Âu Hân cùng Kì Hạo đi xuống dưới nhà mà chân không hiểu sao cứ run cầm cập, đứng trước kẻ thù cầm súng tôi cũng không run như này. Chưa gì đã bưng trà cha mẹ chồng là sao. Vương Kì Hạo thấy cô như vậy thì đưa tay ra nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô. Cô ngạc nhiên quay qua nhìn anh nhưng anh coi như không thấy gì, vẫn nắm tay cô đi thẳng xuống dưới. Tới trước mặt cha mẹ chồng cô cúi mặt xuống để chào hỏi, Vương đại soái và Vương phu nhân cảm thấy rất hài lòng, cô con dâu này cũng rất hiểu lễ nghi, ăn mặc cũng không đua đòi như các cô gái hiện đại khác, rất giản dị nhưng rất đẹp và vô cùng quý phái.
- Hân Hân, lại đây mẹ xem, vết thương con sao rồi.
Bà Vương đưa tay ra, cô cũng nhẹ nhàng đi tới trước mặt người nở nụ cười thật đẹp:
- Phu nhân, vết thương của con, đại thiếu soái đã giúp con rồi nên không sao ạ.
Nghe cô nói từ " đại thiếu soái " mà anh giận đen mặt, chẳng nhẽ cô coi anh xa lạ tới vậy sao " Tôi là chồng em rồi mà ". Bà Vương kéo nhẹ tay cô rồi cười, giọng nói đúng chất phu nhân quyền quý nhưng không kiêu ngạo như Kỉ Ái Hà, đấy là Âu Hân chỉ so sánh với người gần mình.
- Con bé này, giờ nào rồi mà còn xưng hô như vậy, từ nay ta đã là mẹ con, cứ gọi ta là mẹ, còn tên tiểu tử đó thì...
- Gọi là chồng hoặc ông xã, đều tạm chấp nhận được.
Chưa để Vương phu nhân nói xong, Vương Kì Hạo đã không nhịn được mà xen lời vào. Nghe anh nói xong mà cô gượng đỏ mặt " anh ta là đang nghĩ gì trong đầu vậy, thật trọc tức cô rồi ". Trương Hạ Sảnh đứng bên cạnh nhìn nhà người cười nói vui vẻ mà hận không thể tới cào nát mặt cô.
- Hân Hân, ta có cái này tặng con.
Vương Đại soái lên tiếng, đưa tới trước mặt cô hộp gỗ, cô đi tới trước mặt ông, đưa tay ra nhận
- Con cảm ơn cha.
- Hân Hân, con mở ra đi.
Âu Hân theo lời mở chiếc hộp ra. Woww chiếc vòng phỉ thúy này, đẹp quá, thật tinh xảo, thật là kiệt tác. Cô thầm trầm trồ khen gợi nó. Cô chưa từng thấy chiếc vòng tay phỉ thúy nào đẹp như này.
- Hân Hân, chiếc vòng này là vật ra truyền của Vương gia, ba mẹ giao nó lại cho con, con nhất định phải giữ thật tốt, sau này còn giao lại nó cho con mình nữa.
- Bác gái à, chiếc vòng quý như này, giao cho Âu Hân con sợ...
Trương Hạ Sảnh tức mình lên tiếng, đi tới cạnh Vương phu nhân nắm tay bà. Bà Vương vẫn tươi cười đặt tay mình lên tay cô ta.
- Tiểu Sảnh, Hân Hân cũng là dâu trưởng Vương gia, con bé phải tập làm quen dần.
- Dạ, bác nói phải.
Ngoài mặt thì cười nhưng bên trong cô ta đang thầm nguyền rủa Âu Hân " nếu mày không xuất hiện, vốn dĩ tao mới là dâu trưởng Vương gia, chỉ mình tạo xứng đáng đeo chiếc vòng đó ". Âu Hân đương nhiên cũng nhìn ra cô ta đang tức giận, nhưng cô cũng làm ngơ, kệ cô ta có là ai, nhưng cô ta đắc tội với cô dù chỉ là nhỏ, cô cũng tuyệt đối không tha. Cô lấy chiếc vòng quay lại nhìn Kì Hạo:
- Anh giúp.... giúp em đeo vào được không.
Với hành động này của cô, anh hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo " được đeo cho vợ anh vui còn không hết ".
Trương Hạ Sảnh nhìn hành động ân cần này của anh với Âu Hân thì càng giận, anh là chưa bao giờ nhẹ nhàng với cô được như vậy.
- Ba mẹ, con xin phép đi xuống bếp pha trà cho mọi người.
Hân Hân cúi người xuống rồi đi theo chú Phúc - quản gia của Vương gia xuống bếp. Đối với cô, việc làm này rất bình thường. Thấy cô đi xuống bếp, Trương Hạ Sảnh như vớ được cơ hội, đi theo cô. Nhất định cô ta sẽ không để yên cho cô dễ dàng như vậy.
- Hân Hân, không phải cô hứa với tôi cô sẽ rời đi sao.
Trương Hạ Sảnh nhân lúc mọi người ra ngoài, tiến lại gần Âu Hân, vẻ mặt buồn rầu lên tiếng. Âu Hân thở dài haizzz lại nữa rồi.