Anh đang nói..., cả đời này, anh chỉ có một mình cô sao?
Ngọt ngào, chậm rãi hiện lên dưới đáy lòng.
Thời gian như vậy, thật thật hạnh phúc... Cô cảm thấy cả đời mình, cũng khó mà quên được!
Rất mê luyến! Thật hạnh phúc!
Bạc Sủng Nhi nằm ở trên giường lật tới lật lui một chút, nghe được tiếng động ở cửa, cô vội vàng nhảy xuống giường, đi mở cửa, lại phát hiện là người giao hàng.
Bạc Sủng Nhi nhận lấy, mở ra là cháo ở cửa hang mình thích nhất.
"Đây là Tịch Giản Cận tiên sinh đặt cho tiểu thư, mời cô kiểm tra và nhận, tổng cộng là một trăm bốn mươi hai nhân dân tệ."
Bạc Sủng Nhi gật đầu, vội vàng từ trong ngăn kéo cầm tiền đưa cho người giao hàng, sau đó ký tên, đóng cửa, điện thoại vừa vặn vang lên.
Là một cái tin nhắn.
Tịch Giản Cận phát tới.
Cơm nước xong, đi ngủ!
Mơ hồ có khí phách ra lệnh truyền ra.
Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đáp lại: 【 Biết rồi, đồ dùng hàng ngày Bạc Sủng Nhi! 】
"Ngoan, đồ dùng hàng ngày Tịch Giản Cận! 】
Bạc Sủng Nhi nhìn chữ đồ dùng hàng ngày, càng xem càng buồn cười, đến cuối cùng, rốt cuộc bật cười to.
Xế chiều không có chuyện gì, Bạc Sủng Nhi trở lại Bạc Gia ăn cơm, ở một đêm, cùng Tịch Giản Cận gọi một cú điện thoại, chẳng qua là đơn giản nói hai câu, lại làm cho đáy lòng cô ngọt ngào vô cùng.
Buổi tối nằm ở giường, cô lăn qua lộn lại ngủ không được, nghĩ đều là Tịch Giản Cận.
Mà Tịch Giản Cận một đêm đều thi hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng lại nhớ tới cô.
Đến buổi sáng, Bạc Sủng Nhi rất sớm liền phân phó người đem mình trở về căn hộ, còn để cho đầu bếp trang viên Bạc Gia làm cơm, mang qua.
Ở trên đường, phát cho Tịch Giản Cận một cái tin nhắn.
**
Một đêm bận rộn, chỉ ngủ năm sáu giờ, Tịch Giản Cận liền lên đường về.
Binh lính có ngủ chút cũng không đủ, ở trên xe rối rít ngủ gật, nhưng Tịch Giản Cận cảm thấy có tinh thần vô cùng.
Có chút khẩn cấp.
Một tiểu binh mượn điện thoại Tịch Giản Cận chơi.
Tịch Giản Cận khóe miệng hàm chứa cười, nghĩ đều là Bạc Sủng Nhi.
Thế cho nên điện thoại di động của mình kêu, anh cũng không có kịp phản ứng, mà cái người kia lại đỏ mặt đưa di động cho anh.
Tịch Giản Cận nhíu mày, cúi đầu nhìn lại.