Đáy lòng Bạc Sủng Nhi rất là cao hứng, cô nhớ được hai ngày trước chính mình trong lúc vô tình nói có phim mới ra rạp, không nghĩ tới Tịch Giản Cận có lòng như vậy.
Tịch Giản Cận đón Bạc Sủng Nhi, mua vé xem phim, hai người cũng mua một ít bắp rang bơ ăn, ngồi ở chỗ đó, xem phim, hai tiếng mười phút, bọn họ rất an tĩnh, đều chuyên chú xem, quan hệ cực kỳ tốt.
Sau khi xem xong, đã là mười giờ khuya.
Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận ăn khuya, mới lái xe trở lại nhà.
Dọc theo đường đi, thời điểm đi tới cửa nhà, thì nhìn thấy trước cửa bày một bọc sách lớn, một bên có một đứa bé trai, mang theo mũ lưỡi trai, ngồi dưới đất, phía trước đặt một cái laptop mini, ngón tay nhanh chóng ở phía trên gõ loạn.
Tịch Giản Cận nhíu mày, bé trai nhà ai lại làm tổ trước cửa nhà bọn anh vậy?
Bạc Sủng Nhi thì đứng ở nơi đó, nở nụ cười, cực kỳ kích động mở miệng hô một câu: "Tiểu Hải Dương?"
Bé trai nghe được thanh âm Bạc Sủng Nhi, nhanh chóng ngẩng đầu, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, da thịt non nớt làm cho người ta hận không được muốn cúi đầu cắn một cái.
Tịch Giản Cận nhìn bé trai kia một chút, lại nhìn Bạc Sủng Nhi một chút, mới phát hiện, hai người lớn lên là có mấy phần tương tự.
Tịch Giản Cận theo bản năng lại hỏi: "Đây là..."
Tim của anh, lộp bộp một chút, sẽ không phải là Bạc Sủng Nhi sinh chứ?
Bạc Sủng Nhi căn bản không có để ý tới Tịch Giản Cận, ngược lại ôm Tiểu Hải Dương vào trong ngực, kích động dị thường hô: "Di, làm sao em lại về nước rồi? Không phải là ở cùng ông bà sao? Huấn luyện của em kết thúc rồi?"
Bé trai nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không thích Bạc Sủng Nhi ôm chính mình như vậy, ngữ điệu non nớt, lại ra vẻ như ông cụ non, ghét bỏ nói: "Này, phụ nữ, cách tôi xa một chút..."
Bạc Sủng Nhi hung hăng mà níu lấy lỗ tai bé trai, vặn một chút, bé trai bị đau đến nhăn mặt, lúc này mới lập tức ngoan ngãn, chép miệng, không thể làm gì tùy ý Bạc Sủng Nhi ôm.
Bé trai đảo con ngươi quanh chuyển, một hồi liền thấy được Tịch Giản Cận, lập tức nhướng nhướng lông mi, coi như là đánh cái bắt chuyện.