Thiếu Phu Nhân Vô Lại

chương 269: khách quan, thả chim đến đây đi! (32)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng này của cô, rõ ràng là tiểu công chúa lộng lẫy, hết lần này tới lần khác vô lại như thế, anh liền cúi thân thể xuống, muốn ôm lấy cô, ai biết cô lại ôm cột đèn đường, thẳng thắn ngồi trên mặt đất, không chịu đứng dậy.

Cô lại ngấy thơ như vậy, cực kỳ giống đã từng làm, Tịch Giản Cận nhìn mà dở khóc dở cười, cảm giác quen thuộc, từ đáy lòng xông ra.

Anh buông cổ tay của cô ra, nói với cô: “Đứng lên!”

Bạc Sủng Nhi lắc đầu, cô sẽ không đứng lên đâu!

Tịch Giản Cận day day thái dương, rõ ràng có chút bất đắc dĩ.

Trên đường phố có người tới tới đi lui qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy, chỉ cho là hai vợ chồng bọn họ cãi nhau, nhất thời có người tốt bụng nói: “Cậu kia, cậu đừng hung dữ với cô gái đó thế, cậu nhìn cô ấy té trên đất kìa, còn không tranh thủ thời gian ôm lên, đất lạnh như vậy, phụ nữ không chịu lạnh được!”

Tịch Giản Cận từ trước đến nay không có mắc cỡ như thế, bị người ta nói vậy, biểu lộ có chút lúng túng, Bạc Sủng Nhi vốn uống say, trà tỉnh rượu cũng không có uống, lúc này thần chí không rõ, chỉ biết là mình không thể bị Tịch Giản Cận kéo về nhà, sẽ nhốt cấm đoán, cho nên liền gắt gao ôm cột đèn đường, cái đầu nhỏ, một mực dán vào cây cột, phòng bị trừng mắt mê mang, nhìn Tịch Giản Cận, căn bản không biết lúc này chung quanh có người đứng xem chính mình.

Tịch Giản Cận nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, tiếp tục như thế, không biết muốn ồn ào ra cái trò cười gì, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, có chút im lặng cúi thân thể xuống, không nói lời gì giật tay cô ra, sau đó vác ở trên vai của mình, đi về phía bãi đỗ xe.

Bạc Sủng Nhi bị Tịch Giản Cận khiêng như thế, nhất thời bắt đầu nháo loạn, vươn tay, vừa cào vừa cấu phía sau lưng anh: “Anh thả em ra, Tịch Giản Cận, em không muốn cùng anh về nhà! Anh thả em ra!”

Cô trách móc kinh thiên động địa, người vây xem, cũng chỉ coi bọn họ là vợ chồng cãi nhau, liền nhao nhao nói: “Về nhà dỗ dành thật tốt, vợ chồng cãi nhau, đầu giường loạn cuối giường hợp......”

Mang tai của Tịch Giản Cận hơi đỏ lên, chỉ có thể cứng ngắc, nhẹ nhàng gật đầu, khiêng Bạc Sủng Nhi đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio