đỏ mặt: “
Tớ …tớ sợ làm bẩn nó… không dám mặc…”
“
Ha ha, là Nhược Bạch không cho mặc !”
HiểuHuỳnh quay đầu lại, nháy mắt với mấy cô bạn.
“
THế nào hay là đi gặp Vân Nhạctông sư, hôm nay không sợ Nhược Bạch mắng nữa !”
Mấy cô gái vui vẻ ra khỏi phòng, Khấu Chấn, ThânBa đã đợi bên ngoài.
Hôm nay ngoài Bách Thảo ra thì cả đoàn đều đi chơi, DânĐới thuê một chiếc xe rồi làm phiên dịch kiêm hướng dẫn viên.
Nhìn thấy Nhược Bạch, Bách Thảo hơi căng thẳng.
Nhược Bạch cũng nhìn cô.
Bộ võ phục mới trắng như tuyết, đai lưng màu đenmềm mại bay trong gió sớm, mớ tóc ngắn chải gọn gàng, trên lọn tóc mai rủ xuốngtrán là chiếc kẹp màu dâu tây đỏ rực làm nổi bật đôi mắt đen lóng lánh.
Nhược Bạch không nói gì, quay đầu trao đổichuyện gì với Diệc Phong.
Bách Thảo thở phào rồi bỗng nhìn thấy Sơ Nguyên đứngtrong đám đông, mặt cô lại đỏ bừng, Sơ Nguyên ngắm nhìn bộ võ phục trên người cô.
Ngoài lần sinh nhật, Bách Thảo mặc nó rồi chạyvút như con chim sẻ đến khoe với anh, đây là lần đầu tiên cô chính thức mặc nó.Anh biết Bách Thảo không để ý tới nhãn mác nhưng đây là lần đầu tiên anh nhậnra nó đẹp đến thế, mềm mại, uyển chuyển, có cảm giác nó hoàn toàn thuộc về cô.
Đến khi hai má Bách Thảo đã đỏ ửng, Sơ Nguyênmới mỉm cười quay đi.
Anh thông báo với cả đoàn lộ trình chuyến đi ngày hôm nayvà nhắc mọi người những điều chú ý và ghi nhớ số điệnt hoại của anh.
Rồi anhnói có việc riêng không thể đi cùng mọi người, chúc cả đoàn chuyến đi vui vẻ,Sau đó anh cùng mọi người của Xương Hải võ quán rời khỏi sân.
Nhìn cả đàon lần lượt lên xe, Nhược Bạch quaysang nói với Bách THảo: “
Đi thôi, cũng không còn sơm nữa “
“
Huynh không đi sao?”
Nhìn chiếc xe chuyển bánh, Bách Thảo ngạc nhiênhỏi.
“
Em cứ làm theo lời Vân Nhạc tông sư, tôi đứngbên ngoài, cần gì em cứ nói”, nói đoạn Nhược Bạch đi men theo con đường nhỏ lênnúi.
“
Em không cần gì cả”, cô nói với theo giọng hấptấp, “
Hiếm hoi mới có dịp đến Hàn Quốc, vậy mà huynh không chịu rời võ quánmột lần, huynh cứ đi chơi với mọi người, em có thể tự lo cho mình … “
“
Nhất định phải mặc bộ đó sao?”, anh khó chịungắt lời cô.
“…”
Bách Thảo lúng túng mặt lại đỏ ửng, “
Vậy em cứ coi là bộ trang phục cũ, đừng bómình trong đó nếu không nó sẽ trở thành gánh nặng cho em”, Nhược Bạch nói giọngnghiêm túc.
“
Đúng “
Bách Thảo trả lời.
“Hãy lắng nghe Vân Nhạc tông sư nói, phải khắcsâu từng câu từng chữ, biết chwua?”
“Vâng”
Trên sườn núi cây cối sum suê, hoa dại tràn lan.Phía xa, ngôi đình viện thấp thoáng trong sương tựa như bức tranh thủy mặc,Bách Thảo bỗng thấy căng thẳng.
Lên tới đỉnh núi, Mân Thắng Hại đang chờ ngoài sân.
Thấy Nhược Bạch và Bách Thảo đi đến, anh tiếnlại cúi chào, ánh mắt dừng lại ở Nhược Bạch chừng một giây rồi quay sang BáchTHảo : “Xin đi theo tôi”
Nhược Bạch cung kính đáp lễ, đứng lại bên ngoàimà không đi vào trong.
Bách Thảo khẽ khàng bước theo sau Mân Thắng Hạo, không gian tĩnh lặng sâu thẳm, ngoài mấy tiếng chim dường như khôngcó bất kỳ âm thanh nào khác.
Qua một hành lang dài, trước mặt là một ao nướcxanh biếc, ánh nắng sớm tỏa chiếu mặt nước trong vắt.
Bên hò là một cây đa cổthụ sum suê um tùm che hết cả ánh sáng, dường như tuổi của nó cũng ngang vớituổi của những cây cổ thụ ven hồ trên núi.
Một ngôi đình bốn phía đều trồng trúc, quay mặtvề phía ao.
Bách Thảo thoáng ngây người, khung cảnh trướcmặt khiến cô nhớ đến căn nhà nhỏ của Sơ Nguyên, thực ra cũng không hẳn là giốngnhưng cảnh sắc và vẻ tĩnh lặng của nó khiến cô có cảm giác Chúng giống nhau kìlạ.
Mân Thắng Hạo mở rộng cánh cửa.
Bên trong tối om, Bách Thảo định thần lại rồivội bước theo anh ta.
Trong phòng có một lối đi cơ hồ là đường hầm tối đen, giơtay không nhìn thấy ngón, không khí âm u hun hút phả ra hơi lạnh của nước vàđá.
Không rõ đã đi được bao lâu, đột nhiên trước mắtbừng lên vô vàn tia sáng.
Bách Thảo bất giác nheo mắt.
Khi đã quen với ánhsáng có thể mở mắt to hơn, cô bỗng đứng sững lại, trước mặt là một hang độngrất lớn, bên trong có dòng suối nhỏ tiếng nước róc rách, trên vách có nhữnghình vẽ, thoạt nhìn đã thấy quen quen, phía trên đỉnh động có một lỗ thủng, ánhsáng xuyên qua đó tạo thành chùm tia lớn khiến trong động như tỏa hào quang.
“
Đệ tử Mân Thắng Hạo cùng Thích Bách Thảo, võsinh Takwondo xuất sắc nhất khóa tập huấn xin bái kiến Vân Nhạc tông sư”.
MânThắng Hạo cúi gập người hành lễ.
Bách Thảo vội vàng làm theo.
Trong động không một âm thanh.
Một lúc sau vẫn không có âm thanh nào, nghiêngđầu nhìn Mân Thắng Hạo thấy anh ta vẫn yên lặng cúi đầu.
Nhìn theo hướng anh tahành lễ, rồi nhìn lại lần nữa cô bỗng giật mình.
Trong chùm ánh sáng chiếu thẳng từ trên động,hình như có một bóng người.
Bóng người ấy như một làn sóng dập dờn trong suốt,tỏa sáng lại giống như mọt tia ánh sáng ẩn trong muôn ngàn tia sáng.
Nhìn kỹ,bóng người đó rất bình thường, chỉ có điều do tư thế ngồi thiễn tĩnh lặng nêngiống như không khí hòa cùng ánh mặt trời.
" Đứng dậy đi" Người đó cất lên âm thanh nhẹ như hơi nước, ấmáp không một chút xa cách nhưng vẫn khiến Bách Thảo hoảng hốt.
Đến khi thấy MânThắng Hạo đứng thẳng người, cô mới đứng lên theo anh, thế rồi cô thấy Vân Nhạcông sư lừng danh mà thiên hạ đồn đại.
"Con đến từ Trung Quốc đúng không?" Ông nhẹ nhàng hỏi, Bách Thảo lặng lẽ nhìn ông: " Thưa vâng " " Tên con là gì?" " Thưa, Thích Bách Thảo" " CÓ ý nghĩa gì?" ánh mắt ông dịudàng.
" Cha con nói Thần Nông nếm thử trăm loàicỏ dại những mong tim được cây thuốc thực sự, phàm muốn làm tốt một việc nhấtđịnh phải vất vả, nỗ lực." " Ừ" Ông trầm ngâm giây lát rồi nói với hai người: " Các con là những môn sinh xuất sắc nhất,ta sẽ dạy mỗi người một ngày.
Bách Thảo, khi nào con vè nước?" "Dạ ngày mai", Bách Thảo trả lời.
" Được, hôm nay ta sẽ dạy con trước.
ThắngHạo, con có thể đi" "Xin vâng" Mân Thắng Hạo cung kính cúi chào, lui ra.
Trong động, dưới chùm tia sáng trắng nhạt, BáchThảo chăm chú quan sát Vân Nhạc tông sư, mặc dù biết như vậy là khiếm nhã nhưngánh mắt cô như bị hút về phía ông không sao cưỡng nổi.
Nhưng … người đó không phải là Vân Nhạctông sư, mà là … Sơ Nguyên.
Người ấy cao lớn và già hơn rất nhiều so với SơNguyên, đôi mắt già nua ẩn nỗi cô đơn sâu thẳm những vẫn rất sáng và ấm ápgiống như ánh sáng của các vì sao chiếu qua tán lá đa bên hồ.
Đây có thể là hình ảnh Sơ Nguyên nhiều năm sauchăng …? “
Con hãy múa thử một lần các đường võ của con.”
Vân Nhạc tông sư nhẹ nhàng nói, dường như ôngnhìn thấu nỗi sợ hãi trong mắt Bách Thảo.
“Xin vâng”
“Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo ép mình khôngđược nhìn ông thêm nữa, cô bước đến một chỗ rộng cố gắng trấn tĩnh, hô nhẹ mộttiếng.
“Hây”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, Bách Thảo hai tay nắmchặt tập trung tinh thần, lần lượt thực hiện các cú đá cơ bản: đá trước, đásau, đá ngang, đá chéo, đá móc, đá tấn, đá xoay … Mặc dù trước mặt không có đốithủ, nhưng mỗi lần ra đòn cô đều buộc mình vận toàn bộ sức lực tấn công mụctiêu phía trước, nhất thiết phải đá trúng đối thủ.
“
Phầng !”
Các bài cơ bản đã xong, cô nghiêm giọng đứngthẳng người.
Xoay người bay lên đạp xuống là đòn tấn công màBách Thảo thích nhất.
Từ những túc thật cơ bản chuyển thành đá xoáy, đá ngang,đá hậu, tung người song phi là những kỹ xảo mà cô cảm thấy có sức mạnh nhiềunhất, cô thích cảm giác xoay người bay trên không, đó là lúc cô thực sự thấymình có sức mạnh “
Phầng!”
Đang xoay người trên không, đột nhiên một luồngkhí lướt qua mặt, trong khoảnh khắc đó cô xoay người lại rồi chợt dừng lại trênkhông.
Những tia nắng mặt trời vẫn dịu dàng như vậy giống như ánh trăng vàngtrên mặt hồ đêm qua.
… … “… Anh đã gặpông ấy chưa?”
“Chưa”
“… Anh có muốngặp không?”
Vẻ mặt SơNguyên thoáng tối lại, đăm chiêu nhìn mặt hồ phía xa, anh nói: “
Gặp rồi thìsao? Không!
Anh không muốn gặp …”
… … "Hây" Miệng hô lần nữa, Bách Thảo cố gắng không để bịphân tâm xoáy người bay trên không, rồi bật lên cao nữa lại hô lên một tiếng,thực hiện cú tam đả song phi liên hoàn.
"Phầng!" Cú thứ nhất.
"Phầng!" Cú thứ hai.
Sử dụng thuần thục tam đả song phi liên hoàn,Bách Thảo ngày càng làm chủ tiết tấu, không còn đơn giản chỉ là thực hiện đượcba cú liên hoàn nữa mà lực và phương hướng mỗi lần ra chân, càng ngày cô càngcó thể khống chế.
Cú thứ ba tung vào không khí ...
… … “
Anh, anh khôngtrách em chứ … ”
Dưới ánh trăngđêm trước, ngoảnh đầu có thể nhìn thấy Sơ Nguyên và Ân Tú dưới gốc đa, gió đưatiếng nói của hai người đến tai cô: “
Em sẽ sắp xếpcho anh và cha gặp nhau một lần”, Ân Tú hạ giọng, “
Em luôn muốn để cha gặpanh”
“
KHông cần đâu,anh cũng không muốn gặp ông ấy”, Sơ Nguyên an ủi cô nói.
“
Cha là mộtngười cô đơn, từ khi em lớn chưa một lần nào nhìn thấy cha vui”, giọng nói củaÂn Tú đầy băn khoăn, “
… Em luôn cảm thấy có lẽ cha rất hối hận, nếu cóthể lựa chọn lại ông nhất định sẽ khong có em”.
“
Lựa chọn ở lạiông ấy chắc chắn đã biết sẽ được gì, mất gì”, Sơ Nguyên tư lự, “
Nếu ngày ấytrở về nước, có lẽ suốt đời ông ấy cũng không thể đạt được thành tích Taekwondonhư ngày nay.
CÓ lẽ ông ấy sẽ hối hận”
Gió vẫn nhè nhẹthổi.
“
Nếu lycs đócha biết đã có anh rồi thì sao?”, giọng Ân Tú băn khoăn, “
Liệu ông ấy có lựachọn như vậy khong?”.
“
… “
Sơ Nguyên mỉmcười: “
Làm sao embiết lúc đó ông ấy không biết đã có anh.
Quê hương và người vợ sắp cưới đều cóthể bỏ, cái thai đâu đáng trở tành lý do cản trở tương lai của ông ấy.”
“Không, khôngphải như thế … “, Ân Tú hơi cao giọng vẻ khổ não, “
Năm đó, lần em trở về tìmanh, em đã nhìn trộm mẹ anh, bà ấy xinh đẹp và hiền dịu, ngay em mới gặp vàilần cũng thấy khó quên.”
“
… Nhấtđịnh cha cũng khó có thể quên được bà ấy … “, giọng Ân Tú thấp dần, “
Vì thế,cho dù mẹ em tôn sùng cha như một vị thánh, dành cả cuộc đời cho ông nhưngtrong lòng cha cũng không hề có vị trí cho mẹ em”.
Tiếng lá đa xàoxạc Sơ Nguyên hìnhnhư đã nói với Ân Tú câu gì đó, nhưng lẫn vào tiếng gió, đến lúc nghe thấy thìchỉ còn là giọng của Ân Tú.
“
… Lần đầu tiêngặp anh, hình ảnh anh trên võ đài đã cuốn hút bao người, vừa dũng mãnh vừa kiêncường như một vị thần bé nhỏ”, Ân Tú khẽ cười, cô từng thầm nghĩ, một võ sĩ đẹptrai nhu vậy, nếu khong phải là anh ruột mình, nhất định mình sẽ yêu anh ta.
Phía xa.
Nghe thấy tiếngSơ Nguyên, dường như đang cười.
“
Lycs đó emchợt nhân ra, anh chính là anh trai của em, bởi vì anh quá giống cha.
Thực ravề tướng mại, anh giống Dụ phi nhân hơn, nhưng thần thái và ánh mắt khi thiiđấu lại giống cha như hai giọt nước”, giọng Ân Tú càng lúc càng nhỏ dần.
“
Nhưng chưa baogiờ em thấy cha vui vẻ, dù cha luôn dịu dàng nhưng lúc nào cũng u uẩn cô đơn,chưa bao giờ cho mẹ và em bước vào thế giới riêng của ông”, dừng lại một lát,Ân Tú lại tiếp “
Anh, em vẫn muốn cha biết có anh trên đời như vậy có lẽ cha sẽvui hơn!”
Sơ Nguyên imlặng không nói “
Nhưng bây giờ,khi anh thực sự đến rồi, em lại cảm thấy lo sợ”, giọng của Ân Tú chứa đựng sựlo lắng không thể che giấu, “
Cha là sinh mệnh của mẹ, bây giờ sức khỏe của mẹngày càng yếu, em sợ … Em sợ nếu cha gặp anh, nếu cha quyết định rời Hàn Quốctrở về quê hương thì mẹ sẽ không chịu nổi … “
“
Em là mộtngười ích kỉ”, giọng Ân Tú ngày càng nhỏ.
“
Em … xin lỗi”.
“
Em không cólỗi gì hết, chuyện cũ đã qua, đừng để nó làm tổn thương mọi người.”
Ánh trăng thấuqua tán lá, phủ lên hai người, giọng nói trầm ấm của Sơ Nguyên như thoảng qua,“
Gặp được em là tốt rồi.
Xa cách chừng ấy năm, em đã lớn., Taekwondo cũng rấtxuất sắc, người lại xinh đẹp, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, vậy là anh yên tâmrồi.”
… … “Hây!”
Vận toàn bộ sức lực, đá song phi lần thứ ba,Bách Thảo hô một tiếng thật to rồi từ trên không đáp xuống.
Thảm cỏ dưới mặtđất như một tấm nệm êm, bước trên đó có cảm giác như bước trên tấm nêm võ đài,cô buông hai bàn tay nắm chặt, điều chỉnh lại hơi thở rồi đứng thẳng người.
“Ngồi đi!”
Vân Nhạc tông sư ra hiệu cho cô ngồi xuống tấmnệm.
“
Vâng.”
Bách Thảo rụt rè ngồi khoanh tròn.
Nếu vừa rồi với lòng ngưỡng mộ gần như thànhkính, cô đã phải ép mình không được nhìn ngắm ông, tập trung tinh thần thể hiệncác đường võ thì giờ phút này khi ngồi trước mặt ông, cô lại cảm thấy ông vừaxa lạ vừa quen thuộc.
Đầu cô bỗng nhiên rối loạn, bao suy nghĩ băn khoăn nhưđang chồng chéo.
Có lẽ cứ để cho chuyện cũ trôi qua.
Cô cảm thấy suy nghĩ của Ân Tú là đúng, nếu VânNhạc tông sư biết chuyện liệu ông có thể giữ im lặng, liệu có ảnh hưởng đến Dụphi nhân và mẹ của Lý Ân Tú, liệu có khiến tất cả trở nên rối ren, phức tạp.Hơn nữa cô đã nghe Sơ Nguyên nói rằng anh không muốn gặp cha.
Vậy thì cô nên im lặng mới phải.
cô đã sớm hiểu,sự thật không phải lúc nào cũng mang tới hạnh phúc, cũng có khi nó chỉ mang đếnsự khổ đau.
Hơn nữa, Sơ Nguyên và Ân Tú dều cảm thấy như vậy là tốt nhất, thếthì cớ gì cô làm cho mọi viêc rối tung lên? Hôm nay cô cố ý mặc bộ võ phục này, ngồi trangnghiệm trước mặt Vân Nhạc tông sư có thể giống như … Nhưng Cớ sao trong lòng cô lại đau nhói từng cơn? Có phải cô đang lừa gạt chính mình.
“
Con có thể tĩnh tâm lại không?”
Vân Nhạc tông sư ngồi xếp bằng, nhìn Bách Thảovới ánh mắt tĩnh lặng không chút biểu cảm.
“… Vâng!”
Bách Thảo đột nhiên đỏ mặt.
“
Mặc dù lúc đá song phi con có chút phân tâm,đay là điều tối kị trong luyện tập Taekwondo nhưng túc pháp và túc lực của convẫn duy trì đúng”, Vân Nhạc tông sư giọng chậm rãi, “
Nếu nói về lực và thểchất thì bẩm sinh con không phải là tốt nhất nhưng con đã cố gắng rất nhiều,con cũng rất thông minh.
Về cách đá tấn công, con lại luyện được thế xoáyngười, vì bay lên khôngđủ độ cao, tốc đọ lớn nên khi tung người bây lên có thểgiúp con tăng thêm lực khá nhiều.
Đó chính là lợi thế của con.
Hiện nay, vấn đềlớn nhất của con là … “
Từ trên đỉnh động, những tia sáng mặt trời nhưtuân chảy, mỗi lúc một mạnh làm cho cả động ngập tràn ánh nắng.
“
Con có nghe không?”
Vân Nhạc tông sư dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìncô “
Con … “
Bách Thảo giật mình nhìn đôi mắt đối diện, mặcdù đã nhuốm sương gió thời gian nhưng vẫn êm đềm và ấm áp.
Trong lòng cô bỗngtrào dâng nỗi buồn khó hiểu, có gì đó giằng xé, day dứt không yên.
Cô biết như vật là không thể.
Nhưng … Nhưng … “
… Vân Nhac tông sư”, cắn môi, Bách Thảo nắmchặt các ngón tay, hít một hơi thật sâu, “
Con muốn cầu xin tông sư … “
Con đường lên núi ngoằn ngoèo.
Ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai chiếu lên nhữngbông hoa dại đang nở rộ bên sườn núi.
Từ trong Xương Hải võ quán đi ra, SơNguyên mon theo con đường trở về khu võ xá.
Phía xa là chiếc hồ đó, anh ngẩngđầu nhin về ngôi đình viên u nhã trên đỉnh núi.
Bách Thảo có lẽ đang ở đó.
Nghĩ đến đay anh bỗng mỉm cười, chậm rãi ngồixuống rồi chạm tay vào bông cúc non màu tím bên đường.
Ánh mặt trời rực rỡ làmnhững cánh hao càng thêm rạng ngời giống như đôi mắt lóng lánh của Bách Thảo.
Dẫu biết ba năm đi xa nên cô đang ngày càng xacách anh, giờ đây cô ấy đã thích một chàng trai khác.
Anh nghĩ mình có thể yênlặng nhìn cô, dù rằng giờ đây trái tim Bách Thảo đã vui buồn vì một chàng traikhác.
Nhưng anh đánh giá cao chính mình.
Anh từng muốn ở bên cô, muốn thấy đôi mắt hươungơ ngác ngước nhìn mình, muốn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng đến tận bành tai củacô, anh thích ngắm cô tung hoành trên võ đài và cũng thích bộ dạng lúng túngthảng thốt bất chợt của cô.
Từ ba năm trước, anh đã thích và ngày càng thíchhơn.
Anh chỉ biết khi ở bên cô, trái tim anh bỗng đậpdồn dập, niềm vui như sóng tràn ngập tâm hồn.
Khi cô ngập ngừng thú nhận rằng chiếc kẹp tócmàu dâu tây cài trên lọn tóc mai chính là quà tặng của chàng trai cô thích,trái tim anh như chết lặng Chắc cô ấy sẽ thích những bông hoa này!
Hái hết những bông cúc tím bên đường, hơi thởcủa anh cũng thấm mùi ngai ngái hương cúc.
Anh cho rằng mình đã sai nhưng khôngsai quá nhiều.
Đêm qua, dưới cây đa ven hồ, anh đã thẫn thờsuốt đêm như một chàng trai si tình.
Tay cầm một bó cúc tím to.
Sơ Nguyên đứng dậyngoái nhìn ngôi đình viện ẩn trong mây trên đỉnh núi.
Một cơn gió thoảng qua.
Anh vẫn đứng lặng, nhìn mãi, nhìn mãi.
Có lẽ người đó không liên quan đến anh.
Sự rađời của anh, trường thành của anh, người đó hầu như không hề biết đến.
Bây giờtất cả đều rất tốt, cha mẹ anh sống rất bình yên, hạnh phúc trong Tùng Bách võquán, anh cũng không oán hận người đó.
Bó cúc trong tay khẽ lay trong gió.
Sơ Nguyên lặng lẽ ngắm nhìn.
Anh cũng không muốn quấy rầu cuộc sống của ngườiđó.
Chỉ có điều, đôi lúc anh nghĩ nếu có thể, chỉ cần đứng xa nhìn một lần xemdung mạo người đó thế nào là đủ.
Trong động tràn ngập ánh sáng.
“
Vân Nhạc tông sư, con muốn thỉnh cầu tông sư…”
, Bách thảo lấy hết can đảm, nói:”
… hãy ngeh con kể câu chuyện … ”
Vân Nhạc điềm tĩnh nói : “
Hôm nay ta phải hướng dẫn con Taekwondo chứkhông phải ngeh con kể chuyện”
“Con tình nguyện!”, Bách Thảo ấp úng, mặt đỏ dầnvì căng thẳng.
“
Tông sư không cần dạy con cả một ngày, chỉ cần … chỉ cần ngườiđồng ý nghe con kể chuyện này … xin lỗi …”
Vân Nhạc đăm đăm nhìn cô.
Trong động tĩnh mịch, vô vàn những hạt bụi li tinhảy múa trong chùm ánh sáng.
Bách Thảo càng lúc càng căng thẳng, thầm nghĩ VânNhạc tông sư liệu có nổi giận, có lẽ ông sẽ nổi giận bởi đề nghị của cô quáhoang đường, có lẽ một giây nữa ông sẽ đuổi cô đi, Cô không muốn lỗ mãng.
Nhưng từ khi vào Tùng Bách võ quán, cô không thểnào quên vẻ cô đơn như thấm vào lòng của Sơ Nguyên, nó luôn ám ảnh cô.
Đã mấylần cô bắt gặp anh ngồi rất lâu dưới gốc đa bên hồ, ngơ ngẩn nhìn mặt nước “
Xin mời “
Vân Nhạc tông sư điềm tĩnh nói.
Cổ họng như được nới lỏng, Bách Thảo trấn tĩnh giâylát cố nghĩ xem nên nói thế nào.
“
Đây là câu chuyện của con …”
“
… Từ nhỏ con lớn lên trong Toàn Thắng võ quán,lúc mười bốn tuổi con vào Tùng Bách…”, thấp thỏm nhìn ông, khuôn mặt tông sưvẫn bất động, “
… Tùng Báh võ quán rất đẹp, bên trong trồng rất nhiều cây đacòn to hơn rậm rạp hơn của Xương Hải võ quán … “
Ánh mắt đại sư vẫn tĩnh lặng.
“
… Con rất thích Tùng Bách võ quán, mọi người ởđây rất tốt, rồi con quên Hiểu Huỳnh, cô ấy rất đáng yêu, Nhược Bạch sư huynh,dù không hay nói nhưng vô cùng tốt bụng, Diệc Phong sư huynh, huynh ấy thườnghay ngủ gật …”, cúi đầu không dám nhìn ông “
lại còn … còn có cả Sơ Nguyên sưhuynh … “
“
… Trước đay Sơ Nguyên luyện Taekwondo, huynhấy vô cùng xuất sắc, mặc dù con chwua được xem huynh ấy thi đấy nhưng nhữngngười từng xem đều nói, Sơ Nguyên cực kỳ ưu tú, còn xuất sắc hơn cả Đình Hạobây giờ …”
ngây người, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, “
… về sau Sơ Nguyênkhông tập Taekwondo nữa, huynh ấy thi vào Đại học Y, vì thành tích xuất sấc chonên được cử sang Mỹ học theo chương trình trao đỏi đào tạo ba năm, sau nàyhuynh ấy sẽ trở thành một bác sĩ giỏi …”
Tiếng nói của cô dần đần dừng lại.
Yên tĩnh.
Chỉ dừng lại một giây, cô sực tỉnh mộng, vộitiếp: “
Con nói những cái đó là bởi vì … là bởi vì …Sơ Nguyên sư huynh đang ở chỗ cách cây đa đó không xa.
Huynh ấy cất một ngôinhà gỗ nhỏ, xunh quanh có dòng suối uốn lượn, cảnh sắc đẹp tuyệt vời.
Lúc luyệntập mệt mỏi hay trong lòng có gì không vui, con đều đứng trên con đường nhỏnhìn ra xa …”
“
Lần này, đến Xương hải võ quán, phát hiện cảnhở đay cũng tuyệt đẹp”, cuối cùng nói xong câu đó, lòng bàn tay cô rân rấn mồhôi, Sơ Nguyên sư huynh, Nhược Bạch sư huynh, Diệc Phong và Hiểu Huỳnh nữa ,cũng cảm thấy nơi đây rất đẹp … ngày mai Chúng con phải về nuwocs, những ngày ởđây Chúng con rất vui …”
“
Đó chính là câu chuyện của con, con … con kểxong rồi …”
Trong đầu đột nhiên trống rỗng hai tay chống đấtđứng dậy, Bách Thảo gập người cúi chào.
“
Xin cảm ơn, Vân Nhạc tông sư”
Trong động không một âm thanh Bách Thảo giữ nguyên tư thế hành lễ rất lâu, đếnkhi giọng nói trầm tĩnh của tông sư vang lên “
Con có thể đi ra”
Ra khỏi sơn động, trên con đường ẩm ướt tối omvà lạnh lẽo, lát sau ánh sáng phía trước làm cô nheo mắt.
Dựa vào trí nhớ,xuyên qua hành lang dài đi ra ngoài, trong lòng rối loạn, đầu cũng rối bời.
Côkhông nhớ, rốt cuộc cô đã nói những thứ linh tinh, Vân Nhạc tông sư hoàn toànkhông nghe.
Đúng thế!
Vân Nhạc nhạc tông sư chắc cũng không hiểu.
Bởi vì cô chỉ nói mấy câu lộn xộn, chẳng có gì liênquan với nhau cả, ngơ ngẩn bước đi, hy vọng mình không gây ra họa.
Sư phụ nói,cô luôn quá xúc động, phải học cách kiềm chế, lần này có phải cô lại quá xúcđộng không.
“Sao nhanh thế?”
Vai bị một bàn tay kéo lại, Bách Thảo đứng sững.Đám sương mù lẩn quấn trước mặt đã tan hết, chợt phát hiện miình đã ra đếnngoài sân, Nhược Bạch sốt ruột nhìn cô.
“…”
Bách Thảo ngơ ngản nhìn anh, không dám nói gì.
“Em đi lấy đồ, rồi sẽ quay lại phải không?”,Nhược Bạch cau mày hỏi, “Cần gì tôi đi lấy cho, mau quay lại nghe tông sư chỉgiáo!”.
“…”
Đôi môi hơi khô, Bách Thảo lúng túng nói, “… Đãkết thúc rồi”.
“Cái gì?”, Nhược Bạch nnghe không rõ.
“… Đã kết thúc rồi, cho nên em ra đây.”
Bách Thảo cúi đầu bối rối, Nhược Bạch nhìn cômột lát rồi quay lại đi về phía sân.
“Nhược Bạch, huynh làm sao vậy?”
Cô hấp tấp đuổi theo.
“Đã hẹn thời gian cả ngày, có lẽ Vân Nhạc tôngsư hiểu lầm, tôi phải quay lại đi giải thích”, giọng Nhược Bạch trầm trầm, vừađi vừa nói.
“Không phải như vậy!”
Cô nắm lấy cánh tay anh, mặt đỏ bừng lắp bắp.
“… Là… là em đề nghị như vậy.”
Người Nhược Bạch cứng đờ, từ từ quay người lại,kinh ngạc nhìn cô.
“
Em … em nói gì ?”
“
… Em … em đã nói với tông sư …”, cô thở gấp, “… Rằng em muốn kể cho tông sư nghe một câu chuyện, tông sư không cần dạy em cảmột ngày...”
“Chuyện gì?”, Nhược Bạch cau mày.
Bách Thảo lắcđầu, hai tai cô đỏ ửng :”Em không thể nói được”
Nhược Bạch kinh ngạc nhìn cô.
“
Em không đùa chứ?”
“Không”
Cô đã sợ đến không thở được.
Một cơn gió thoảng qua, Nhược Bạch im lặng nhìncô, bóng dáng cao lớn của anh che lấp hoàn toàn bóng cô.
Càng lúc Bách Thảocàng thấy sợ, mồ hôi toát đãm ướt sau lưng, nỗi sợ hãi này thậm chí còn lớn hơnkhi cô đứng trước mặt Vân Nhạc tông sư.
Nhược Bạch nghiêm giọng hỏi: “
Em có biết em đang làm gì không?”
“Em biết”
“Chuyện dó quan trọng hơn những lời chỉ giáo củaVân Nhạc tông sư hay sao?”
“… Em … em không biết”, cô cắn môi, hoang manglắc đầu, “
… Em cảm thấy có lẽ em đã làm một chuyện ngu ngốc, nhưng … nhưng …”
Nhược Bạch nhắm mắt.
Đôi môi anh hơi tái.
“
Biết rồi”
Quay người lại, Nhược Bạch không nói gì thêmlặng lẽ ra khỏi sân, trở lại con đường trên núi.
Hoa đại nở đầy sườn núi.
Anh đi trước, cô lặng lẽ theo sau ngước nhìnbóng anh phía trước, lòng ngổn ngang.
Gần chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Sơ Nguyên đangcắm những bông cúc tím vào một chiếc bình thủy tinh, ánh mặt trời hắt vào,những bông hoa càng rực rỡ.
Qua ô cửa sổ, anh thấy Nhược Bạch và Bách Thảo trởvề.
Nhược Bạch đi thẳng về phòng.
Bách Thảo sững sờ đứng ngoài sân, vẻ thất thần.
“
Có chuyện gì phải không?”
Để bình hoa lên bệ cửa sổ, Sơ Nguyên nhẹ nhànghỏi, nghe Bách Thảo “
Vâng”
một tiếng lại cúi đầu đứng yên, anh mỉm cười: “
Cócần anh đi nói giúp, xin tha lỗi không?”
Bách Thảo buồn bã lắc đầu.
Vô ích thôi, NhượcBạch nhất định sẽ rất giận, có lẽ không thèm để ý đến cô nữa.
“
Cộc!
Cộc!”
Hít một hơi dài, Sơ Nguyên từ trong phòng bướcra.
Anh kéo cô đứng dậy mà không để ý đến vẻ mặt thất thần của cô, gõ cửa phòngNhược Bạch “
Nếu anh không nói chuyện với Bách Thảo, cô ấysẽ đứng cả ngày ở đây”, Sơ Nguyên cười gượng, “
Cô ấy đang đứng trước cửa phònganh đây, anh cứ mắng hoặc đánh một trận cũng được, dù gì thì làm anh tức giậncũng là không đúng”.
Nhược Bạch im lặng.
Anh nhìn Bách Thảo, cô không dám mở miệng mà chỉcúi đầu, người run run giống như đứa trẻ đã làm sai một vụ việc sau đó khôngbiết phải làm sao.
“
Tôi không giận”, giọng nói nhỏ lạnh lùng ngaytrên đầu khiến cô hoảng hốt ngước lên.
“
Cô đâu phải là người không hiểu đạo lý, làmthế chấc phải có lý do?”, Nược Bạch nhìn đăm đăm vào mặt cô.
“
Lần trước là do sự phụ cô, còn lần này, lầnnày là vì lý do gì, tôi muốn biết”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp: “
Đối với cô, có m,ột số việc lúc nào cũng quantrọng hơn Taekwondo.
Tôi rất đau lòng khi cô để mất cơ hội đượ Vân Nhạc tông sưchỉ bảo nhưng đó là quyền lựa chọn của cô”
“Nhược Bạch sư huynh …”
Nghe những điều này, Bách Thảo càng hoang mang “
Tôi không giận”
Ngắt lời cô, Nhược Bạch chậm rãi nhấc lại, thấycô vẫn lộ vẻ sợ hãi nhìn sang Sơ Nguyên đứng bên, anh nói giọng khô khan: “
Hai người có thể đi được rồi!”
Bách Thảo tưởng mình ngeh nhầm.
“
Ngày mai phải về nước, hãy tranh thủ thờigian, cô và Sơ Nguyên đi chơi đi”
Nhược Bạch chuẩn bị đóng cửa.
“
Chúng ta cùng đi!”
Sơ Nguyên vội giơ tay giữ chốt cửa.
“
Không, tôi còn có việc”, trước khi đóng cửa,Nhược Bạch nhìn Bách Thảo, hơi cau mày dặn dò “
Đừng ham chơi quá, ngày mai saukhi về nước phải bắt đầu luyện tập trở lại”
“
Đã yên tâm chưa?”
Nhìn Bách Thảo vẫn thẫn thờ nhìn cửa phòng NhượcBạch, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, đặt vào tay cô bình hoa cúc rồi nói giọng ấm áp: “
Hoa này tặng em”
Những bông hoa cúc đã nở như nụ cười được ánhmặt trời chiếu rọi, Bách Thảo sững sờ không kịp phản ứng: “
Tặng em ư?”
Sơ Nguyên mỉm cười “
Chẳng lẽ chỉ có Đình Hạo được tặng hoa cho em,còn anh thì không?”
“…”
Bách Thảo càng sửng sốt.
“
ĐƯợc rồi”, dưới ánh mặt trời, Sơ Nguyên thởnhè nhẹ “
Em muốn đi đâu chơi?”
“Nhưng mà…”, Bách Thảo vẫn bất an, ánh mắt u ámliếc về phía cửa phòng đóng chặt, “
Nhược Bạh sư huynh không giận thật chứ? Em… em nghxi em nên ở lại đây, ngộ nhỡ huynh ấy …”
“Đi thôi!
Cứ để anh quyết định”
Cô lấc đầu, Sơ Nguyên nắm tay cô, kéo về phíacửa đình viện