Cô chỉ có thể nửa đứng, rồi sau đó phát hiện, môi lưỡi rực nóng của anh, đã cắn xương quai xanh cô, ở nơi đó lưu lại một ít dấu vết, ánh mắt của anh tốt hơn cực nóng, cánh môi theo xương quai xanh, một đường hôn xuống.
Cô cùng nửa người dưới của anh, nửa sáp nửa vào, cô không nhịn được kẹp chặc hai chân, ngón tay nắm tóc anh, thanh âm cũng theo đó dinh dính lên: "Tịch...... Em không thoải mái......"
Vừa nói, thân thể của cô, liền muốn rơi xuống, cô loáng thoáng biết, mình muốn cái gì.
Nhưng là Tịch Giản Cận hết lần này tới lần khác thủ sẵn hông của cô, không chịu để cho cô đi xuống, cực nóng của anh thỉnh thoảng nhảy lên một chút, ma sát cô, cánh môi của anh hôn điểm mẫn cảm trước ngực của cô, càng ngày càng kịch liệt, cô chẳng qua là cảm thấy giác quan toàn thân, trong nháy mắt cũng bị anh mở ra, không kỳ dị, mang theo vài phần khó chịu, cô không nhịn được cọ thân thể, mềm nhũn van xin: "Tịch...... Không thoải mái...... Ừ......"
Nói không thoải mái, nhưng lại cảm thấy thoải mái, cảm giác như thế, để cho lòng của cô, bồng bềnh di chuyển, thậm chí, cô hạ mặt, đều có được một trận lại một trận ấm áp bắt đầu khởi động ra ngoài.
Tịch Giản Cận nửa híp mắt, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cô, chỗ sâu trong tròng mắt hẹp dài, lăn lộn nồng đậm lửa nóng, "Muốn?"
Âm điệu anh, đặc biệt thô dát, mang theo gợi cảm tuyệt đối, khiến cho thân thể cô run lên, đầu nhỏ liên tục gật, ý thức sớm đã một mảnh hoảng hốt, chẳng qua là cô cảm thấy chính mình cần anh tới yêu cô!
Tịch Giản Cận nhìn cô gật đầu, biết ý thức cô đã mơ hồ, trầm luân ở trong biển tình vô tận này, ánh mắt của anh hiện lên vẻ bi thương, chậm rãi ngẩng đầu, tiến tới bên tai của cô, hôn lấy vành tai của cô, tinh tế cắn, thanh âm nguy hiểm và nhẹ: "Van xin tôi...... Ừ?"
Khuôn mặt nhỏ của Bạc Sủng Nhi cũng bị đùa cho đỏ rừng rực rồi, cô mơ hồ nghe được Tiểu Tịch muốn cô van xin anh, cô nhắm mắt lại, cắn môi, hồi lâu nói không nên lời.
Anh tà mị cười cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, hô hấp cực nóng: "Không muốn? Sao? Muốn, liền van xin tôi......"