Phản ứng của Vị Thiếu Quân hoàn toàn ngoài dự đoán của Hách Liên Dung. Nàng vốn nghĩ Vị Thiếu Quân sẽ cao hứng, phấn chấn kí hiệp nghị mới đúng. Kí xong sẽ nghênh ngang đùa cợt nàng một trận rồi mới khệnh khạng rời đi. Đây mới là Vị Thiếu Quân. Tuyệt không thể giống như lúc này, làm như bị uất ức lắm, bất đắc dĩ lắm vậy…Hắn bất đắc dĩ cái nỗi gì!
Nàng mới là người nên bất đắc dĩ. Nàng biết làm thế này sẽ khiến Tiền Kim Bảo phỉ nhổ, cho nên khi nàng ta hỏi, nàng không dám nói. Nếu không nàng phải làm sao bây giờ? Đồng ý với kế hoạch ‘lãng tử quay đầu’ của Vị Thiếu Dương? Hay nên phái người xử lý Bạch Ấu Huyên? Nàng chẳng muốn chọn cách nào hết, kẻ nào cũng biến thái. Mà hôm qua nàng thất thố trước mặt Vị Thiếu Dương, không khống chế được trước mặt Vị Thiếu Quân, tinh thần rối loạn, lệch lạc bùng nổ. Điều này khiến nàng sợ hãi, không thể buông lỏng bản thân biến thái mà dần lệch lạc. Nàng không sai, vì sao phải gánh vác hậu quả này?
Cho nên nàng suy nghĩ đến tận sáng, nghĩ ra chủ ý kí kết hiệp nghị li hôn nội bộ.
Có hiệu lực pháp luật hay không trước chưa cần bàn đến, ít nhất nàng có thể tự nhủ Vị Thiếu Quân không phải người chồng mà nàng thừa nhận, cũng không phải chỗ dựa cho nàng. Mấy món đồ hồi môn đã mất coi như bị trộm, lấy được về mấy thứ là tốt rồi. Chỉ cần về sau hắn đừng đến nữa, tương lai hắn là người lương thiện hay có đi giết người phóng hỏa cũng không liên quan đến nàng. Cho dù ngẫu nhiên gặp phải nàng cũng coi hắn như cái bồn hoa hay bồn cầu, lẳng lặng đặt một bên là tốt rồi, không ai thèm phát hiện ra hắn hoặc di chuyển hắn, để tránh làm phải chuyện gì không tốt khiến mình bị thương hoặc bỏ lỡ món ngon tuyệt vời nào đó.
Nhưng vì sao hắn không kí? Thật sự đến bây giờ, kí hiệp nghị này hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nó chẳng qua chỉ là một cái cờ nhắc nhở nàng phanh lại. Nhưng Hách Liên Dung vẫn thấy lạ, sao hắn lại không kí? Thoạt nhìn đối với hắn trăm lợi mà không hại gì, hơn nữa hắn cũng không cần phải đồng ý với yêu cầu của Vị Thiếu Dương.
Hách Liên Dung nhìn về phía Vị Thiếu Dương đang ngẩn người, hiển nhiên cũng đang hoài nghi về vấn đề này. Chỉ có Tiền Kim Bảo là hành động cụ thể, nàng tiến đên đoạt lấy hiệp nghị trong tay xé rách, cảnh cáo nàng: “Về sau ít đùa mấy cái đồ quỷ này đi! Ta đi đây!”
Hách Liên Dung hơi kinh ngạc: “Cô đi làm gì?”
“Ta đi hỏi thằng khốn kia vì sao không kí…” Dứt lời nàng ta vèo phát phóng ra khỏi cửa.
“Này…” Lúc Hách Liên Dung gọi nàng thì trong viện đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Vị Thiếu Dương bật cười: “Hàn phu nhân làm việc thật mạnh mẽ vang dội.”
Hách Liên Dung cười cười nói : “Đúng vậy.” rồi thôi. Thật ra nàng cũng muốn giải thích với Vị Thiếu Dương, dù sao ngày hôm qua nói với hắn như vậy là vô cùng không lễ phép, nhưng đồng thời cũng là việc cực mất mặt, làm cho nàng không biết mở miệng như thế nào.
Chẳng lẽ nói: Ngày hôm qua tẩu không cố ý nói đệ tâm cơ trọng địa (tính toán xâu xa khó lường), hoặc là nói người không vì mình trời chu đất diệt. Đệ làm việc mà tất cả mọi người có thể làm…
Cũng không hay, vẫn nên giả ngu đi. Vì thế Hách Liên Dung định mở mồm nói lại thôi vài lần, cũng chưa phát ra tiếng động gì.
Vị Thiếu Dương vẫn làm như hôm qua không có xảy ra việc như vậy, vẻ mặt vẫn thực tự nhiên, tâm tình cũng như thể tốt lắm, kêu hai hạ nhân ngoài cửa tiến vào. Hai người kia nâng một cái hòm lớn, đặt xuống đất. Vị Thiếu Dương mở nắp hòm ra: “Nhị tẩu nhìn xem, còn thiếu gì không?”
Hách Liên Dung nhìn lướt qua, thế mới biết đồ của mình cũng không ít, hóa ra cũng là giai cấp địa chủ, cỡ phú bà cũng nên. Đồng thời cũng hơi hơi bội phục nhị thiếu gia nhà này. Nhiều đồ như vậy mà có thể lặng im không một tiếng động vận chuyển ra khỏi Thính Vũ Hiên.
“Thật ra có những đồ gì chính ta cũng không biết.” Vẻ thản nhiên của Vị Thiếu Dương làm cho tâm tình Hách Liên Dung được thả lỏng đôi chút.
Vị Thiếu Dương mấp máy khóe môi hơi do dự: “Nhị tẩu không muốn hỏi nhị ca đồng ý với đệ chuyện gì sao?”
“Ta không muốn biết.” Hách Liên Dung nói thật, nàng đúng là không muốn biết, không có chút hờn dỗi nào trong đó.
Vị Thiếu Dương nhìn đồ vật trên mặt đất, thản nhiên cười. Hách Liên Dung cười nói: “Đừng hiểu lầm, ta thật sự không muốn biết.”
Vị Thiếu Dương gật gật đầu: “Đệ biết, lần này nhị ca khiến tẩu bị tổn thương lớn.”
Hách Liên Dung nhún nhún vai, có một số việc nhận ra thì tốt rồi, bị tổn thương là bởi vì còn ôm hi vọng. Một khi hoàn toàn thất vọng, hai chữ tổn thương cũng không còn nữa.
“Đúng rồi, đệ nghe nói còn một chiếc gương bị hỏng. Nhị tẩu giao cho đệ, đệ xem có sửa được không?”
“Không cần.” Đối với chiếc gương kia, trong lòng Hách Liên Dung chính là tiếc hận, cho dù có thể sửa lại cũng vẫn không phải thứ ban đầu: “Chỉ là một chiếc gương mà thôi.”
Vị Thiếu Dương cũng không hỏi nhiều, sau một lúc, hai người cũng không biết nên nói gì nữa, vội đứng dậy cáo từ. Trước khi hắn ra khỏi cửa, Hách Liên Dung cuối cùng cũng gọi hắn lại: “Nhày hôm qua tẩu không cố ý nói đệ như vậy.”
Vị Thiếu Dương sợ run một lúc rồi sau đó cười cười, gật đầu rồi xoay người đi.
Vì thế Hách Liên Dung còn lại một mình chuyên tâm sửa sang lại đồ của mình. Nàng cũng không dám mạo hiểm để lại chỗ cũ, quay về phòng ngủ nhìn một lượt cũng không phát hiện có chỗ tốt nào giấu bảo vật, nhưng lại phát hiện ra vấn đề về người. Chỉ vào tủ quần áo trong phòng nói với Bích Liễu: “Thu dọn một gian phòng khác, đem tủ này qua để ở phòng nhị thiếu gia.” Bên trong đều là quần áo của hắn.
Bích Liễu cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng tìm người đến thu dọn phòng ở, không lâu sau lại chạy đến: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân cho gọi người đến.”
Hách Liên Dung đại khái cũng đoán được chuyện gì, liền sửa sang lại xiêm y, mang theo Bích Liễu đến chỗ lão phu nhân. Nàng vốn tưởng rằng lại là chiến trường, sẵn sàng đón mọi chiêu thức của quân địch, ai ngờ chỉ có lão phu nhân cùng Hồ thị ở đây. Hách Liên Dung hành lễ xong, lão phu nhân tỏ ra vô cùng đau đầu nói gì đó Hồ thị. Vẻ mặt Hồ thị ngượng nghịu do dự nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, ngày hôm qua con…Có phải con không…”
Hách Liên Dung cười cười với Hồ thị, nói với lão phu nhân: “Vâng, ngày hôm qua là cháu đánh Vị Thiếu Quân, ngay trên đường lớn.”
Ngón tay lão phu nhân chỉ thẳng run run: “Cô…cô…”
“Bà nội nếu đã nghe đến việc này, nói vậy cũng biết nguyên nhân gây ra sự tình. Hiện tại chuyện này đã giải quyết xong, bà nội đừng nhắc lại nữa.”
Lời giáo huấn của lão phu nhân bị một câu của Hách Liên Dung phá hỏng, môi bặm lại tỏ vẻ hờn dỗi, sau một lúc lâu mới nói: “Thiếu Quân chỉ là ham chơi một chút, cô là thê tử của hắn, dù cho có bất mãn về nhau cũng phải quản thúc hắn cho tốt, sao lại cùng hắn làm loạn! Trên đường lớn nhiều người nhìn như vậy, mặt mũi Vị gia ta đều mất sạch.”
Hách Liên Dung cười cười: “Bà nội không cần lo lắng, nhân phẩm nhị thiếu gia Vị phủ ai trong thành Vân Trữ mà không biết, cũng chẳng còn lạ gì mà cười nhạo. Nhắc đến chuyện “quản thúc” cháu mới nhớ, xem tình hình ngày hôm qua, hắn đối với cô nương Bạch Ấu Huyên của Đoàn Tụ Các yêu thương thắm thiết, cũng vô cùng nghe theo lời khuyên bảo của nàng ta. Bà nội sao không thành toàn cho bọn họ, chuộc thân cho Bạch cô nương, để nàng bước chân vào Vị phủ? Tin rằng mị lực của nàng nhất định lớn hơn Bích Đào rất nhiều, về sau sẽ quản thúc nhị thiếu không đi ra ngoài nghịch loạn nữa.”
Nghe nàng nói xong, mắt lão phu nhân trợn trừng, vỗ bộp xuống bàn: “Đúng là nói năng xằng bậy!”
Hồ thị vội nháy mắt ra dấu với Hách Liên Dung, nàng lại làm bộ không thấy, tiếp tục nói: “Bà nội, không cần lo lắng cho cháu, hết thảy nên vì nhị thiếu lo lắng. Cháu tuyệt không để ý Thính Vũ Hiên có thêm nhiều tỉ muội.”
“Cô không ngại nhưng ta để ý!” Lão phu nhân nổi trận lôi đình : “Xằng bậy, xằng bậy! Vị gia chúng ta là danh gia vọng tộc, sao có thể để loại nữ nhân này vào cửa!”
Hồ thi vội vàng tiến đến khuyên giải an ủi: “Nhị thiếu phu nhân cũng chỉ hi vọng nhị thiếu tiến bộ, không tiếc chính mình chịu tủi thân.”
Lão phu nhân hầm hừ: “Vậy cũng không được!”
Hồ thị vội vàng lên tiếng trả lời, lại dùng ánh mắt ý bảo Hách Liên Dung rời đi trước. Hách Liên Dung liền hành lễ, mang theo Bích Liễu về đường cũ.
Lão phu nhân nói với theo từ phía sau: “Việc này đừng nói với Thiếu Quân!”
Hách Liên Dung cười thầm trong lòng, xem ra bà cũng sợ Vị Thiếu Quân ngày nào đó nhớ tới chuyện này lại tìm đến mình làm mình làm mẩy.
Trên đường trở về, Bích Liễu vài lần muốn nói lại thôi. Hách Liên Dung cũng không hỏi khiến cho nàng nghẹn, nghẹn vài lần về sau có chuyện tự nhiên sẽ nói thẳng.
Kì thật không cần nghĩ cũng biết Bích Liễu muốn hỏi cái gì. Đơn giản là lời nói vừa mới rồi, hẳn không có nữ nhân nào có thể chủ động đưa ý kiến cho trượng phu nạp thiếp, hơn nữa đối phương còn là nữ tử thanh lâu. Hách Liên Dung đương nhiên không phải rảnh rỗi sinh nông nổi. Chính là nàng biết lão phu nhân đối với loại việc này vô cùng phản cảm, khẳng định sẽ không đáp ứng, cho nên nàng mới dùng việc này để chuyển chủ đề. Nếu không lão phu nhân thao thao bất tuyệt giáo huấn nàng tội dám đánh cháu yêu của bà, nàng không thể chịu nổi.
Hách Liên Dung vốn tưởng việc này đến đây là kết thúc, ai ngờ đến thời điểm dùng cơm tối lại có người nhắc đến, hiển nhiên là đại phu nhân Nghiêm thị.
Nghiêm thị bình thường vẫn luôn thận trọng kín tiếng, không rảnh gây gổ nếu không ai chạm đến mặt mũi, danh dự của bà ta.
“Nghe nói ngày hôm qua cô đánh Thiếu Quân trên đường lớn?”
“Vâng.” Hách Liên Dung buông bát, thản nhiên nói: “Bà nội đã giáo huấn rồi.”
Nghiêm thị liếc mắt qua lão phu nhân cũng thản nhiên nói: “Bà nội chỉ giáo huấn cô quản thúc Thiếu Quân không tốt, chứ chưa đề cập tới Thiếu Dương của chúng ta.”
Hách Liên Dung chớp chớp mi: “Việc này liên quan gì đến tam thiếu?”
“Đương nhiên có liên quan!” Nghiêm thị có hơi tức giận: “Không nói đến vấn đề nữ tắc người phụ nữ không được phép vung tay múa chân trước đám đông, chỉ cần nói đến việc đánh người giữ phố lớn, mặt tiền hai cái cửa hàng của Vị Tất Tri đều ở đâu hả? Bao nhiêu người biết Thiếu Dương? Người cô đánh là Thiếu Quân nhưng ai không biết lại nghĩ là Thiếu Dương. Sau này Thiếu Dương làm sao ra ngoài gặp người? Lại buôn bán thế nào đây?”
“Vị Tất Tri?” Hách Liên Dung nghe không hiểu liền hỏi.
Tam phu nhân hảo tâm góp chuyện: “Đó là một trong những sản nghiệp của Vị gia chúng ta, chủ yếu buôn bán đồ cổ.”
Hách Liên Dung cười cười với nàng, đồng thời cười cái tên này. Nếu không để họ vào thì cửa hàng đồ cổ gọi là “Tất Biết”, còn có ý nghĩa ‘người khác không biết nhưng ta nhất định biết’. Nhưng cố tình đặt họ Vị vào cũng không biết Tổ thượng(các cụ bề trên quá cố) Vị gia nghĩ như thế nào, thực mới mẻ. ( Vị có nghĩa là ‘chưa’, chị này cười vì tên cửa hàng là ‘Chưa tất biết’ =chưa chắc đã biết. Mình đoán vậy)
“Cô…”
Mắt thấy thần thái tiêu sái của mình làm cho lửa giận của Nghiêm thị bùng lên một cảnh giới cao hơn, Hách Liên Dung cười cười: “Đại nương lo lắng nhiều rồi. Chuyện này hôm qua có nói tên họ rõ ràng, lại có Bạch cô nương của Đoàn Tụ Các, chắc chắn ánh mắt thiên hạ không thể nhận sai được.” Chuyện tên họ là nàng nói lung tung, nàng tin chắc Nghiêm thị cũng không công phu đến mức đi thẩm tra, đối chiếu thời điểm đánh người ngày hôm qua có nói rõ tên họ hay không. Thế nhưng, lời Nghiêm thị vừa nói nàng cũng có thể hiểu được, đích xác có thể ảnh hưởng đến thanh danh Vị Thiếu Dương, dù cao hình dáng cao thấp giống nhau, thật đúng là không hay ho gì.
Nghiêm thị hừ một tiếng: “Tóm lại là liên lụy đến thanh danh Thiếu Dương.”
Hách Liên Dung cắn khóe môi dưới, nhìn lão phu nhân: “Nói vậy cũng là do nhị thiếu thường xuyên ra bên ngoài làm loạn, cũng ít người quản thúc, không bằng…”
Mặt lão phu nhân nhất thời trầm xuống: “Về sau không được ai nhắc đến chuyện này nữa! Một đám các ngươi đều khiến ta đau đầu!”
Sắc mặt Nghiêm thị vẫn không tốt hơn nhưng cuối cùng cũng không dám nhắc lại. Hách Liên Dung gật gù trong lòng, ừ, chính là như vậy, kết thúc mọi chuyện.
Dùng cơm chiều xong, Hách Liên Dung một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở đây, thẳng đường về Thính Vũ Hiên, vừa mới vào sân đã thấy phòng mình có ánh sáng khác thường. Bích Đào đang canh giữ ở trước cửa, thấy nàng trở về liền lập tức chạy ra nghênh đón: “Thiếu phu nhân khi vào phòng chuẩn bị một chút, nhưng cũng đừng hoảng sợ…”
“Chuyện gì?” Cổ cổ quái quái, còn dọa ta?
Bích Đào hé miệng cười, lấp lửng nói: “Thiếu phu nhân vào xem đi.”
Hách Liên Dung đầy bụng nghi hoặc đứng trước cửa, thật có hơi căng thẳng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy trước mắt một vùng ánh sáng lóa mắt. Hơi nheo mắt lại mới nhìn nhìn rõ trên bàn là một đống gương to nhỏ khác nhau, dưới vô số ánh nến chiếu rọi, ánh sáng chói lọi phản xạ.