Thiếu Phu Bất Lương

chương 133: đương gia khó làm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ hai Hách Liên Dung dậy rất sớm, làm đương gia thường phải giải quyết nhiều chuyện linh tinh này nọ, đang lúc vội vàng xuất môn Vệ Vô Hạ lại chạy tới bái phỏng, nói có việc cần tìm Vị Thiếu Quân.

Hắn tới thì còn việc gì khác ngoài tiến hành đối thoại thân mật huynh không ra huynh đệ không ra đệ với Vị Thiếu Quân. Hách Liên Dung sáng nay nghe Bích Liễu kể lại tối hôm qua khi nàng mang gia nhân đến, nha đầu họ Mộ kia đang vung tay múa chân chuẩn bị đánh Vệ Vô Hạ, thấy người đến liền vội vàng nhảy qua tường chạy mất, nếu đến muộn một chút có lẽ hôm nay Vệ Vô Hạ đã phải vác cái mặt sưng húp chạy đến đây.

Nhưng Vị Thiếu Quân cũng còn chưa buồn tỉnh giấc, Hách Liên Dung lại không rảnh tiếp chuyện hắn nên đành để hắn ngồi chờ, sau đó nhanh chóng mang theo Bích Liễu rời Thính Vũ Hiên.

Hôm qua Vị quản gia đã nói với nàng mùa hè đến, chi tiêu của các phòng đều phải tăng lên một chút, hơn nữa rèm treo mùa xuân cũng cần phải thay, mùa hè cần chất vải nhẹ và thoáng hơn, quần áo cũng phải may mới cho hợp mùa, cũng đã đến lúc cho người đi chọn vải; hơn nữa quan trọng nhất là mừng thọ lão phu nhân, tuy nói rằng còn hơn một tháng nữa mới đến nhưng Hách Liên Dung vẫn chưa có kinh nghiệm, một số việc vẫn nên sớm chuẩn bị một chút.

Những việc này nghe chừng thật không ít, đó là còn chưa kể nhiều việc lặt vặt khác Vị quản gia cũng không được phép tự quyết, nào là chi tiêu của các viện, hay như đồ dùng cũ mùa vừa rồi cần phải nhanh chóng thu dọn vào kho.

- Thiếu phu nhân, mấy hôm trước lão phu nhân có cho người mua một cân trà ướp hoa thượng hạng, hôm đó đã xuất bạc nhưng tối qua hàng mới giao đến, nhị tiểu thư nói hiện tại người không phải đương gia, biên lai giao nhận này vẫn nên giao lại cho nhị thiếu phu nhân tiếp nhận.

Hách Liên Dung nhận lấy biên lai từ tay Vị quản gia nhìn nhìn một lúc, đúng là biên lai giao nhận từ một trà trang, viết rõ ràng một cân trà thượng hạng một trăm năm mươi lượng bạc.

-Một cân trà…đắt đến vậy sao?

Hách Liên Dung đương nhiên biết trà thượng hạng thì giá phải cao nhưng nàng hoàn toàn không hiểu gì hết giá trà, thậm chí các loại trà, cũng đành lắng nghe Vị quản gia giảng giải cho.

-Trước đó thì không đắt như vậy, nhưng không biết lão phu nhân từ lúc nào uống được loại trà thượng hạng này, sau đó uống các loại khác đều thấy nhạt miệng nên đành phải tìm đúng loại trà này về cho người.

Hách Liên Dung gật gật đầu, cái loại trà không biết từ đâu uống được kia đương nhiên là do Vệ Vô Hạ dâng lên mời rồi, đương nhiên không phải loại tầm thường nên đắt một chút cũng đúng. Lại thấy sắc mặt Vị quản gia có chút không vui, dường như do cảm thấy nàng không tin tưởng ông ta, nên cũng không hỏi nhiều thêm nữa, nhanh chóng kí vào biên lai đưa cho Vị quản gia đi giải quyết nốt.

Vị quản gia lui đi rồi, Bích Liễu tỏ vẻ lo âu nói với Hách Liên Dung: “Vị quản gia từ nhỏ đã theo hầu lão gia, đương nhiên sẽ không làm những chuyện bất lợi cho Vị phủ, nhưng những kẻ dưới khác thiếu phu nhân đều phải đề phòng, đại thiếu phu nhân chưởng quản lâu như vậy, tất cả bọ họ đều do một tay nàng cất nhắc đề bạt, chi tiêu mỗi tháng trong phủ đều có người ghi chép, ngộ nhỡ bọn họ ngầm thông đồng với nhau làm chuyện xấu đến lúc đó thiếu phu nhân sẽ vướng phải không ít phiền phức.”

-Việc gì cũng phải có một khoảng thời gian quá độ, cứ cho lúc ban đầu không được thuận lợi nhưng cũng không có nghĩa tình trạng cứ tệ mãi như vậy, quản lí ghi chép số liệu ta đương nhiên muốn an bài người của mình làm, nhưng hiện tại chưa biết có thể tin tưởng được ai.

Bích Liễu hơi nhăn nhó mặt mày, suy nghĩ một lúc mới hoài nghi hỏi: “Thiếu phu nhân không tin tưởng nô tì ư?”

Hách Liên Dung phì cười: “Nếu ta không tin tưởng ngươi sao lại cùng ngươi nói những chuyện này?”

-Vậy nô tì cũng có một người đáng tin cậy, thiếu phu nhân không cần phải đề phòng người này.

-Ngươi đang nói đến… Thường Minh?

Mấy người Hách Liên Dung nhanh chóng từ Tuyên Pháp tự trở về cũng bởi người tên Thường Minh kia thay Bích Liễu mang tin tức đến, cậu thanh niên làm vườn đó có lẽ là người duy nhất Bích Liễu có thể tin tưởng.

-Đúng là hắn.

Hách Liên Dung khẽ gật đầu: “Cứ để từ từ rồi tính, cũng không thể nhanh chóng xếp người của mình vào ngay được, trước mắt việc quan trọng nhất là vấn đề vải vóc có nhiều mục ta còn chưa nắm rõ, hỏi đại tẩu chị ta có lẽ sẽ không dạy tường tận.”

Hách Liên Dung vừa nói vừa lâm vào trầm tư, Bích Liễu liền nhanh nhảu đề xuất: “Hay là hỏi lão phu nhân vậy?”

-Bà nội tuổi cũng cao rồi, không nên để người phải nhọc lòng vì những chuyện như này.

Hách Liên Dung nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Ta có nghĩ đến một người, có lẽ người này sẽ giúp chúng ta một tay.”

Hách Liên Dung mang theo Bích Liễu đi tìm người học hỏi từ lâu, Vị Thiếu Quân ở Thính Vũ Hiên đợi lúc mặt trời lên cao đến ba con sào mới trèo xuống giường, vừa ra khỏi cửa liền thấy bọn nha hoàn náo nức lượn qua lượn lại, hắn dụi dụi mắt hỏi: “Có ai đến vậy?”

Một nha hoàn nhanh chóng mang nước đến hầu hạ hắn rửa mặt: “Là Vệ công tử đến, đã đợi nhị thiếu gia từ sáng sớm rồi.”

Vị Thiếu Quân nghe vậy cũng không vội vàng, vẫn chậm rãi ung dung rửa mặt chải tóc, đến việc chọn bộ y phục nào để mặc cũng lấy ra lấy vào, ngắm nghía một lúc lâu vẫn chưa chọn được. Đợi đến lúc chọn xong quần áo lại ra vẻ băn khoăn chọn lựa đeo miếng ngọc bội nào cho hợp với y phục.

Hắn tỏ rõ ý muốn kéo dài thời gian, nha hoàn kia cũng chẳng có gan dám thúc giục hắn. Hắn cứ mân mê hết miếng ngọc bội này đến miếng khác, thời gian cứ từng chút từng chút trôi đi, Vị Thiếu Quân trong lúc tự kỉ vui sướng một mình cuối cùng lại không phải đang chọn ngọc mà thành phẩm ngọc, chìm vào trong thế giới thưởng thức ngọc bội của riêng mình, mỗi miếng ngọc lại mất không ít thời gian mân mê ngắm nghía, tự mình lảm nhảm cười sung sướng.

-Không ngờ Vị huynh lại có hứng thú với ngọc đến vậy.

Vị Thiếu Quân đang chìm trong tiên cảnh bỗng nhiên nghe một câu như vậy, giật mình đến mức trượt tay đánh rơi miếng ngọc xuống đất làm vang lên một tiếng thanh thúy trong trẻo.

Vị Thiếu Quân nhặt miếng ngọc bội dưới đất lên nhìn thấy một vết xước nho nhỏ thì trong mắt không khỏi nổi lên chút tiếc thương, trầm ngâm một lúc mới quay đầu lại nhìn Vệ Vô Hạ, giọng nói hậm hực: “Mặc ngọc thượng hạng, đền đi.”

Vệ Vô Hạ có chút lúng túng: “Nhất định, nhất định…ta thật sự không ngờ…”

-Chuyện ngươi không ngờ đến vẫn còn nhiều lắm. Đã cho ngươi ở nhà ta ngươi cứ ở yên một chỗ đi, có việc tự ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi đến tìm ta làm gì?”

Vệ Vô Hạ gật gật đầu: “Vô Hạ nhớ rồi.” Nói xong hắn quay người bước đi, một phong thư vừa khéo từ trong người hắn rơi xuống, Vị Thiếu Quân liếc mắt một cái bất chợt thấy trên phong thư đề tên Hách Liên Dung liền nhanh tay nhặt lên: “Là từ kinh thành đến?”

Vệ Vô Hạ cười nói: “Sáng sớm hôm nay thư được gửi gấp đến, vốn muốn ngay lập tức đưa cho Vị huynh, nhưng tẩu tử nói huynh vẫn chưa dậy nên…”

Vị Thiếu Quân biết thằng nhãi này cố ý, vừa rồi mình bắt chẹt hắn nên bây giờ hắn cũng muốn trả đũa lại. Lườm hắn một cái, Vị Thiếu Quân liền mở phong thư ra, vừa đọc vừa nói: “Coi như ngươi biết điều, không trực tiếp đưa ngay cho Liên Dung.”

- Là Vị huynh giao cho ta, đương nhiên thư về phải gửi lại cho huynh rồi.

Vệ Vô Hạ cười vô cùng hiền lành, đầu ngón tay vô thức sờ nhẹ lên hộp đựng ngọc của Vị Thiếu Quân, chiếc hộp phân làm hai tầng trên dưới, mỗi tầng lại có mười sáu ngăn, bên trong lót lụa tơ tằm, mỗi miếng ngọc được sắp xếp ngay ngắn trong mỗi ngăn, hầu hết ngọc đều được xếp kín, chỉ còn vài chỗ trống, Vệ Vô Hạ để ý đến góc trong cùng của hộp không phải đặt một miếng ngọc mà là một lá bùa ba lớp màu vàng được đính với nhau bởi chỉ hồng, nhìn thế nào cũng chỉ là một lá bùa giải hạn được người ta tùy tiện lấy về từ đền chùa.

-Lá bùa này có ý nghĩa đặc biệt gì không?

Vệ Vô Hạ với lấy lá bùa nâng lên lắc qua lắc lại trước mặt Vị Thiếu Quân.

-Đừng nghịch lung tung.

Vị Thiếu Quân mặc kệ bức thư đang đọc dở dang, vội giành lại lá bùa, cần thận đặt lại chỗ cũ, nhanh chóng đóng hộp lại: “Không hỏi mà lấy bị coi là trộm, giữa thanh thiên bạch nhật thế này ngươi không coi vương pháp ra gì hay sao?”

Vệ Vô Hạ cười nhẹ: “Vậy nếu ta không nhìn nhầm thì bức thư này vốn nên giao cho tẩu tử, sao Vị huynh lại giật lấy mở ra đọc?”

Vị Thiếu Quân vốn muốn chống chế lại nhưng cúi đầu nhìn lá thư vẫn lồ lộ trong tay mình, không biết chối đi đường nào bèn cãi cùn: “Hai chúng ta là vợ chồng, đương nhiên như hai mà một, thư của nàng cũng là của ta, vợ chồng đồng lòng, không gì chia cắt! Chưa nghe qua câu này hả?”

Vệ Vô Hạ đối với việc cải biên thành ngữ của Vị Thiếu Quân cũng không lấy gì làm thú vị: “Tại hạ mới chỉ nghe qua câu vợ chồng như chim trong rừng, họa lớn đến tự mình bay đi.”

-Ngươi đúng là thiếu hiểu biết, câu này phải là vợ chồng như chim trong rừng, họa lớn đến vẫn cùng nhau chạy.

Vị Thiếu Quân cũng chẳng muốn để tâm đến hắn liền tiếp tục chúi đầu vào đọc tiếp bức thư.

Thư hồi âm của Bạch Lan vô cùng đơn giản, một là nói Cao công công rất tận tâm tận lực với nàng, hai là cung phi sủng tần trong cung cũng đối tốt hơn với nàng, ba nói nàng bắt đầu tập luyện bí tịch, nhất định sẽ cho Hách Liên Dung thấy được thành tựu của mình.

Cũng được, rất tốt, hoàn toàn đạt được sự kì vọng của Hách Liên Dung. Vị Thiếu Quân ngắm nghía bức thư đến nửa ngày mới ngẩng đầu hỏi Vệ Vô Hạ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio