Tịch Giản Cận chuyên chú nhìn Bạc Sủng Nhi: "Chúng ta không cần hòa hảo rồi."
Tịch Giản Cận nói một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Trong nháy mắt vẻ mặt Bạc Sủng Nhi kinh ngạc tới.
Hơi há hốc mồm, nhìn Tịch Giản Cận, trong mắt là không thể tưởng tượng nổi.
Anh nói cái gì?
Bọn họ không cần hòa hảo sao?
Cô mất đi xon, cô thương tâm, đùa giỡn một chút tính khí không được sao?
Anh không làm hại Hàn Như Y, đưa cô ta đến bệnh tâm thần, bảo đảm an toàn cho cô ta, cô không cao hứng, không thể sao?
Chẳng lẽ cho tới nay, đều là cô quấn lấy anh, mỗi một lần đều là cô cúi đầu xuống nhận lầm thỏa hiệp trước, lần này muốn cho Tịch Giản Cận anh nhận sai một lần, không được sao?
Bạc Sủng Nhi càng nghĩ càng thấy đến đáy lòng ủy khuất, càng cảm thấy đáy lòng tuyệt vọng.
Chính mình chẳng qua cũng là tức giận, lúc này mới bao lâu, Tịch Giản Cận anh đã không kiên nhẫn rồi hả?
Cũng bắt đầu ồn ào muốn bọn họ không hòa hảo rồi hả?
Bạc Sủng Nhi âm thầm cắn răng, tiếp tục nói: "Tốt! Không hòa hảo cũng không được! Hiện tại chúng ta phải làm thủ tục ly hôn!"
Nói xong câu đó, hốc mắt Bạc Sủng Nhi liền đỏ ửng.
Ly hôn......
Cô tức giận như vậy, cô trốn tránh anh, đều không có nghĩ qua cùng anh ly hôn.
Mà anh thì sao, thế mà bời vì tính khí cô, không muốn dễ dàng tha thứ, thì cũng phải tìm cách hòa hảo chứ!
Chẳng lẽ Tịch Giản Cận anh sẽ không dây dưa đến cùng sao?
Chỉ cần một hồi, có lẽ cô hết giận, bọn họ có thể cùng trước đó như cũ!
Tại sao anh có thể như vậy!
Bạc Sủng Nhi hơi hít một hơi, cảm giác chính mình thật muốn khóc, tuy nhiên lại vẫn chết vì sĩ diện, chịu đựng, giả ra đến một bộ chẳng hề để ý, nói: "Em cũng không muốn cùng cùng anh tốt lên!"
Tịch Giản Cận nhíu mày, vẫn chuyên chú nhìn Bạc Sủng Nhi như cũ, trầm mặc một hồi, mới mở miệng tiếp tục nói: "Đúng, không cần hòa hảo rồi, bởi vì anh dự định theo đuổi em bắt đầu lại từ đầu...... Cho nên chuyện của quá khứ, xóa bỏ, cái kia...... Những cái khổ sở kia coi như chưa từng xảy ra."
"Cho nên, Bạc Cẩm tiểu thư, anh thích em, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em hay không?"
Bạc Sủng Nhi lần này, triệt để ngốc rồi.
Trong đại não cô trống không trọn vẹn nửa phút, lúc này mới ý thức được Tịch Giản Cận đến cùng nói gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tịch Giản Cận.