Sợ, thật sự là sợ!
Nếu như không thấy cô bị thương, chắc là không biết đến cái loại sợ hãi này.
Nghĩ nhớ ngày đó, thời điểm cô bị đèn treo đập bị thương, cả người anh cũng hoàn toàn hỏng mất.
Khi đó, anh bắt đầu sợ hãi cô bị thương.
Hiện tại, tận mắt nhìn thấy, cái loại sợ hãi này liền bộc phát.
Rốt cuộc cỡ nào yêu một người con gái, mới có thể đến trình độ như thế?
Thấy cô bị một chút xíu vết thương, liền sợ mất đi?
Thà rằng chính mình chết, cũng không muốn cô chịu nửa điểm thương tổn!
"Buổi tối hôm qua anh hỏi em, anh chờ em nói cho anh biết, nói cho anh biết em căn bản là đang gạt anh, mục đích của em chỉ là vì gả cho anh, thậm chí anh cũng đã biểu hiện rất rõ ràng, em lại vẫn lựa chọn ngậm miệng! Anh hiểu, hiểu ý của em! Hiểu được ý của em! Em là đang sợ, đối với anh không tự tin, sợ anh tức giận! Cho nên anh tỉnh lại, anh biết buổi tối hôm qua mình biểu hiện quá gấp qáp, buổi sáng anh dậy sớm tới bệnh viện đi tìm Tôn Y Sinh, anh thậm chí còn phát tin nhắn cho em, buổi trưa đem hết thảy thẳng thắn nói cho em... Tại sao, em cứ như vậy ủy khuất một mình em?"
"Anh nhìn đám người tập đoàn Bạc Đế khuyên anh, anh biết rất rõ ràng bọn họ vì yêu thương em, vì em lừa gạt anh, khi đó anh cảm giác mình giống như tên hề, snh cũng không tức giận, bởi vì an biết em sợ mất đi anh, anh hiểu... Anh chỉ khổ sở, một mình khổ sở mà thôi, hiện tại sao này? Em lại để cho anh thấy được em bị thương..."
Tịch Giản Cận đến cuối cùng khẩu khí cũng run rẩy lên.
Bạc Sủng Nhi nghe mà sửng sốt.
Tịch Giản Cận không tức giận sao?
Anh không phải là rất tức giận, rất tức giận sao?
Làm sao, anh luôn mồm giạy bảo cô như vậy, toàn bộ cũng là bởi vì cô bị thương?
Anh là đang quan tâm cùng lo lắng cho cô?
Tức giận vì cô không đợi chính mình?
Bạc Sủng Nhi cảm giác mình đang nằm mơ, anh tức giận, mới vừa rõ ràng rất sợ, nhưng bây giờ lsji biến thành ấm áp.
Cô nắm cánh tay Tịch Giản Cận, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, vô cùng chăm chú hỏi: "Tịch, làm sao anh biết... Làm sao biết em không mang thai?