Bạc Sủng Nhi một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, nghe Tịch Giản Cận nói lời xấu xa, mặt cũng đỏ theo lên.
Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng cô, cảm thấy rất là rung động lòng người, liền cúi đầu xuống, để lại từng dấu răng trên khuôn mặt của cô, sau đó ngậm lấy bờ môi cô, triền miên hôn hít, đem hô hấp của cô đoạt đi, khiến cho cô thiếu dưỡng, hai chân loạn đạp, âm điệu nghẹn ngào, cực kỳ giống tiếng kêu rên.
Anh hồi lâu, mới từ bỏ ý đồ.
Đem cô ôm lên, chính mình nằm xuống, để cho cô ở phía trên, kéo lấy thân thể cô, chặt chẽ muốn cô.
Anh mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, cô cuồng loạn đã không biết mình lúc này đang ở chỗ nào rồi.
Chỉ là biết, mình bị người đàn ông mình yêu âu yếm.
Vẫn là hung hăng muốn.
Hồi lâu, Tịch Giản Cận mới tiết ra.
Cô cũng ghé vào trên người anh, ai ngờ anh lại tinh lực dồi dào xoay người, một lần nữa đem cô đặt ở dưới thân, dán lỗ tai cô, chậm rãi cắn vành tai cô nói ra: "Như thế nào, vừa rồi không phải sữa tươi? Hả? Uống có được hay không?"
Đại não Bạc Sủng Nhi, ầm ầm nổ tung, Tịch Giản Cận có thể hư hỏng như vậy sao?
Anh...... Anh lại sữa tươi đó, cái này, là tinh dịch đàn ông sao?!
Bạc Sủng Nhi cắn môi dưới, một câu cũng nói không nên lời.
Tiểu Tịch làm sao xấu xa như thế?
Xấu xa đến cảnh giới cực phẩm?
Tịch Giản Cận rất hài lòng cười, vươn tay, chậm rãi tiếp tục trêu chọc lấy nửa người dưới của cô, thật lâu, mới lên tiếng: "Ừ...... Em xem, nơi này lại bắt đầu chảy nước miếng, lại muốn uống sữa rồi hả? Hả? Muốn anh tiếp tục với em không? Hả?"
Bạc Sủng Nhi không chịu được mở to miệng, cắn trên bờ vai Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận buồn cười đẩy hai chân của cô ra, lại một lần nữa chậm rãi xâm nhập.
Bạc Sủng Nhi thở dài một hơi, lúc này Tịch Giản Cận mới kéo lấy phần eo của cô, tiếp tục mạnh mẽ đâm tới.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạc Sủng Nhi cảm giác chính mình cửu tử nhất sinh, Tịch Giản Cậnmới chịu buông tha cô