Trong một ngôi biệt thự sang trọng đang diễn ra một cuộc tranh cãi, Âu Hân nhàn nhã đứng trên tầng nhìn xuống dưới.
- Ba, tên Vương Hạo Anh là tên tàn tật, là tàn tật đó, sao con có thể cưới anh ta được.
- Ba con mới , ba nỡ để con mất hết tương lai ở cạnh anh ta sao.
Hai vị tiểu thư của Hạ gia khóc lên khóc xuống, quỳ trước Hạ lão gia. Biết làm sao được, đây là hôn ước từ trước từ Hạ lão gia tử, Hạ lão gia dù sót con thế nào cũng phải thực hiện hôn ước, nhưng Vương nhị Thiếu soái kia lại là kẻ tàn tật do tai nạn năm trước, ông đâu nỡ.
- Hạ lão gia, hay để Hân Hân cưới, dù sao con bé cũng được chúng ta nuôi lớn từ tuổi tới giờ, cũng xem như con cháu Hạ gia.
Âu Hân cúp mắt xuống, một giọi hai giọt rồi nước mắt lã chã tuôn rơi. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, suy tư. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương nghe mẹ nói vậy thì cũng táp tới Hạ lão gia để ông đồng ý. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, như muốn nói nhưng lại bị cướp lời trước:
- Chú Hạ, chú cho cháu ngày suy nghĩ được không?
- Còn suy nghĩ cái gì, cô được vào làm thiếu soái phụ nhân cao quý còn phải suy nghĩ sao.
Doanh Doanh mặt khinh bỉ nhìn Âu Hân, còn cô vẫn nước mắt tuôn rơi, ướt hết khuôn mặt tinh xảo.
- Thôi được rồi. Hân Hân con cứ suy nghĩ đi, tối rồi trả lời ta.
Hạ lão gia nói rồi đi ra ngoài, Âu Hân cũng ôm mặt khóc chạy ra ngoài ngày sau đó. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương thì vui vẻ ra mặt. Ai chả biết Vương gia có vị thiếu soái, tội gì phải gả cho tên thiếu soái tàn tật.
Còn cô - Đồng Âu Hân sau khi bỏ ra ngoài bắt xe đi ra ngoại ô thành phố. Không còn khuôn mặt khóc lóc mà là gương mặt chán ghét, yêu mị tới nỗi khiến bác tài cứ phải nhìn không chớp mắt. Hừ, tính để bà đây cưới kẻ tàn phế sao, đừng có mơ. Xe dừng trước một căn biệt thự hết sức nguy nga như tòa lâu đài tráng lệ, cô bước vào trong người hầu xếp hàng cúi chào, hàng chục người vest đen đi tới cúi chào cung kính.
- Tiểu thư, cô đã tới. Lão gia đang trong thư phòng với ngài Joserp đợi cô.
Cô chỉ gật nhẹ đầu như đã hiểu rồi đi vào trong. Thật ra cha ruột đã tìm được cô cách đây năm, nhưng do công việc và để bảo vệ cô, cô đồng ý với ông không công bố thân phận mình ra. Năm tuổi, gia đình cô bị kẻ thù truy giết, mẹ cô chết, để cô được an toàn cha đã để cô trước cổng Hạ gia, bây giờ cha cô đã là ông trùm lớn, cha tìm cô nhưng vẫn phải giấu với tất cả mọi người.
Cô bước vào phòng, vui vẻ chạy tới ôm người đàn ông đã ngoài , trên mặt là vết sẹo dài nhưng ông vẫn khỏe mạnh, đầy sức hút. Đối diện ông là chàng trai trẻ, gương mặt mang nét phương Tây, mái tóc vàng, đôi mắt xanh cực thu hút.
- Con đồng ý kết hôn với thiếu soái đó đi.
Cô tròn mắt nhìn cha mình, vừa mới bước vào phòng, chưa kịp ôm cha, cha đã làm ngay câu làm cô đứng hình.
- Cha à, anh ta....
- Ta biết rồi, như vậy càng tốt cho con hơn không phải sao. Ở đó an ninh sẽ rất tốt, ta sẽ không lo con gặp nguy hiểm, hơn nữa con ở đó, có gì làm gián điệp cho ta luôn cũng được.
Cha cô nghiêm giọng lên tiếng. Hic huhu cô khổ quá mà, chưa gì cha đã muốn đuổi cô đi rồi, con mang cô ra làm lợi ích kinh doanh nữa. Cô giận dỗi lên tiếng:
- Còn không cưới đâu, nhất định không cưới.
- Hân Hân, anh nghĩ em nên nghe lời chú đi.
Joseph lên tiếng, đi lại chỗ cô, vỗ vai coi như an ủi. Anh thích cô, đương nhiên cũng không muốn cô cưới người khác, nhưng lời chú Dĩ, anh không thể phản bác.
- Hân, con nghĩ thử xem. Cậu ta không phải tàn tật sao, sẽ không thể động vào con, hơn nữa sống khoảng năm, cậu ta yếu như vậy cũng không sống nổi nữa, khi đó không phải con vừa được an toàn và được tự do sao.
Cô làm vẻ mặt suy tư, cha nói cũng đúng, nếu anh ta không chết, mình dàn dựng giết anh ta là được, đằng nào anh ta chẳng chết. Cô nở nụ cười yêu mị tới đáng sợ, sau đó chạy lại ôm cha mình dụi dụi.
- Thôi vậy, coi như con trả ơn cho Hạ gia. Hy sinh hạnh phúc bản thân vậy, hic.
- Được rồi, hết việc, con về đi.
Cô lại giở trò nước mắt cá sấu cầu an ủi, vậy mà cha cô làm một câu lãng xẹt. Cô cũng gật gù ra khỏi phòng, quay lại Hạ gia.
Đến ngày hôn lễ......