Cơm chiều cùng ngày, Hách Liên Dung viện cớ không đến. Ba người Vị gia sáng nay cùng nàng nói chuyện đều không hỏi đến, đều tự cho là Hách Liên Dung đối với tấm lòng của bọn họ suy nghĩ mà không màng tới ăn uống, bởi vậy Hách Liên Dung mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời nàng cũng quyết định, chuyện này cần phải hỏi thêm Vị Thiếu Dương mới được, nếu ngay cả Hồ thị cũng biết chuyện thì cũng không cần thiết phải giấu diếm Vị Thiếu Dương. Lúc này, Bích Liễu tiến vào : « Thiếu phu nhân, tứ tiểu thư đến. » Hách Liên Dung sửng sốt, điều đầu tiên nghĩ đến là Vị Đông Tuyết cũng có hứng thú với chuyện này ? Rồi lại ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này trong đầu, ngay cả người như Vị Thu Cúc cũng chưa biểu hiện hứng thú gì với việc này, huống chi là Vị Đông Tuyết. Mà Vị Thu Cúc sở dĩ im hơi lặng tiếng như vậy bởi cũng đại khái hiểu được đây là việc của Vị gia, lại liên quan đến Từ đường, đừng nói nàng ăn nhờ ở đậu, cho dù là con gái chưa gả đi cũng không được tiến vào Từ đường nửa bước, cho nên, dù trong lòng có nhớ thương cỡ nào cũng không có cơ hội có được. Hách Liên Dung trước để Bích Liễu thu dọn đồ ăn trên bàn, cũng không ra nhà chính, trực tiếp cho người đưa Vị Đông Tuyết đến phòng ngủ. Sắc mặt Vị Đông Tuyết có chút tái nhợt, Hách Liên Dung vừa thấy liền tò mò hỏi : « Làm sao vậy ? » Nói xong lại nghĩ ra có lẽ Trân nương bên kia lại có việc gì đó, vội vàng phất tay để bọn nha hoàn đi xuống. Vị Đông Tuyết tiến đến nắm lấy tay Hách Liên Dung, trong ánh mắt đầy sự cảm kích, cười nói : « Nhị tẩu, không có chuyện gì, chỉ là trong nhà chúng ta không biết khi nào thì nhảy ra một con dã cẩu(=chó hoang), lúc muội gặp được bị dọa cho hoảng sợ. » Hách Liên Dung lúc này mới nhớ tới cái con ‘Bố Pitt’ kia, tuy rằng bây giờ vẫn chưa hiểu mô tê gì những con chó này đúng là chạy ra từ Thính Vũ Hiên, buổi tối chạy loạn lên đương nhiên sẽ dọa người, liền vội vàng gọi Bích Liễu tới, bảo nàng đưa người đi tìm, tìm được liền đuổi đi. Vị Đông Tuyết không rõ nên cũng không để ý, nụ cười càng thêm ấm áp : « Cám ơn Nhị tẩu. » Hách Liên Dung hơi sửng sốt mới biết được Vị Đông Tuyết hiểu lầm, không muốn giải thích nhưng thấy vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói : « Thật ra không phải vì muội, con chó kia là Nhị ca muội đem về, không… để ý liền chạy ra khỏi Thính Vũ Hiên, nếu lại dọa đến người khác thì không tốt lắm. » Trong mắt Vị Đông Tuyết đầy vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới cười nói : « Nhị tẩu, con người tẩu thật tốt. » Hách Liên Dung ngẩn người, Vị Đông Tuyết lại cười nói : « Nếu là người khác chẳng lẽ sẽ giống tẩu nói không phải vì muội sao ? Nhị tẩu lại nguyện ý nói sự thật cho muội biết, hơn nữa….Bà nội và đại tẩu đối với tẩu không tính là hiền hòa, nhị tẩu cũng sợ các nàng. » Hách Liên Dung cười mỉa một chút, kỳ thật những điều này nàng vốn không nghĩ tới, chỉ là con chó kia từ chỗ nàng chạy ra, đương nhiên phải do nàng có trách nhiệm đuổi đi, đó là việc nên làm. « Đúng rồi, muội đến tìm tẩu như vậy, không sợ đại tẩu thấy ? » Vị Đông Tuyết nhăn nhó đứng lên : « Thật ra lúc mới ăn cơm, đại tẩu hỏi muội sao hôm qua lại về muộn như vậy. Muội…Muội không biết nên nói như thế nào, đành nói là nhị tẩu nhờ muội đi sửa y phục, lại chờ sửa tại hai nơi nên mới về trễ. » Hách Liên Dung bật cười : « Vậy được rồi, nếu đại tẩu hỏi đến thì tẩu sẽ nói như vậy. » Vị Đông Tuyết lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại ngó ra cửa phòng đóng chặt rồi đến gần bên cạnh Hách Liên Dung nói nhỏ : « Nhị tẩu, hôm qua muội nhìn thấy vị Trần công tử kia. » Hách Liên Dung hoảng sợ: “Nương muội để hai người lén gặp mặt ? » Cô nương chưa lấy chồng nam tử cùng nam tử gặp gỡ riêng, tại cái thời đại này thật quá không ổn. Vị Đông Tuyết liên tục xua tay : « Ngày hôm qua nương muội đi thư cục của Trần công tử, nói muốn gửi thư, sau đó…Muội liền tránh ở phía sau cửa vụng trộm nhìn thoáng qua. Nương muội nói người mình phải cùng trải qua cả cuộc đời, dù sao cũng phải hợp mắt mới được, tuy rằng không đúng với lễ giáo nhưng nương muội cũng chỉ muốn tốt cho tương lai sau này của muội. » Hách Liên Dung thở dài, hiểu rõ liền vỗ vỗ tay nàng, Trân nương trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời mình nên vô cùng coi trọng tương lai của Vị Đông Tuyết, không muốn nàng sau này phải hối hận. « Vậy kết quả thế nào ? Vị Trần công tử kia có hợp mắt muội không ? » Vị Đông Tuyết không trả lời, khuôn mặt đỏ ửng đã là đáp án rõ ràng nhất, nhưng trong nháy mắt lại trở nên ưu phiền : « Có điều muội sợ chuyện này sẽ thập phần không thuận lợi, Trần công tử mặc dù có gia sản nhưng chỉ sợ không lọt nổi vào mắt bà nội và đại nương. Hơn nữa, huynh ấy lại là tái giá…Muội sợ bà nội sẽ không đồng ý. » « Tái giá ? » « Nghe nương muội nói phu nhân của huynh ấy bị bệnh mất đã hơn ba năm, vẫn không nói đến chuyện tái giá. Vẫn là người trong nhà sốt ruột mới đem canh thiếp đưa đến chỗ bà mối. » Hách Liên Dung trầm ngâm, này cũng thật có chút khó khăn. Chưa cần nói đến chuyện tái giá, chỉ là gia thế vị Trần công tử này tầm thường, chỉ sợ lão thái thái không buồn để ý đến sính lễ. Vị Đông Tuyết thấy Hách Liên Dung không nói câu nào vội la lên : « Muội, muội chính là kính trọng Trần công tử tình sâu nghĩa nặng với vong thê(=vợ đã chết), nam nhân như vậy nhất định…nhất định là một nam nhân tốt. » Vị Đông Tuyết nói xong lời này đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cúi đầu không được tự nhiên vặn vẹo mấy ngón tay, Hách Liên Dung cười cười : « Yên tâm, nếu nhị ca muội hỗ trợ, cửa kia của bà nội nhất định sẽ qua được. » Vị Đông Tuyết cắn cắn môi dưới giống như tự động viên chính mình, cuối cùng mới nặng nề gật đầu một cái : « Nhị ca nhất định sẽ giúp muội. » Nói xong câu này, nàng lại do dự : « Nhị tẩu, nếu không…Tẩu giúp muội nói với nhị ca…Muội, thật sự không biết nên nói như thế nào. » Hách Liên Dung bật cười : « Canh thiếp đều là huynh ấy giúp muội giấu, đến giờ còn ngượng ngùng cái gì. » Mặt Vị Đông Tuyết càng lúc càng đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói : « Nhị tẩu đừng giễu cợt muội. » Hách Liên Dung lại cười hít một tiếng : « Tẩu chỉ hâm mộ muội thôi, sao có thể giễu cợt muội được. Chẳng phải có câu thơ ‘nguyện có người một lòng, đến già không phân ly’. Vị Trần công tử kia đối với vong thê tình sâu nghĩa nặng, tương lai đối với muội tất nhiên không tệ, có điều muội phải nghĩ biện pháp bắt được tâm của hắn. » Nhìn thấy ánh mắt Vị Đông Tuyết lại tràn đầy nghi hoặc, tò mò, Hách Liên Dung bật cười : « Nghĩ hơi xa rồi, muội bây giờ cần phải đi tìm Nhị ca của muội, sau đó để nương liên hệ với Trần gia bàn việc chung thân đại sự. » Vị Đông Tuyết ngại ngùng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị cáo từ, vừa ra đến trước cửa lại quay người lại, chần chờ một chút : « Nhị tẩu, muội biết tẩu có ấn tượng không tốt với Nhị ca, nhưng Nhị ca thật lòng tin tưởng tẩu, nếu không cũng không cho tẩu biết chuyện nương muội. » Hách Liên Dung thản nhiên, may mà Vị Đông Tuyết chưa biết rõ chân tướng nếu không sẽ tổn thương đến chết. « Chẳng lẽ… » Vị Đông Tuyết thấy Hách Liên Dung không lên tiếng, khó xử nói : « Chẳng lẽ Nhị tẩu đang suy nghĩ vì không được gả cho Tam ca, ngược lại phải gả cho Nhị ca mà bất bình trong lòng ? » Hách Liên Dung sửng sốt : « Cái gì ? » « Hóa ra Nhị tẩu cũng không biết. » Ánh mắt Vị Đông Tuyết dao động một chút, cắn cắn môi dưới, cuối cùng nói : « Lúc trước ý chỉ tứ hôn nói chính là con trai trưởng Vị gia, có điều đại ca đã lập gia đình, mà ngoài đại ca, Tam ca cũng là con trai trưởng, đương nhiên ý chỉ này phải ứng vào huynh ấy. Sau đó đại nương nói Tam ca tuy là con trai trưởng, nhưng cũng chỉ là do nàng nhận làm con thừa tự của mình, cho nên xét theo tuổi tác mà sắp xếp, nên chọn Nhị ca mới đúng, báo với triều đình cũng không thấy phản đối liền cho tẩu thành thân với Nhị ca. » Dứt lời nàng nhếch nhếch khóe môi, có chút vẻ khinh thường : « Thật ra…tâm tư của đại nương như thế nào, nhị tẩu cũng có thể dự đoán được. » Đây là lần đầu tiên nàng biết đến tin tức tứ hôn của chính mình, củ khoai lang nóng như nàng không ai muốn nhận rốt cục cũng tìm được chỗ, triều đình cao hứng còn không kịp, đâu thèm quan tâm là nhị thiếu gia hay tam thiếu gia. Mà ý của Nghiêm thị cũng vô cùng rõ ràng, nàng không muốn một người con dâu phiên bang có thể sẽ làm nàng mất mặt, hoặc là nói, Vị gia cũng không muốn con dâu như nàng, chính là không thể chống lại thánh mệnh, đúng là làm khó cho các nàng. Làm khó các nàng để tránh một nữ tử phiên bang trở thành thiếu phu nhân Vị gia mà cố gắng hết thảy. « Thế nhưng muội thấy thật may cho tẩu vì đó chính là Nhị ca, nếu không làm con dâu của đại nương, nhất định thật sự vất vả. » Nhìn khuôn mặt có chút thỏa mãn của Vị Đông Tuyết, khóe môi Hách Liên Dung hơi cong cong, tiễn nàng ra cửa : « Lúc trở về cẩn thận một chút, đừng làm tẩu lo sợ nữa. » Vị Đông Tuyết gật gật đầu : « Nhị tẩu, thật ra Nhị ca không tệ, thật sự. » Nói xong câu này nàng mới mở cửa đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng của nàng, độ cong trên khóe môi nàng mới dần giãn ra, ngây ngốc một hồi, chậm rãi hít vào một hơi. Còn muốn nghĩ cái gì nữa ? Kết cục sự việc này cũng đã định, tất nhiên sẽ không suy đoán vô vị, mộng mơ hư ảo những cái không thể.