Tịch Giản Cận lại lôi Bạc Sủng Nhi, đầy mặt không vui: "Ta đi!"
Ngay sau đó, liền như một trận gió biến mất không thấy.
Bạc Sủng Nhi nhìn bóng lưng Tịch Giản Cận biến mất, không nhịn được ôm bụng, ở giường trên bắt đầu lăn lộn cười.
Tịch Giản Cận lại ghen!
Ghen vì Tiểu Hải Dương!
Tiểu Hải Dương... Bốn tuổi rưỡi, nếu là nó có thể biết chuyện nam nữ, vậy nó thật sự là thiên tài toàn năng rồi!
Thật ra thì, Tiểu Hải Dương đứa bé kia, cũng chỉ có đại não rất thông minh, trừ ở phương diện kinh tế vô cùng có tài, những việc khác, vẫn rất thuần chân, nghiễm nhiên là một đứa bé, cũng sẽ cùng bạn làm trò chơi đơn giản, cũng sẽ làm một chút chuyện tình rất non nớt.
Dù sao cũng là đứa bé!
Vậy mà, anh lại ghen đấy!
----
Tịch Giản Cận mang theo Tiểu Hải Dương vào một phòng tắm bên trong phòng ngủ khác, xả nước nóng.
Tiểu Hải Dương đứng ở một bên bất động, Tịch Giản Cận không nhịn được nhíu mày: "Không phải là em muốn tắm sao?"
"Anh cởi quần áo cho em a! " Tiểu Hải Dương một bộ đương nhiên.
Tịch Giản Cận sửng sốt một giây đồng hồ, rồi mới lên tiếng: "Chẳng lẽ em không cởi quần áo?"
Tiểu Hải Dương thoáng cái đỏ mặt, "Anh mới không biết cởi quần áo! " ngay sau đó, liền vươn tay, bắt đầu cỡi quần áo cho mình, ai ngờ nút cài bị nó mân mê đã hơn nửa ngày, cũng không có mở được.
Tịch Giản Cận lúc này mới thấy buồn cười.
Quả thật là tiểu thiếu gia, từ nhỏ khẳng định được rất nhiều người hầu hạ, giống như là tiểu hoàng đế, những chuyện này còn không biết làm.
Anh cúi lưng xuống, cởi bỏ quần áo cho Tiểu Hải Dương, cũng cởi quần áo mình ra, ôm nó, thả bên trong bồn nước, sau đó tỉ mỉ tắm cho Tiểu Hải Dương.
Tắm xong, Tịch Giản Cận này mới phát hiện cái phòng ngủ này không có ai ở, khăn lông khăn tắm gì đó cũng không có, mà quần áo của mình đã ném xuống đất, dính nước, không thể mặc rồi, mình cũng không thể trần truồng thả chim đi ra ngoài tìm Bạc Sủng Nhi lấy khăn tắm đi, nếu như không có Tiểu Hải Dương, vậy còn tốt một chút, mấu chốt hiện tại có Tiểu Hải Dương, hình như không được tốt!
Lập tức, Tịch Giản Cận liền đối với Tiểu Hải Dương nói: "Đi, đi tìm chị gái của em lấy khăn lông tới đây!"
Tiểu Hải Dương ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích.
Tịch Giản Cận càng thúc giục thêm một lần.