"Một năm, hai tháng, ba ngày, vui mừng gặp lại."
______________________
Cậu từ trong nanh vuốt của người đàn ông kia giãy thoát ra, ra vẻ rất chuyên chú nấu mì.
"M, hôm nay gặp lão tử, em còn có tâm tư nghĩ đến mì sao?" Người kia ôm lấy cậu từ phía sau, thanh âm rất thấp, "Nếu đã nát rồi, thì đừng ăn nữa. Hey, có nhớ anh không?"
"Nhớ cái m gì, quỷ mới nhớ anh!" Nâng cánh tay lên dùng khửu tay chọc một phát vào ngực tên kia.
"M nó, em chính là không hề nhớ anh." Nam nhân cúi đầu đến tiếp tục công kích tai bên phải của cậu, đầu lưỡi vô cùng giảo hoạt liếm lộng vành tai, "Lén vụng trộm với người khác sau lưng anh phải không, hửm?"
Lục Tự Quang bị hắn quấy rầy không chịu được, liên tục trốn tránh, nhưng vẫn bị tên đáng ghét kia siết chặt lại, "M nó, ai vụng trộm chứ."
"Lén vụng trộm với người khác sau lưng anh phải không?" tựa hồ đã trở thành câu bên miệng của người kia, bất cứ lúc nào gặp nhau đều phải hỏi một hồi.
Kỳ thật, cho dù hắn có ương ngạnh thêm nữa, cũng chẳng qua là một người đàn ông bình thường. Cậu sợ mình không giữ được hắn.
Nam nhân nghe xong nở nụ cười, "Phải không, anh phải nghiệm chứng mới được." Nói xong liền cởi áo lông của Lục Tự Quang. Nhìn thấy cậu bên trong chỉ có một cái áo sơ-mi mỏng manh, tặc lưỡi cảm thán, "Fck, có mỗi một cái? Cố ý phải không, cởi ra càng tiện."
Mới vừa nói xong, một bàn tay liền không khách khí thăm dò vào bên trong áo sơ-mi.
Hắn vừa mút cần cổ cậu, tay phải vừa không an phận chăm sóc đầu ngực bên phải của cậu. Lúc bị đẩy một phát lên tường, Lục Tự Quang kinh sợ, áo sơ mi bị vén lên, lưng trực tiếp dán lên trên tường, chỉ có xúc cảm lạnh như băng. Hắn lưu loát cởi dây lưng của cậu, kéo quần bò của cậu xuống. Hắn giống như vô cùng trung thành quỳ xuống, cách quần lót hôn vào trung tâm dục vọng dưới thân.
Lâu lắm không có làm tình, một chút kích thích, đều khiến cho cậu muốn bắn tinh.
Quần lót cuối cùng cũng bị kéo xuống, đầu phía trước được ngậm vào toàn bộ. Tay cậu chống lên bả vai người kia, hai chân gần như không thể đứng thẳng.
Lúc sắp đến cao trào, hắn lại đột nhiên buông ra, nâng mắt nhìn cậu, căng khóe miệng nở nụ cười. Lục Tự Quang nhịn không được mắng ra tiếng, "Đ mẹ anh Cố An Khang."
Hắn kéo cậu lại gần. Lúc cảm thấy dục vọng đang bừng bừng của hắn ma xát bên dưới, cậu dường như giật mình tỉnh ngộ quay đầu lại, "M nó anh sẽ không phải là muốn......?"
Còn chưa nói xong, nam nhân cũng chen vào.
"A...... Không được, a fck, anh đi ra ngoài!"
Nam nhân vừa hôn lên lưng cậu, vừa đỡ mình chui vào trong.
"...... M, em xiết chặt thế sắp ép khô lão tử rồi." Nam nhân vỗ vỗ mông cậu, giọng nói khàn khàn, "Này, em thả lỏng đi."
Người đằng trước hiển nhiên không thể thích ứng, ngược lại còn hít mấy ngụm khí lạnh, giọng nói hạ thấp xuống, như là năn nỉ: "Đi, đi lên giường......"
"Thế này rất kích thích a......" Hắn vươn tay vỗ về tính khí của cậu, giống như dụ dỗ hỏi, "Không thích sao?"
Không đủ bôi trơn, cũng không có mang bao cao su, nháy mắt bị hoàn toàn tiến vào chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Đau. Là thật sự đau rát.
Cuộc tiến công của người kia cũng không có bởi vậy mà dừng lại, cậu bị đỉnh phía sau thúc vào từng đợt nói không ra lời, phía trước lại được ôn nhu bao bọc, cổ họng chỉ có thanh âm rên rỉ phát ra mỏng manh. Nếu không phải là hắn giữ chặt lấy thắt lưng cậu, có lẽ cậu đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.
Cậu cái gì cũng không thể làm, đành phải ngẩng đầu lên hôn người kia.
Hoan ái như vậy giằng co thật lâu, dường như thật sự phải để đền bù lại một năm xa nhau.
Lúc làm tình ngoại trừ thở dốc và rên rỉ, bọn họ nói rất ít. Sau khi xong việc, An Khang vẫn giống như trước đây, ngồi ở đầu giường hút thuốc. Lục Tự Quang nghiêng mặt nhìn, trông thấy tư thế hút thuốc quen thuộc của hắn.
Bọn họ bắt đầu nói đến những đề tài không liên quan đến khổ đau. Lúc nói đến khi nào thì rời đi, An Khang nặng nề mà hút một hơi thuốc, lông mày hắn dường như nhăn thành một chữ "xuyên" (chữ xuyên: 川), "Chuyến bay sáng mai."
Lục Tự Quang cố gắng duy trì vẻ mặt không hề gợn sóng, ngồi dậy, "Em đi tắm." Liền lập tức đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Cố An Khang cắn chặt hai cái vào đầu lọc. Hắn tùy tay cầm lấy điều khiển TV, chuyển hết kênh này đến kênh khác, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở đó.
"Soạt" một tiếng mở cửa phòng tắm, trong màn hơi nước dày đặc ẩm ướt, nhìn thấy người kia ngồi trong bồn tắm đầy nước.
Khi hắn bước vào bồn tắm, ngồi ở phía sau cậu, Lục Tự Quang không có né tránh.
Từ sau lưng được dịu dàng ôm lấy.
Bồn tắm không lớn, miễn cưỡng chen chúc hai người đàn ông.
"Anh sẽ về." Người phía sau chỉ nói ngắn gọn như vậy, giống như là một lời hứa.
Lục Tự Quang chỉ là nhắm mắt lại, tựa vào ngực hắn.
Lúc Lục Tự Quang đi ra với cái đầu ướt sũng, An Khang vỗ vỗ cái sô pha đơn trước mặt, ý bảo cậu ngồi lại đây. Lục Tự Quang thuận theo ngồi xuống sô pha. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu là từng luồng từng luồng gió ấm áp. Âm thanh của cái máy sấy kiểu cũ quanh quẩn bên tai. Mỗi chân tóc ngọn tóc đều được chăm sóc cẩn thận.
Người kia nói, "M, tóc dài thế em cũng không biết đi cắt sao."
......
Hắn dường như đã thay đổi. Dường như trở nên ôn nhu hơn. Tuy rằng cái miệng thô tục kia vẫn còn. Cũng không biết là mình đang yếu ớt nhớ nhung, hay là cái gì.
Lúc gần đi ngủ, Lục Tự Quang bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, cậu không dám nói, chỉ chui ở trong chăn. Cậu biết hắn cách cậu rất gần. Cậu nói, "Lúc đi đừng đánh thức em."
Người kia ừ một tiếng, cũng liền xoay người nằm xuống.
Lúc này liền cảm thấy, hai người dường như đều không kiên định.
Trong mộng của Lục Tự Quang tràn ngập những niềm vui không rõ ràng, lại có những cơn sóng và thủy triều đến rồi đi, giống như sự ly biệt.
Lúc cậu tỉnh lại, nhìn thấy chính là Cố An Khang đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cậu. Hắn vẫn đang mặc quần áo. Hắn thật sự không có đánh thức cậu.
Nhìn thấy bóng lưng như vậy, Lục Tự Quang lần đầu tiên có xúc động muốn đi ôm.
Người kia sau khi sửa sang xong hết thảy, lại quay về giường. Cậu vội vàng nhắm mắt lại, sợ bị nhìn thấu, sợ không thể chống đỡ, sợ ly biệt.
Lần sau gặp lại, lại là khi nào chứ. Cố An Khang, tạm biệt của chúng ta, có kỳ hạn không?
Người kia cong người xuống, giống như lần chia tay trước, đây vô cùng nghiêm túc hôn lên trán cậu.
Một khắc kia, trái tim đập kịch liệt. Giống như chỉ cần thở mạnh một hơi, sẽ bị phát hiện ngay.
Sau đó, cửa "cạch" một tiếng được mở ra.
Hắn đi rồi.
Lục Tự Quang lúc này mới mở mắt ra. Đây là một buổi sáng sớm mùa đông, cũng như rất nhiều buổi sáng khác của cậu.
Nơi ra giường lòng bàn tay sờ đến chính là vị trí bên cạnh vẫn còn lưu lại độ ấm. Nhưng vào mùa đông thế này, rất nhanh sẽ tan đi mất. Sau đó, người này, độ ấm này, tựa như chưa bao giờ tới.
Mùa đông của phương Nam, dường như cũng rất lạnh.
Hết chương .