Sắc mặt Lý Nhạc Lăng vì câu hỏi của anh mà càng trở nên nặng nề. Thật sự cậu không biết nên mở lời như thế nào.
Quan sát được nét mặt đó của Lý Nhạc Lăng mà lòng Vương Kì Hạo càng nóng như lửa đốt. Anh tự nhủ rằng cô không sao hết, kể cả khi cô có bị làm sao thì anh vẫn sẽ bên cạnh cô, vẫn yêu cô.
Vương Kì Hạo lại hỏi lại một lần nữa có phải tai nạn để lại di chứng gì không thì Lý Nhạc Lăng lại ngay lập tức lắc đầu. Lúc này như đã lấy lại được bình tĩnh, Lý Nhạc Lăng nói rành mạch như một vị bác sĩ thông báo tình hình bệnh nhân cho người nhà.
- Âu Hân không sao, không có di chứng gì hết, đợi tỉnh lại sẽ kiểm tra kĩ hơn. Chỉ là.... bị va chạm mạnh.... chúng tôi không cứu được đứa bé.
Đứa bé??!
Đứa bé nào?!
Trong đầu Vương Kì Hạo lập tức hiện lên câu hỏi. Vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh giờ đây anh cũng không còn giữ được. Vương Kì Hạo túm lấy cổ áo Lý Nhạc Lăng gằn từng chữ:
- Cậu vừa nói cái gì?
- Cô ấy có thai được tuần rồi. Trùng với thời gian tuần trước của hai người. Thời điểm thai nhi tuần tuổi này rất nhạy cảm, ngã nhẹ thôi cũng gây ảnh hưởng. Vậy nên.... Mới đầu lúc cô ấy được đưa vào cấp cứu, toàn thân dưới đều dính đầy máu, tôi nghĩ là do vết thương ngoài da hay gì đó thôi. Chỉ là không ngờ lúc kiểm tra thì mới biết là do cô ấy đang có thai. Vết thương trên đầu không quá nặng, vì bị sẩy thai không được cấp cứu kịp thời nên mới gây mất máu nhiều.
Vương Kì Hạo cứng đờ người khi nghe Lý Nhạc Lăng nói.
Cô...có thai? Đứa bé là con của anh và cô. Vương Kì Hạo buông cổ áo Lý Nhạc Lăng ra, gương mặt thất thần lùi lại sau vài bước. Anh quả thật đã không để ý đến cái này. Hôm đó hai người không hề dùng biện pháp an toàn nào hết. Tin này đến quả thật là vô cùng bất ngờ.
Lý Nhạc Lăng đưa tay lên vỗ nhẹ vai Vương Kì Hạo.
- Cậu định thế nào?
Vương Kì Hạo hiểu Lý Nhạc Lăng đang hỏi gì. Anh định thế nào về việc này? Nói cho cô biết?
- Cậu dặn dò hết những y bác sĩ tham gia vào cuộc phẫu thuật ngày hôm nay, chuyện Âu Hân bị sẩy thai không được tiết lộ ra.
- Cậu tính giấu cô ấy chuyện này?
- Ừ! Cô ấy chắc cũng chưa sẵn sàng cho chuyện này, cho việc làm mẹ. Vậy nên không cần cho cô ấy biết. Nếu nói cho cô ấy biết cũng không giải quyết được gì vì chúng tôi đều không biết đến sự tồn tại của đứa bé. Cô ấy tuy tính tình có lúc trẻ con, tuy chưa sẵn sàng làm mẹ nhưng để cô ấy biết được cũng không phải việc tốt.
Lý Nhạc Lăng gật nhẹ đầu một cái.
- Được rồi. Cô ấy sẽ được chuyển đến phòng hồi sức. Cậu vào thăm cô ấy đi.
Nói xong Lý Nhạc Lăng quay vào trong hoàn thành nốt công việc của mình. Vương Kì Hạo vẫn đứng im vị trí cũ ổn định lại nhịp thở của bản thân. Tim anh có một chút nhói đau. Tuy anh và cô chưa hề tính đến việc sinh con nhưng đứa bé dù sao cũng là máu mủ của anh. Anh vẫn thấy đau lòng. Tính anh có hơi lạnh lùng, tình cảm thể hiện có phần khô khan nhưng không ai biết anh lại rất thích trẻ con đặc biệt là con gái.
Vương Kì Hạo đứng bên cạnh giường nhìn cô gái đang nằm im trên chiếc giường trắng. Đôi mắt đen của cô vẫn khép chặt, sắc mặt vẫn chưa hồng hào trở lại, đôi môi đỏ mọng hàng ngày của cô bây giờ lại khô khốc và mang một màu đỏ nhợt nhạt.
Cánh cửa được mở ra, đi vào là Lý Nhạc Lăng, Trương Hạ cùng Viên Tiểu Trạch.
- Không phải giờ đó cô ấy đang ở học viện học sao?
Vương Kì Hạo quay lại ngồi xuống ghế nhìn Viên Tiểu Trạch.
- Giờ đó đúng là thiếu phu nhân vẫn còn đang trong giờ học. Tôi cũng không biết tại sao ngài ấy lại.... Hàng ngày tôi vẫn theo đúng giờ tan học tới đón thiếu phu nhân.
- Tai nạn này không đơn giản. Nơi xảy ra tai nạn được người dân báo với bệnh viện là đường A, đường này theo tôi biết thì không có người dân sinh sống nên rất ít người qua lại.
Lý Nhạc Lăng vừa đi tới kiểm tra cho cô vừa nói. Trương Hạ cũng lên tiếng.
- Nơi xảy ra tai nạn đúng như lời Lý thiếu nói. Tôi đã theo lệnh ngài tới đó kiểm tra. Xung quanh vào thời điểm xảy ra tai nạn không có ai đi qua, hơn nữa nơi đó là đường rừng.
- Người gây ra tai nạn có vẻ tay nghề kém hoặc có thể nói là Âu Hân vẫn nhận ra nhanh nên vết thương mới không nặng.
Lý Nhạc Lăng vẫn đang kiểm tra cho cô tiếp tục nói.
Vương Kì Hạo vẫn im lặng, ánh mắt anh nhìn vào cô. Mọi việc vẫn là đợi cô tỉnh mới rõ được.
Đúng lúc này điện thoại đang đặt trên bàn của cô đổ chuông. Lý Nhạc Lăng đứng cạnh nhanh tay cầm lên.
- Là Tố Mai.
Lý Nhạc Lăng đưa điện thoại cho Vương Kì Hạo.
- Cậu nghe đi.
Lý Nhạc Lăng gật đầu rồi bấm nghe. Điện thoại vừa được kết nối thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hốt hoảng.
- Âu Hân, cứu... cứu mình với.
Gương mặt Lý Nhạc Lăng lập tức biến sắc. Cậu vội hỏi:
- Tố Mai, là tôi Lý Nhạc Lăng đây. Cô sao vậy, có chuyện gì?
Nghe thấy giọng nói sốt sắng của Lý Nhạc Lăng, ba người đàn ông còn lại theo bản năng đều tập trung ánh mắt vào cậu.
- Lý.... Lý thiếu...
Bên kia có vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường lại.
- Lý thiếu, tôi bị người ta bắt. Cứu tôi với!
- Nói cho tôi biết cô đang ở đâu.
- Tôi không biết. Hôm nay lúc tôi trên đường tới học viện thì có một chiếc xe chặn đường rồi bắt tôi. Hình như bọn họ cho tôi uống thuốc mê nên giờ tôi mới tỉnh. Tôi bị bọn chúng trói chặt trong một nơi nào đó tối lắm. Tôi không biết đây là chỗ nào.
- Vậy sao cô gọi được?
- Tôi cũng không biết là có điện thoại bên cạnh. Mới lúc nãy điện thoại có thông báo nên sáng màn hình tôi mới biết bọn chúng không lấy điện thoại của tôi đi.
Lý Nhạc Lăng mở loa ngoài nên ai cũng nghe được. Viên Tiểu Trạch buộc miệng lên tiếng.
- Bắt cóc nhưng không thu điện thoại? Mục đích chắc không phải là bắt cóc trả thù hay tống tiền gì đó rồi.
- Thời gian Thiếu phu nhân bị tai nạn lại trùng với thời gian Diệp tiểu thư bị bắt cóc.
Câu nói của Trương Hạ lập tức thu hút suy nghĩ của mọi người.