"Ừ. Kia, ngủ ngon..."
"Ngủ ngon."
Bạc Sủng Nhi chặc đứt điện thoại, Tịch Giản Cận còn cầm di động, đáy lòng không khỏi mềm mại.
Thật ra thì, anh nghĩ nói rất đúng, cũng không phải là rất hận em... Ngày đó đúng là tâm tình không tốt, thật ra thì ngày đó không muốn nhắc tới chuyện kia với em, anh sợ đúng là chính mình khắc chế không được, nhưng là hết lần này tới lần khác em nói ra, làm tính tình của anh cũng bộc phát...
**
" Trong danh sách lần này, có ai phù hợp với Tiểu Bảo không!"
Đã là bao nhiêu danh sách rồi, Tịch Giản Cận cùng Hàn Như Y cũng không nhớ rõ.
Nhưng là không có một người nào, không có aicó thể cứu Tiểu Bảo.
Hàn Như Y càng ngày càng khẩn trương, đợi đến hộ sĩ rời đi, cô liền bắt vạt áo Tịch Giản Cận hỏi: "Có thể nào Tiểu Bảo đã hết cách rồi hay không? Có phải thật sự tìm không được tủy sống phù hợp rồi hay không?"
"Sẽ không, Trung Quốc một tỷ hai dân, chắc chắn sẽ tìm được. " Tịch Giản Cận lắc đầu, trấn an Hàn Như Y.
"Em đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp đem chuyện tủy sống giải quyết xong."
Hàn Như Y thấy Tịch Giản Cận nói như vậy, đáy lòng luôn là ngàn vạn lo lắng, lại cũng chỉ có thể cố gật đầu, ngồi ở trước giường bệnh Tiểu Bảo, buồn bực không lên tiếng.
Tịch Giản Cận đứng ở một bên, cũng không biết nghĩ cái gì, hơn phân nửa, anh mới lắc đầu, giống như là ở bỏ đi suy nghĩ trong đáy lòng, xoay người, mở ra cửa phòng bệnh, hướng ngoài cửa đi tới.
Tiểu Bảo được Vick tiên sinh chiếu cố, bệnh tình ổn định rồi, chẳng qua là thân thể càng ngày càng suy yếu, thời gian mỗi ngày ngủ mê man cũng theo đó dài hơn rất nhiều.
Tịch Giản Cận nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm là phải đến quân khu, liền gõ cửa sổ, làm thủ thế cho Hàn Như Y, Hàn Như Y hiểu được ý tứ của anh, liền gật đầu, Tịch Giản Cận mới rời đi.
--------
Hàn Như Y hơi ngại cười cười, đơn giản giải thích, không có tủy sống thích hợp, lo lắng Tiểu Bảo.
Vick tiên sinh rất kinh ngạc nhăn lại lông mày: "Làm sao lại không có có tủy sống thích hợp hay sao? Không phải là mấy ngày hôm trước đã tìm được tủy sống phù hợp sao? Là..."