Tuổi trẻ khí thịnh, chính là bằng lòng hao phí nhiều năm như vậy không cầu bất cứ kết quả gì để chờ đợi một người."
__________________________
Sau khi "Thiều quang đảo tự" phát hành, ban nhạc rất nhanh liền nổi tiếng.
Vào cuối mùa hè đó, ban nhạc chính thức ký hợp đồng với PISTOL RECORD.
Buổi diễn tạm biệt S-mith là vào một cuối tuần.
Sau này ở bên kia, sẽ không giống như trước đây, thường xuyên diễn ở LIVE HOUSE nữa. Thay vào đó, chính là một vài thông báo của tạp chí và đài radio.
Các ca khúc trong album từng từng từng bài được biểu diễn, cuối cùng còn hát rất nhiều bài mà trước đây chưa từng hát ở các quán bar.
Vào lúc kết thúc một ca khúc nào đó, không biết cô gái nào trong khán giả phía sau lớn tiếng hô một câu: "A Trạch em yêu anh!"
Dẫn tới từng trận từng trận tiếng thét chói tai.
A Tề đứng ở bên trái cũng nhịn không được nở nụ cười.
Lục Tự Quang đứng ở trên cùng, có chút nghịch ngợm nhướn mày, "A, thật sự là bạc tình a......"
Mấy cô gái đứng đầu hàng cười lớn. Cũng không biết là ở đâu vang lên một giọng con trai, "Tiểu Quang tôi yêu cậu a!"
Dưới đài một trận cười vang.
Lục Tự Quang cúi vào micro thanh giọng hát vài câu trong một bài hát đang nổi tiếng được lưu hành nào đó: "Cám ơn tình yêu của người, tôi không thể không tồn tại......"
Ngâm nga xong liền ngây ngốc cười, hỏi dưới đài: "Hát như vậy phải không nhỉ? Không tồi chứ?"
Bên dưới nhất thời vang lên một loạt tiếng vỗ tay, trên sân khấu Lục Tự Quang cười tựa như thiếu niên lúc mười tám tuổi.
"Hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng ở S-mith, rất cám ơn sự quan tâm của mọi người cho tới nay, nếu về sau làm LIVE thật sự, hy vọng khi đó, cũng có thể gặp lại các bạn." Lục Tự Quang cười nói, nhìn nhìn A Trạch đứng ở phía bên phải, "Này, nói hai câu đi? Rất nhiều người yêu cậu đó."
A Trạch cúi đầu cười cười, "Anh thật sự rất để ý chuyện này nhỉ?"
Lục Tự Quang làm một cái khẩu hình "cậu biến ra mau" với cậu ta, liền ngồi vào trước bộ trống nghỉ ngơi, tùy ý dùng cái Zippo kia châm một điếu thuốc.
A Trạch nói xong lại là A Tề, sau đó là A Sâm. Cái tên vẫn luôn trầm mặc này, vẫn như cũ nói không được cái gì, chỉ một câu "Sau này vẫn mong tiếp tục ủng hộ chúng tôi, quan tâm nhiều hơn." Liền cắp mông chạy mất.
Lục Tự Quang hút một ngụm cuối cùng, đi đến trước micro, "Vậy tiếp theo, "Hướng về nơi ấm áp"."
Có thể luôn được trông thấy bốn người vô tư cười đùa, có lẽ là tâm nguyện lớn nhất của người nghe dưới đài.
Tiết tấu nhẹ nhàng của "Hướng về nơi ấm áp" làm cho tâm tình mọi người rất tốt. Phần giữa kèn ác-mô-ni-ca solo của Lục Tự Quang phối hợp với ghi-ta của A Tề lại càng không chê vào đâu được.
Cuối cùng vẫn là kết thúc bằng "To my last lover".
Trong tiếng vỗ tay rào rào, A Sâm cũng A Trạch rời đi.
Phòng nghỉ sau khi biểu diễn kết thúc, vẫn như trước có người đưa quà tặng tới. Vì đây là buổi diễn cuối cùng ở S-mith, cho nên nhân viên công tác không ngăn cản.
Lục Tự Quang cũng là vào lúc đó nhận được món quà Zippo thứ nhất.
Đại khái là các fan tỉ mỉ trông thấy cậu luôn mang theo cái Zippo màu bạc số lượng có hạn kia, cho rằng cậu thích sưu tầm Zippo, cho nên tặng cho cậu cái bật lửa Zippo rất có giá trị.
A Tề cầm cái Zippo trong tay cậu đến xem, "Này, đây cũng là số lượng có hạn a, sẽ rất đắt đó."
"Chắc là vậy đi, tôi không hiểu lắm."
"Không bằng đêm nay đến PUB uống vài chén đi, HIGH một chút a."
"Đừng a, ngày mai có sắp xếp thông báo đó, " A Sâm ngậm thuốc, liếc A Tề, "Huống chi tên này có gói quà tặng to như thế, đi thế nào?"
Đành phải vậy thôi.
......
Một đêm đó, cảnh trong mơ của Lục Tự Quang cư nhiên là cảnh đường phố mùa đông của Luân Đôn. Trên con đường vắng vẻ, không có người. Phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ là những kiến trúc đỉnh nhọn phong cách châu Âu.
Có một người đàn ông hoa tuyết đầy đầu ngồi xổm bên đường, ngậm điếu thuốc.
Bởi vì lạnh, thở ra đều là sương mù.
Hắn cau mày hút thuốc, ngón tay kẹp thuốc bị lạnh đến hơi đỏ, run run rẩy rẩy.
Trong mơ, cậu không thể trông thấy rõ được khuôn mặt người kia.
Nhưng rõ ràng nhìn thấy Marlboro màu trắng, bật lửa màu lam, còn có áo bành tô màu đen.
Cái loại cảm giác tha thiết như vậy.
Có người, rõ ràng là xa cuối chân trời, có đôi khi nhìn lại, lại dường như gần ngay trước mắt.
Thời điểm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Nhớ tới Cố An trước đây, nhớ tới Cố An Khang hiện giờ.
Hồi ức xoay chuyển liên tục, nếu một lần nữa nhớ lại, cũng không xem như là sai lầm. Đủ loại hình ảnh, mở ra trước mắt cậu, giống như một luồng ánh sáng mạnh mẽ, chuyển động không ngừng. Cho dù nhắm chặt hai mắt, cũng vẫn sẽ bị đau đớn.
Tuổi trẻ khí thịnh, chính là bằng lòng hao phí nhiều năm như vậy không cầu bất cứ kết quả gì để chờ đợi một người.
Nhưng mà hiện giờ, cậu còn có thể lấy phong thái và tâm tình như vậy, đi chờ đợi ngày trở về của một người nam nhân phương xa không?
Chẳng lẽ mỗi một đoạn cảm tình, đều phải chờ đợi vô số mặt trời mọc mặt trời lặn, chảy xuống vô số nước mắt và nuối tiếc, mới có thể một mực tin tưởng hóa ra có thể bên nhau sao?
Nếu là như vậy, cậu tình nguyện không cần yêu nữa.
Cậu là thật sự không muốn yêu nữa.
Hết chương .