« Thiếu phu nhân ? » Bích Liễu đi theo bên ngoài kiệu, cẩn cẩn thận thận lên tiếng. Hách Liên Dung vén màn lên, nhìn dáng điệu bất an của nàng mới hỏi : « Sao vậy ? » Bích Liễu trộm nhìn nàng, thấy không có vẻ gì là hờn giận nên mới thả lỏng : « Thiếu phu nhân không tức giận là tốt rồi, thật ra tính Nhị thiếu gia vốn vậy, hơn nữa còn nhóm thiếu gia kia nhìn vào nên người mới không muốn nhún nhường. » Hách Liên Dung lúc này mới thật sự tò mò, chống cằm nhìn Bích Liễu đến nửa ngày, cười nói : « Ta vẫn muốn hỏi ngươi đây, hắn có cái gì đặc biệt sao ? Ngươi đối với hắn rất trung thành… » Bích Liễu chợt dừng bước, tuy rằng lập tức đuổi kịp nhưng vẫn không giấu được vẻ vô cùng rối loạn : « Nô tì…Nhị thiếu gia là chủ nhân của Thính Vũ Hiên, nô tì trung thành với Nhị thiếu gia là điều đương nhiên. » Bích Liễu vội vàng giải thích, nghe như mấy quan viên chính phủ trả lời, Hách Liên Dung cười cười, cũng không truy vấn, dù sao ai cũng có bí mật không muốn nói, nhưng trong lòng vẫn đầy dấu chấm hỏi. Bích Liễu khẽ thở nhẹ, đang muốn mở miệng chuyển đề tài liền bắt gặp một dáng người, lập tức vui vẻ nói : « Chậm một chút, chậm một chút. » Nàng nói với kiệu phu, Hách Liên Dung cũng tò mò nhìn lại, thấy ngay Vị Thiếu Quân ở phía sau không xa lắm, thấy nàng còn ngoảnh đầu sang một bên, cố ý ra vẻ không nhìn nàng. Hách Liên Dung nói với kiệu phu : « Cứ đi như bình thường là được. » Bích Liễu hơi kinh ngạc : « Thiếu phu nhân vẫn tức giận Nhị thiếu gia ư ? » Hách Liên Dung lắc đầu không nói gì. Sở dĩ nàng đến tìm Vị Thiếu Quân chẳng qua vì không muốn Vị gia chịu tổn thất, không phải vì Vị Thiếu Quân này đâu ( điêu thế == ). Nàng đã đến đó, hắn không chịu nghe vậy thì quên đi ; nàng biết được tin tức đã không nỡ bỏ mặc, hết lòng quan tâm giúp đỡ, không có nghĩa vụ phải bảo đảm cái gì hết. Cho nên với kết quả như thế, đối với Hách Liên Dung mà nói chẳng cao hứng cũng chẳng mất hứng. Hách Liên Dung không bảo dừng lại, Bích Liễu cũng không dám lên tiếng, lại liếc trộm về phía sau, hy vọng Vị Thiếu Quân có thể nhanh nhanh chóng chóng vượt lên. Kết quả…Vị Thiếu Quân lại làm như thể đang dạo phố, ngắm trái liếc phải, trước sau vẫn duy trì khoảng cách khá xa với cỗ kiệu. Bích Liễu thở dài, cũng không biết làm sao với hai cái vị chủ nhân này, đành lặng lẽ bước theo. Thẳng đến lúc kiệu đến quá trà hẹn với Vị Đông Tuyết lúc chia tay, Hách Liên Dung cho hạ kiệu bước vào quán trà xem như khoảng cách giữa hai bọn họ mới ngắn lại. Vị Thiếu Quân cũng bước lên lầu hai, ngồi vào ghế đối diện với Hách Liên Dung. Hách Liên Dung tới chờ Vị Đông Tuyết, tuy rằng biết nàng sẽ không về sớm nhưng cũng không muốn một mình lang thang ngoài đường nên quyết định đến quán trà vừa ngắm cảnh vừa chờ Đông Tuyết, đồng thời hưởng thụ chút không gian thanh tĩnh — hai ngày này trong nhà thật sự quá rối loạn. Đối với hành động của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung không tỏ vẻ hoan nghênh cũng không tỏ thái độ chán ghét, làm như không thấy. Đợi tiểu nhị đến hỏi, Hách Liên Dung vì không hiểu lắm về trà nên chọn long tỉnh là loại được nghe danh nhiều nhất. Ở kiếp trước, trà long tỉnh là lấy theo tên địa danh, không ngờ ở nơi này cũng vậy, chỉ khác không có Tây Hồ mà là Minh Hồ, thuộc phủ Tây Châu, nghe nói cảnh sắc vô cùng đẹp, hồ Tiểu Minh trong thành Vân Trữ có lẽ ăn theo Minh Hồ mà có. Người hầu trà thấy thế liền biết Hách Liên Dung không phải là người phẩm trà (am hiểu và biết thưởng thức trà) liền cũng không hỏi nhiều, xoay người xuống lầu. Vị Thiếu Quân gọi hắn lại : « Phải lấy trà mới năm nay, đừng lấy trà cũ hù người. » Rất nhiều quán trà nhờ người đến mà đắt khách, đối với người am hiểu đương nhiên sẽ cùng bình phẩm nhiều, dâng trà cũng phải là loại mới. Còn với những người uống trà giải khát như Hách Liên Dung đương nhiên sẽ không được chú ý, thực ra cũng không phải hù người, chỉ là không đối đãi tử tế thôi. Trà, cũng cần có người am hiểu để bình phẩm, thưởng thức. Người hầu trà nghe Vị Thiếu Quân nói vậy lại cao hứng trở lại, quay lại hỏi hương vị đậm nhạt, đun nước, chế nước …càng hỏi càng nhiều. Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn : « Uống hụm nước của ngươi thôi mà cũng phiền toái như vậy ! » Người hầu trà kinh ngạc một lúc lâu, nghe người này nói chuyện đúng là có chút hiểu biết về trà nhưng lại không có vẻ trầm lặng, an tĩnh như những người phẩm trà, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, ôm vẻ mặt đau khổ đi xuống lầu. Hách Liên Dung chống cằm vẫn luôn nhìn ra ngoài, ngồi trên lầu xem người đi đường qua lại, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, Hách Liên Dung vẫn thích nhất cuộc sống nhàn tản, bình an. Nhìn xuống từ trên cao sẽ làm Hách Liên Dung tràn ngập cảm giác an toàn, nhìn nét mặt, hành động của những người qua đường rồi lại mặc sức tưởng tượng, thiên mã hành không, vô câu vô thúc (= ung dung tự tại, không vội vã). Hơn nữa lúc bên ngoài trời đổ mưa to, Hách Liên Dung nhất định phải ngồi bên cửa sổ, nhìn người qua đường không kịp tìm chỗ chú liền cảm thấy chính mình vô cùng hạnh phúc. Tâm lý học nghiên cứu rằng đây là biểu hiện của hành vi khuyết thiếu cảm giác an toàn, Hách Liên Dung cảm thấy cũng thật quá biến thái. Thấy Hách Liên Dung xuất thần thoát xác, Vị Thiếu Quân không nhịn được mà gõ gõ bàn : « Có chuyện gì, nói đi. » Hách Liên Dung thẳng đến khi nhìn thấy năm ngón tay gõ gõ trước mặt mới lấy lại tinh thần, thoáng né về phía sau : « Làm gì đấy ? » Vị Thiếu Quân trừng mắt : « Cô rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì ? » Hách Liên Dung nhìn chằm chằm đến nửa ngày mới nói : « Ta không muốn nói. » Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên : « Cô đùa giỡn tôi ! » Hách Liên Dung ngửa đầu nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói : « Ngươi vừa mới nói không muốn nghe, ta cũng không bắt buộc ; bây giờ ngươi lại lật lọng, ta đương nhiên cũng có quyền cự tuyệt. Không phải chỉ mình ngươi mới có quyền cự tuyệt người khác, dám làm dám chịu, đúng không ? » Nếu Hách Liên Dung chống chế một cách chanh chua, Vị Thiếu Quân đã chuẩn bị sẵn một đống phản bác chờ nàng, nhưng nàng ta cố tình không nóng không giận, lời nói lại bao hàm ý thuyết giáo, làm cho Vị Thiếu Quân muốn nhịn cũng khôg được, phát hỏa cũng không xong, khó chịu quá đi !!! « Cô… » Hắn không nhịn được cắn chặt môi dưới, đành phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ : « Có phải lại có người gây khó dễ với cô không ? » « Ái chà ? » Hách Liên Dung không ngờ hắn cũng nói ra được mấy câu này, đang nao nao trong lòng hắn lại hỏi : « Có phải Nhị tỷ không ? » Hách Liên Dung lắc đầu. « Đại nương ? » Lại lắc đầu. « Đại tẩu ? » Vẫn lắc đầu. « Bà nội ? » Tiếp tục lắc đầu. « … » Vị Thiếu Quân nghĩ mãi trong nhà có ai có thể làm khó Hách Liên Dung. « Ta lắc đầu nghĩa là không có ai gây khó dễ với ta. » Nhìn bộ dạng không nói nên lời của Vị Thiếu Quân tâm tình Hách Liên Dung lại tốt hơn một chút, lúc này người hầu trà đã đi lên, vốn định cùng Vị Thiếu Quân tâm sự về trà đã thấy vị đại gia này mặt sưng mày xỉa trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn thịt người. Vì thế người hầu trà không dám lên tiếng, đặt trà xong liền đi xuống lầu. « Cô chính là muốn làm cho tôi tức chết ! » Vị Thiếu Quân kết luận, mặt mày thối nghiêm đứng dậy bước đi. Hách Liên Dung hiếm khi được yên tĩnh, không muốn cãi nhau với hắn, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới cảm thán một câu : « Khó khăn như thế, ta vẫn sống tốt huống chi là ngươi. » Vị Thiếu Quân thật ra vẫn chưa đi xa, đứng ở chỗ cầu thang nhìn nửa khuôn mặt ngẩn ngơ của nàng, lại tức giận lần nữa ngồi trở lại ghế : « Tôi cũng là người bị hại a ! » Hách Liên Dung không buồn liếc mắt, Vị Thiếu Quân cũng biết không thú vị gì nên không nói thêm câu nào, tự rót chén trà, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng nàng ngẩn người. Hai người cứ như vậy hiếm có lúc cùng im lặng, ngươi ngẩn ngơ chuyện của ngươi, ta xuất thần chuyện của ta, không trao đổi ngôn ngữ, một chút ngượng ngùng cũng không có, đúng là ăn ý ngoài sức tưởng tượng. Cứ như vật thất thần cả ngày, sắc trời đã qua chính ngọ hai người này vẫn không có ý định đứng dậy. Bích Liễu muốn người hầu trà mang lên chút điểm tâm liền thấy Hách Liên Dung đột nhiên vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy : « Đông Tuyết ! » Vị Thiếu Quân bị nàng làm cho hoảng sợ, ngó nghiêng ra bên ngoài quả nhiên gặp Vị Đông Tuyết đang đi đến, ngây ngốc đến nửa ngày mới ghé sang hỏi : « Cô ngồi đây vì chờ muội ấy ? » Hách Liên Dung gật gật đầu : « Nếu không ngươi cho là gì ? » Vị Thiếu Quân không lên tiếng, bĩu môi ra vẻ hờn dỗi, hắn nghĩ nàng ấy đang ấm ức nên không dám mở mồm nên ngồi im tĩnh tâm, cứ ngỡ khám phá ra chân tướng nên hồ đồ, ngốc nghếch cùng ngồi, thật ngu ngốc chết đi được ! Lúc Vị Thiếu Quân ảo não, tức giận, Vị Đông Tuyết đã lên đến lầu hai, nhìn thấy hai người thì có vẻ vui mừng : « Hóa ra Nhị tẩu phải đi tìm Nhị ca. » « Sao về sớm vậy ? » Hách Liên Dung đứng dậy dãn gân dãn cốt đang định rời đi. « Muội sợ Nhị tẩu chờ lâu, bên phía nương muội cũng không có việc gì, liền về sớm một chút. » Vị Đông Tuyết nhìn chằm chằm vào Vị Thiếu Quân : « Nhị ca làm sao vậy ? » Hách Liên Dung lúc này mới nhìn về phía Vị Thiếu Quân, nghĩ hắn vì không biết được đáp án vì sao nàng đến tìm hắn nên mới buồn bực, liền nói lại một lần những lời Tiễn Kim Bảo nói với nàng, Vị Thiếu Quân không ngờ đến hỏi lại : « Cô đến tìm tôi chính là vì chuyện này ? » Phản ứng này đúng là ngoài dự đoán của nàng, Hách Liên Dung còn tưởng hắn sẽ ngay lập tức cãi lại. Vị Thiếu Quân lại nói : « Tôi vốn cũng không định mua. » « Không phải nói giao tiền đặt cọc rồi sao ? » « A, giao năm trăm hai. » Vị Thiếu Quân thản nhiên nói. Hách Liên Dung dựng ngược lông mày : « Sau đó thì sao ? Ngươi không định mua vì sao còn giao tiền đặt cọc ? » Vị Thiếu Quân nhún nhún vai : « Không có hứng thú, không phải chính cô cũng nói sao, tôi mở tửu lâu chính là vì dỗi cô, bây giờ thấy phiền, không muốn làm chuyện nhàm chán đó nữa. » « Ngươi cho rằng tiền đấy là của ai ? Là do chính ngươi kiếm sao? Ngươi có tư cách gì mà tùy ý tiêu xài?” Hách Liên Dung không rảnh nghiên cứu hắn vì sao biết được những lời trên, giọng điệu lại trở nên bén nhọn. « Tôi chính là như thế đấy, cô sớm biết rồi còn gì. » Vị Thiếu Quân cũng bắt đầu tức giận, lại không phục nói tiếp : « Dù sao kết quả không phải cũng vẫn vậy ư ? Khi đó không định mua với lúc này không muốn mua, tiền đặt cọc cũng giống nhau không lấy lại được đó thôi. » « Giống chỗ nào ! Một cái là bỏ dở giữa chừng, một cái là đúng lúc thu tay lại… » Khó có lúc tâm tình tốt đẹp, tại sao lại bị hủy diệt hơn phân nửa, Hách Liên Dung hít sâu : « Thèm vào nhiều lời với ngươi ! » Vừa dứt lời liền ra hiệu với Đông Tuyết cùng xuống lầu, Vị Đông Tuyết vẫn chưa đuổi kịp, vội la lên với Vị Thiếu Quân : « Nhị tẩu quan tâm huynh mới nói cho huynh biết. » Bích Liễu lúc này mới tiến đến : « Nô tì cùng Tứ tiểu thư xuống lầu trước, thiếu phu nhân bình tĩnh nói chuyện với thiếu gia… » « Không cần. » Hách Liên Dung cất bước xuống lầu : « Nói với hắn chẳng có cái gì hay ho. » Bích Liễu và Vị Đông Tuyết nhìn nhau, Vị Thiếu Quân nhếch môi như do dự, vội vã vượt qua hai người hòa giải trung gian, vùng vùng vằng vằng vượt qua Hách Liên Dung, yết hầu trượt lên trượt xuống, giống như thể hạ quyết tâm thật lớn mới lại mở miệng : « Cô…Không hi vọng tôi bỏ dở giữa chừng sao ? » Hách Liên Dung nhìn hắn, hắn lần đầu tiên không trốn tránh đối diện với nàng, trong mắt như phảng phất một tia chờ mong, đầu ngón tay nắm vào tay vịn cầu thang có hơi trở nên trắng. Bích Liễu và Vị Đông Tuyết không hẹn mà cùng nhìn về phía này, trong mắt cũng giống nhau mang theo vẻ vui mừng, chỉ cần Hách Liên Dung gật đầu, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ giúp Vị Thiếu Quân đạt được nguồn động viên lớn nhất, không biết chừng sẽ tiếp tục làm nên chuyện, hơn nữa càng có thể làm dịu đi quan hệ giữa hai người bọn họ. Không ngờ Hách Liên Dung lại lắc lắc đầu : « Liên quan gì đến ta ! » Sắc mặt Vị Thiếu Quân trog nháy mắt trở nên tái nhợt, cố che dấu thất vọng của bản thân, đầu ngón tay nắm thành cầu thang càng thêm dùng sức đỡ lấy thân thể đứng vững cạnh nàng. Sự chờ mong vừa mới bừng lên lại bị bảy chữ này đánh cho tan thành mây khói, đôi môi mang chút tự giễu cợt, như vậy mới đúng, căn bản không có người chờ mong hắn làm nên chuyện lớn, căn bản vốn không có.