Bích Đào rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Người của nàng lại ở nơi nào? Nghĩ đến chuyện kia không rõ ràng cùng đồ vật lung tung kia, trong lòng Hách Liên Dung không khỏi suy nghĩ miên man. Nếu là phát hiện tang vật, Ngô thị không có lí do thần bí như vậy, rốt cuộc là đồ vật gì, có thể khiến cho Ngô thị nói năng thận trọng xoay người rời đi? “Nô tì đi tìm hiểu một chút?” Bích Liễu nói: “Bích Thanh bên người đại thiếu phu nhân cùng nô tì có giao tình không nhỏ, hẳn là có thể tìm hiểu được.” Hách Liên Dung lắc đầu, “Đại tẩu nếu đang ở Thính Vũ hiên mà lại không nói lộ ra chứng tỏ chuyện đó là chuyện phải giữ bí mật, mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng chuyện xấu chiếm đến tám phần, ngươi hiện tại đi tìm hiểu ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra Bích Đào, mọi chuyện sẽ được rõ ràng.” “Bích Đào có thể đi đâu được? Nàng từ nhỏ được lão phu nhân từ trên đường nhặt về, bên ngoài căn bản không có người thân, bằng không nô tì qua chỗ người gác cổng hỏi một chút, xem nàng hôm nay có ra phủ hay không.” Hách Liên Dung gật gật đầu, Bích Liễu vội vàng đi, lại quá nửa canh giờ mới trở về, không mang về chút tin tức gì, lại nói lúc Ngô thị dẫn người đi lục soát Tri Thu uyển cùng Vị Thu Cúc gây ra xáo động, gây ra âm thanh thật lớn. Không khó lý giải, Vị Thu Cúc bởi vì chuyện của Tống Tử Hiên đang tự bế quan, là thời điểm không muốn gặp người khác nhất, Ngô thị vào lúc này lại mang người đi vào, lời qua tiếng lại chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Hách Liên Dung cảm thấy khó hiểu chính là Ngô thị tới Thính Vũ hiên tìm được một vật nhìn qua có vẻ quan trọng, vì cái gì không lập tức tới chỗ lão phu nhân bẩm báo, mà lại tiếp tục đi lục soát khắp nơi. Bích Liễu nói: “Đại thiếu phu nhân đều có suy nghĩ của riêng nàng, thiếu nãi nãi vạn vạn không thể bởi vì đại thiếu phu nhân hơi tốt một chút liền buông lỏng cảnh giác, sự đề phòng của đại thiếu phu nhân đối với thiếu nãi nãi tới tận bây giờ cũng chưa từng buông lỏng.” Hách Liên Dung bật cười, “Cho dù nàng có tư tâm, nhưng hiện nay nàng phải mượn sức của ta, sẽ không khó xử ta.” Bích Liễu lắc đầu, “Nô tì mặc dù không biết đại phu nhân đang tính toán cái gì, nhưng biết xuất thân của đại thiếu phu nhân không tốt, trước lúc lão gia giao cho nàng làm đương gia, là người so với nhị phu nhân còn yếu thế hơn. Nơi nơi cẩn thận làm việc, nào có ngày nào không chịu ủy khuất? Đến cuối cùng nàng lại có thể khiến cho lão gia sắp xếp mọi chuyện đem vị trí chủ nhà giao cho nàng, chỉ bằng chút tâm tư này, thiếu nãi nãi cũng không thể coi thường đại thiếu phu nhân.” Đúng là như vậy? Hách Liên Dung không lên tiếng, đích thực, đối với Ngô thị, nàng quả thật không quá coi trọng. Ngô thị làm công việc quản gia tuy khôn khéo, lại so bì mọi mặt, cho thấy rằng người này lòng dạ không quảng đại, vận mệnh của người lòng dạ hẹp hòi là làm việc luôn không lớn, khó làm nên việc lớn, vả lại, thủ đoạn Ngô thị dùng để làm khó Hách Liên Dung tuy rằng không ít, nhưng không có một lần nào mang đến tổn thương thực sự cho Hách Liên Dung, này không có nghĩa là Ngô thị nhân từ nương tay, chỉ có thể nói nàng không đủ năng lực. Người như vậy nên coi khinh sao? Nên coi trọng sao? “Thiếu nãi nãi còn nhớ rõ chuyện lúc chiều thiếu đôi đũa sao? Thiếu nãi nãi nghĩ đó là do ai sai bảo?” Không phải Vị Thủy Liên sao? Hách Liên Dung muốn nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Bích Liễu lại không thể không đổi lại nói. “Chẳng lẽ là…” “Nô tì đến nhà ăn trước để hầu hạ, chính mắt nhìn thấy Bích Lan cầm đi một đôi đùa trên bàn, về phần chiếc ghế, tuy rằng không chính mắt nhìn thấy, nhưng có về suy ra.” Chuyện đó thật đúng là do Ngô thị sai người làm? Khó trách thoạt nhìn rất có phong cách của Ngô thị. Nàng vì sao lại làm như vậy> Là vì lấy lòng Vị Thủy Liên? Hách Liên Dung nhíu mày, cẩn thận cân nhắc một chút mới có đáp án. Trên bàn cơm làm khó dễ mình có ba ưu đãi. Thứ nhất, có thể cho Vị Thủy Liên thấy ràng Ngô thị đứng về phía nàng; thứ hai, có thể khiến cho mâu thuẫn giữa mình và Vị Thủy Liên càng trở nên gay gắt, làm cho chính mình ghi hận cho Vị Thủy Liên, trong lúc hai bên mâu thuẫn, chính mình sẽ không đi tìm Vị Thủy Liên chứng thực, lúc này, Ngô thị sẽ có được ưu đãi thứ ba…. Giống như buổi chiều, bày ra tình cảm chân thành nhất, lấy được tín nhiệm của mình. Đây thật đúng là cắt đậu hũ lấy lòng đôi bên. “Kỳ thật… thiếu nãi nãi có thể cùng nhị tiểu thư giao hảo.” Bích Liễu chần chờ một lúc mới đề nghị, “Nhị tiểu thư nếu đứng về phía thiếu nãi nãi, tương đương với việc chiếm được sự hậu thuẫn của đại phu nhân, thiếu nãi nãi sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay.” Hách Liên Dung hiểu được ý của nàng, cười cười, cũng không đáp lời. Bích Liễu sau khi lựa chọn liền chuyên tâm vì nàng mà suy nghĩ, nàng cảm kích đối với phần tình cảm này, nhưng đồng thời, nàng cũng không đồng ý với ý tưởng của Bích Liễu. Nàng hiện tại không tranh, lại vẫn phiền não, chỉ sợ khi nào đi tranh, phiền não lại càng nhiều. Nhất định có một biện pháp trung lập nào đó, Hách Liên Dung luôn luôn tìm kiếm. Bích Liễu có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh lại kiên định đứng lên lần nữa, “Nô tì lại đi tìm hiểu một chút. Thiếu nãi nãi trước cứ nghỉ ngơi một chút, đề phòng có chuyện gì lại thêm mệt nhọc.” Hách Liên Dung liền tựa đầu vào giường, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, mơ hồ ngủ quên. Giờ tý canh ba, tại thời khắc mà vạn vật vốn nên tĩnh lặng, trong đại sảnh Vị phủ lại đèn đuốc sáng trưng. Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh, sắc mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, Vị Thiếu Quân đứng ở phía sau lão phu nhân nhẹ nhàng mà giúp lão phu nhân xoa bóp bả vai, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngô thị ở giữa sảnh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà đến tận lúc này mới có thể nói? Có phải đã tìm được ngọc như ý rồi hay không? Tìm được rồi thì cũng nên lấy ra, bớt khiến bà nội lo lắng.” Lão phu nhân nghe vậy liền hỏi: “Tìm được rồi sao?” “Ngọc như ý không tìm được.” Ngô thị khẽ cắn môi, “Tuy nhiên lại tìm được một vật khác, phải chờ mọi người tề tựu đông đủ mới có thể nói.” Lão phu nhân nhìn quanh đại sảnh, chỉ có Vị Thủy Liên, Vị Thu Cúc cùng Hách Liên Dung là không có mặt, nhìn về phía trước, liền thấy Vị Thủy Liên đang tiến vào, trước hướng đôi mắt lạnh nhìn thoáng qua Vị Thiếu Quân, ngồi cũng không ngồi mà đứng giữa đại sảnh nói: “Chính là kẻ trộm ngọc như ý có tin tức? Tìm được liền giao cho quan phủ tra xét, tìm ta tới làm cái gì? Còn chê ta bị người ta sỉ nhục chưa đủ sao?” Lão phu nhân nhăn mặt nhíu mày, “Cháu trước ngồi xuống đã, vừa nói liền to giọng tức giận.” Vị Thủy Liên vẫn đứng như cũ, “Cái bàn cũng bị lật, cháu oán giận vài câu cũng không được?” “Nếu cháu không nhiều lời như vậy, Thiếu Quân sẽ làm như vậy sao!” Lão phu nhân có chút tức giận. Vị Thủy Liên nghe vậy càng thêm không phục, “Tốt bụng lại bị người ta cho là lòng lang dạ thú, cháu cũng là thay Thiếu Quân giáo huấn vợn hắn! Cháu chưa bao giờ gặp qua nữ nhân không biết lễ tiết như vậy, cư nhiên dám ra tay với trượng phu của mình! Bà xem mặt Thiếu Quân….” Vừa nghe nói như vậy, lão phu nhân thật cảm thấy có chút đau lòng, quay đầu liếc nhìn sắc mặt Thiếu Quân một cái. Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn nói với Vị Thủy Liên: “Đệ vui, không cần tỷ quản!” “Đệ thật là không biết tốt xấu!” “Đủ rồi!” Lão phu nhân đau đầu khẽ quát một tiếng, “Nữ nhân ra ngoài như bát nước đổ đi, khi nào thì tới phiền ngươi quản chuyện của Vị gia!” Vị Thủy Liên đương nhiên không phục, Nghiêm thị lại sớm một bước trấn trụ nàng, “Thủy Liên, lại đây ngồi xuống, đại tẩu con có việc muốn nói.” Hách Liên Dung đi vào đại sảnh, chính là thấy một màn như vậy, nàng không phục Vị Thiếu Quân cũng không được, không biết hắn dùng tuyệt chiêu gì lại có thể khiến lão phu nhân ra mặt giúp hắn. Lại đợi một lúc, cũng không thấy Vị Thu Cúc tới trình diện, Ngô thị đứng dậy, “Cháu thấy tam muội sẽ không đến, thôi đành mặc kệ vậy. Hôm nay trong phòng bà nội bị mất vật kia, tất cả mọi người đều đã biết. Vật kia tuy là không tìm thấy nhưng ở trong phòng Bích Đào phát hiện một vật khác tương tự, chuyện quan trọng như vậy, nhất định tất cả mọi người phải có mặt mới được.” “Bích Đào?” Lão phu nhân nghi hoặc, “Soát thấy cái gì?” Ngô thị nhìn Hách Liên Dung, ngoắc tay ra hiệu cho Bích Lan lấy ra cái hộp kia, mở nắp hộp, đem vật đựng trong đó lộ ra trước mặt mọi người. Trong hòm đặt một hình nhân làm bằng vải lụa, trên đầu cắm vài cây ngân châm, tuy rằng không ghi tính danh (tên gọi) hoặc là ngày sinh tháng đẻ của ai, nhưng dựa vào cách tạo hình này, cho dù là ai cũng đều biết được đó là vật môi giới cho một thuật trù yểm nào đó. Lão phu nhân là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, đại phu nhân cũng nhíu chặt đôi mày. “Vì sao lại có loại đồ vậy này? Đã hỏi Bích Đào rõ ràng hay chưa?” Ngô thị nói: “Tức phụ (con dâu) không dám khinh thường, tuy nhiên tìm khắp Vị phủ cũng không thấy bóng dáng của Bích Đào, nghe nhị đệ muội nói, Bích Đào từ buổi chiều đã không thấy tăm hơi.” Ánh mắt Hách Liên Dung từ hình nhân nọ thu hồi lại, lên tiếng, mới hiểu được Ngô thị sở dĩ không bẩm báo cho lão phu nhân trước là muốn tìm được Bích Đào hỏi rõ trước, chính là thủy chung không tìm thấy. Tuy nhiên, nàng cảm thấy được vải lụa này giống như đã từng thấy qua ở đâu. “Này…. Nàng làm loại đồ vật này làm gì!” Vẻ mặt lão phu nhân vừa sợ vừa giận, lại thêm vài phần hỗn loạn cũng không thể tin được. Ngô thị thở dài, “Tức phụ cảm thấy, sợ rằng Bích Đào dùng là để nguyền rủa nhị đệ muội.” Mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt liền tụ tập trên người Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cũng có chút kinh ngạc, Ngô thị lại nói: “Hôm qua, Bích Đào quỳ trước Thính Vũ hiên cả ngày, có chuyện này đi?” Hách Liên Dung gật gật đầu, Ngô thị nói: “Bích Đào vì sao lại phải quỳ trước Thính Vũ hiên chúng ta không nói đến, chỉ nói Bích Đào từ nhỏ đã được bà nội yêu chiều, tự nhiên sẽ cảm thấy đứng đầu các nha hoàn cấp một khác. Có đôi khi thấy Bích Lan cũng vô tư khiển trách, tâm tính cao ngạo như vậy, bị phạt quỳ tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn, bãn mãn tự nhiên sẽ dẫn tới khả năng làm ra thứ này để nguyền rủa đệ muội.” Lão phu nhân hình như tức giận không nhẹ, “Này, nha đầu kia…. Mau tìm nàng về đây!” “Bà nội.” Ngô thị cười cười, “Tôn tức (cháu dâu) còn chưa nói xong. Cháu lại nghe nói, buổi sáng hôm qua, Bích Đào làm trò khiến nhiều người ngăn cản đệ muội ra khỏi phủ, đệ muội không để ý tới nàng, nàng cư nhiên lại đuổi theo ra khỏi cửa. Đệ muội, có việc này đi?” “Đúng vậy, nàng nói….” Hách Liên Dung vừa mới mở miệng, Nghiêm thị liền hừ một tiếng. “Nha đầu kia cũng thật lớn mật, ngay cả đường đi của chủ tử cũng dám ngăn cản, thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Vị Thủy Liên nhếch môi cười lạnh một tiếng. “Hạ nhân không biết lớn nhỏ cũng là khuyết điểm của chủ tử.” Vị Thiếu Quân nghe xong lời này, mi hơi hơi nhướng lên, Vị Thiếu Dương ở một bên thản nhiên nói: “Nhị tỷ không phải đang chỉ trích bà nội quản giáo không nghiêm chứ?” Nghiêm thị bất mãn liếc Vị Thiếu Dương, Vị Thiếu Dương không hề biến sắc, giống như chưa từng nói gì. Ngô thị cười nói: “Hiện tại cũng không phải là thời điểm đấu võ mồm, nghe người trong Thính Vũ hiên nói, Bích Đào này vừa đi liền không trở về, Bích Quang….” Một nha hoàn áo xanh đứng phía sau lão phu nhân nghe vậy tiến lên, “Đại thiếu phu nhân.” “Bích Quang, ngươi nói buổi sáng ở trong sân thấy một bóng người, có nhìn rõ đó là ai?” Bích Quang lắc đầu nói: “Khi đó lão phu nhân đang ở phật đường tụng kinh, nô tì hầu hạ ở cửa phật đường, xa xa chỉ thấy được một bóng người, những người khác cũng không nhìn thấy, nô tì còn tưởng rằng mình hoa mắt.” “Nhìn có giống Bích Đào không?” Ngô thị vừa hỏi như vậy khiến cho Bích Quang sửng sốt, Ngô thị nói: “Bích Đào xác định là sau khi ra khỏi Thính Vũ hiên muốn tới chỗ bà nội khóc lóc kể lể, nhưng không tìm được bà nội, vì thế oán càng thêm oán, liền thuạn tay trộm đi ngọc như ý của bà nội, mang theo bỏ trốn!” Bích Quang kinh ngạc một lúc lâu, “Nói như vậy cũng… tấm lưng kia cũng là có vài phần tượng tự Bích Đào….” “Ngươi có nhìn rõ hay không?” Lão phu nhân vừa sợ vừa giận. Bích Quang cắn môi suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc xác định, “Nô tì nhìn rất rõ ràng, đích thực là Bích Đào!” Hách Liên Dung nhíu mày thật chặt, loại phương thức hỏi chỉ lối dẫn đường này dễ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, chỉ sợ hiện tại trong lòng Bích Quang đã muốn tin tưởng rằng người nọ chính là Bích Đào, nhưng chân tướng thật sự giống như lời Ngô thị sao? Bích Đào từ nhỏ đã chịu ân huệ của lão phu nhân, có thể bởi vì tức giận nhất thời mà trộm đồ vật này nọ bỏ trốn sao? Mà nếu không phải thật, Bích Đào lại đang ở nơi nào? Còn có hình nhân kia… “Tóm lại chỉ cần tìm được Bích Đào, hết thảy mọi chuyện đều rõ ràng.” Ngô thị dứt lời khẽ ho nhẹ, “Thiếu Dương, đệ cũng lưu ý một chút, nhìn xem ngọc như ý kia có thể bị bán tới chợ không.” Vị Thiếu Dương gật gật đầu, mày Hách Liên Dung nhíu càng thêm chặt. Chuyện ngọc như ý bị mất lấy suy đoán của Ngô thị mà tạm thời dừng lại, nhìn lão phu nhân vừa nổi giận lại vừa đau lòng, Hách Liên Dung cảm thấy bất án trong lòng càng tăng. Trên đường trở về Thính Vũ hiên, Hách Liên Dung không nhịn được hỏi Bích Liễu, “Ngươi cảm thấy chuyện này do Bích Đào làm sao?” Bích Liễu lắc đầu, “Tuy rằng nha hoàn lớn nhỏ trong phủ đối với Bích Đào có ấn tượng không tốt, nhưng nếu nói Bích Đào làm ra loại chuyện như vậy, mọi người cũng không tin được. Cho dù Bích Đào đi quả Thể Thuận trai, cũng không nhất định trộm ngọc như ý.” Hách Liên Dung gật đầu nói: “Đúng là như thế, đại tẩu vì sao lại cố ý đem tội lỗi đổ lên đầu Bích Đào?” “Bởi vì đại phu nhân là đương gia a.” Bích Liễu cười cười, “Lần trước chuyện đổ cổ bị mất chưa tìm ra kết quả, hiện tại lại xảy ra chuyện này, nếu không có lời nói giải thích rõ ràng mọi chuyện, đại phu nhân làm thế nào có thể tiếp tục đảm đương chức vị đương gia?” KHông tồi, chính là đạo lý này. Hách Liên Dung lại cảm thấy kỳ quái, đạo lý này không khó nghĩ tới, ngay cả nàng lúc mới tới Vị gia cũng hiểu được chuyện này không phải do Bích Đào gây nên, nói như vậy những người khác cũng có hoài nghi, nhưng không một ai đưa ra lời dị nghị. Chỉ sợ người thương tâm chỉ có lão phu nhân, tình thâm nghĩa trọng, rối loạn cõi lòng. “Nô tù không rõ cái hình nhân kia.” Bích Liễu ưu sầu nói: “Thật sự là vì nguyền rủa thiếu phu nhân mà làm sao? Thiếu phu nhân có cảm thấy chỗ nào không khỏe?” Hách Liên Dung bật cười, “Nào có linh như vậy, cho dù thật sự làm vì ta cũng chỉ là làm cho hả giận mà thôi, chính là…” Nàng nói tới đầy, tức thì ngậm miệng, cho hả giận? “Chỉ là cái gì?” Vị Thiếu Quân không biết từ chỗ nào đi tới, cầm trong tay hình nhân kia, “Liên Dong, trên đầu ngươi cắm nhiều trâm như vậy còn có thể đi sao?” Hách Liên Dung không nói gì, suy nghĩ vừa lóe lên lại càng ngày càng rõ ràng. Vị Thiếu Quân đem hình nhân kia lắc lắc trước mặt Hách Liên Dung, “Ôi chao, ngươi không cảm thấy màu sắc này nhìn rất quen sao?” “Ân….” Là vải lụa…. màu hồng sặc sỡ…. là màu sắc ngay cả nữ nhân đều ít mặc…. Hai người nói chuyện liền đã tới Thính Vũ hiên, Vị Thiếu Quân nhìn hình nhân kia nửa ngày, thẳng đến khi bước vào sương phòng tạm thời của hắn, cũng không quay đầu lại nói: “Bích Liễu, không phải ta cũng co một bộ y phục màu như vậy sao? Tìm đi, ta muốn mặc.” Bích Liễu vội vàng đi vào phòng giúp hắn tìm, Hách Liên Dung không tự chủ được theo sát phía sau, nhìn Bích Liễu tìm trong tủ quần áo, những chi tiết vụn vặt trong đầu đã được ghép lại. Đó là….. sau lúc Vị Thiếu Quân lừa nàng hôn Vị Thiếu Dương, nàng đến trong phòng Vị Thiếu Quân lấy một bộ y phục làm một cái hình nhân, đánh hình nhân, sau đó lại dùng kim ghim nó lại trên đầu giường, sau đó… Sau đó không có. Phải nói, sau đó, nàng căn bản đã quên mất chuyện này, không thể tưởng tượng được, cư nhiên bị Bích Đào lấy đi mất. Như vậy, chuyện Bích Đào hôm nay muốn nói với nàng chính là chuyện này? Nghĩ muốn uy hiếp nàng? Vẫn là chủ động tạo mối giao hảo? Mà hiện tại Bích Đào mất tích, Ngô thị nói vậy, lại có quan hệ gì? Ngô thị cái gì cũng không biết, chỉ vì muốn giảm bớt áp lực của bản thân mà thôi, hay là chuyện Bích Đào mất tích cùng nàng có liên quan, mục đích là muốn từ việc không chế Bích Đào, tiến thêm một bước uy hiếp chính mình?