Âu Hân mắt thấy người con gái kia định nhảy tường trèo vào, hành động liền nhanh hơn suy nghĩ chạy vội lại kéo tay người kia giật lại phía sau, thuận đà cô vung chân lên mạnh mẽ đạp một cái vào bả vai trái người kia.
Người kia cũng vì quá bất ngờ thành ra lĩnh trọn cú đá, loạng choạng về sau suýt ngã.
- Là ai?
Âu Hân không nhanh không chậm lạnh giọng lên tiếng. Âu Hân có thể đoán chắc chắn người này không khí là dạng ăn trộm mà là đến đây có mục đích khác. Cô vung chân mạnh như vậy nhưng người này lại không ngã chứng tỏ thân thủ không tệ. Quần áo cô ta mặc trên người so với cô mặc không khác là bao. Đều là kiểu quần áo dễ dàng hành động trong bóng tối. Âu Hân nhất thời suy đoán là kẻ thù nào đó của Vương Kì Hạo thuê một sát thủ nữ tới lấy mạng anh.
Người kia sau một lúc bị đánh bất ngờ, lại nghe giọng người đánh mình là nữ thì vô thức ngẩng mặt lên. Hiện rõ trên mặt cô ta chính là hai từ "bất ngờ". Người này.... người này... Khương Ngọc Dao như không tin vào mắt mình, bị bất ngờ đến nửa ngày bất động. Ngay sau đó cô ta liền nhìn kĩ thì thấy người con gái này có khuôn mặt giống Đồng Âu Hân như tạc nhưng khác một điểm là ở màu tóc. Đồng Âu Hân có mái tóc xoăn nhẹ màu hồng nhạt nhưng người trước mặt lại có mái tóc xoăn sóng màu đen.
Khi Khương Ngọc Dao ngẩng mặt lên, Âu Hân nhờ vào đèn trang trí trên tường mà nhìn rõ khuôn mặt người kia. Cô cảm thấy người này có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Khi thấy Khương Ngọc Dao nhìn chằm chằm mình với gương mặt bất ngờ hiện rõ thì Âu Hân hốt hoảng vội đưa một cánh tay lên che mặt. Cô quên mất bản thân đang là ai nhưng lại lộ mặt như này lên hốt hoảng mà muốn giấu mặt đi. Nhưng lại không ngờ tới Khương Ngọc Dao lại nhân lúc này đánh một đòn đáp trả. Tuy nhiên Âu Hân vẫn chú ý nhìn lên nhanh chóng né được.
Cô bỏ tay xuống lao vào đáp trả. Âu Hân nghĩ dù sao cũng nhìn thấy rồi chi bằng bắt lại đưa cho Vương Kì Hạo để anh xử lí, cô sẽ không bị lộ thân phận mà anh có thể bớt đi một kẻ thù.
- Cô có quan hệ gì với Đồng Âu Hân?
Khương Ngọc Dao vừa đưa nắm đấm đến mặt Âu Hân vừa nghĩ hoặc hỏi.
Âu Hân né được lùi ra sau tạo một khoảng cách nhất định không xa không gần. Cô nghe cô ta hình như hỏi cô có quan hệ gì với Đồng Âu Hân. Lúc này Âu Hân mới nhớ ra bộ tóc giả màu đen vẫn chưa tháo xuống. Âu Hân vui mừng bắt được cơ hội có thể không để lộ thân phận liền nhanh chóng nói:
- Có quan hệ gì hình như không liên quan tới cô. Ngược lại là tôi hỏi cô mới đúng. Cô là ai? Rốt cuộc tới đây làm gì?
Khương Ngọc Dao thấy Âu Hân hỏi "cô là ai" liền nhớ tới sự việc lần trước cô ta cố ý đụng vào Đồng Âu Hân để thăm dò khả năng người này một chút. Lần trước rõ ràng đã gặp mặt, cô cũng nói mình họ Khương nhưng người trước mặt hỏi mình là ai chứng tỏ người này không phải Đồng Âu Hân. Khương Ngọc Dao đã có suy nghĩ như vậy nhưng lại không biết thật ra Âu Hân là không hề có ấn tượng gì với cô ta nên nhất thời không nhớ ra được là đã gặp đâu mặc dù mắt thấy cô ta có chút quen mắt.
Nghĩ tới việc người trước mặt mình là gương mặt của Đồng Âu Hân nhưng lại không phải Đồng Âu Hân khiến Khương Ngọc Dao rơi vào trạng thái hoang mang. Cô ta trước khi nhận nhiệm vụ thì ông chủ có đưa tư liệu về Đồng Âu Hân cho cô ta xem. Được biết Đồng Âu Hân vì mẹ cô ta thích hoa mẫu đơn màu hồng nhạt nên từ nhỏ luôn để mái tóc màu hồng nhạt, khi đã lớn nhìn màu tóc đã quen lên vẫn luôn để vậy mà không thay đổi. Nhưng trong tư liệu cũng không có ghi Đồng Âu Hân có chị em sinh đôi. Năm tuổi, Hạ gia cũng chỉ nhận nuôi có một mình Đồng Âu Hân, trước nay cũng chưa thấy xuất hiện chị em sinh đôi gì đến tìm.
Khương Ngọc Dao bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc có hay không bản thân ông chủ chỉ nhầm đối tượng cho cô ta giết. Đồng Âu Hân tuy là vợ Vương Kì Hạo nhưng cho dù vậy cũng không gây bất lợi gì cho tổ chức bọn họ. Nhưng còn người trước mặt cô ta có khuôn mặt giống hệt Đồng Âu Hân, xuất hiện ở Tử Uyển, thân thủ và cách ăn mặc cho thấy người này có thể đoán là sát thủ đi.
Đồng Âu Hân nhân lúc Khương Ngọc Dao suy nghĩ liền chạy đến nắm chặt cổ tay cô ta vặn về sau, muốn khống chế. Nhưng ngoài dự đoán, Khương Ngọc Dao lại có thể phá được thế này của Âu Hân. Không những vậy còn chuyển sang thế chủ động thuận lợi đạp một cước mạnh vào bụng cô. Âu Hân ngã lùi về sau, lưng lại lần hai đập vào bờ tường đau đến gần như đã gãy mấy cái xương sườn. Âu Hân không nghĩ mấy chiêu vừa nãy đánh người này lại chưa dùng sức bây giờ mới là đánh thật, không những vậy người này còn là người luyện võ là chủ yếu. Âu Hân cô có võ nhưng là luyện cho biết, mỗi thứ cô đều chỉ học qua cho biết trừ bắn súng chứ không chăm chỉ luyện sâu, đương nhiên là không thể nào thành đối thủ của người trước mặt được.
Khương Ngọc Dao sau khi đánh Âu Hân ngã ngồi trên đất không hề lán lại lâu mà xoay người bỏ đi. Mục tiêu của cô ta hôm nay cũng như những hôm khác, chỉ là đến quan sát một chút. Do quan sát lâu nên cô ta biết hôm nay Vương Kì Hạo không ở nhà nên muốn thử thăm dò một chút vào trong lại không ngờ gặp phải người có khuôn mặt giống Đồng Âu Hân.
Sau khi Khương Ngọc Dao đã đi khuất Âu Hân mới từ từ đứng dậy. Cô cắn chặt môi vì giận, nhưng cũng vì đau.
Trèo tường với cái lưng này không ổn, Âu Hân liền quyết định đi vào cổng chính luôn vì dù sao người cũng bị cô chuốc thuốc ngủ mê man hết rồi.
Nhưng đêm nay đối với Âu Hân thật lắm bất ngờ. Điều không ngờ tới nhất chính là vừa mới vào nhà trong nhà liền bật điện sáng choang, đập ngay vào vào đôi mắt cô là hình ảnh một người đàn ông mặt nhăn nhúm lại vì tức giận giống hệt con khỉ dầy lông đang ngồi vắt chân trên sô pha nhìn chằm chằm vào cô.
Âu Hân chột dạ vì vừa làm chuyện xấu mặc dù không hẳn là xấu nhưng nhìn gương mặt sát khí bức người kia cô liền theo bản năng co rúm người lại, đầu cúi thấp, hai tay đan chặt vào nhau.
- Nửa đêm không ngủ em lại chạy đi đâu?
Vương Kì Hạo cất giọng nhẹ nhàng hỏi mà Âu Hân ngửi rõ trong không khí mùi sát khí nồng nặc.
- Em...e...m...
Âu Hân ấp úng cả nửa ngày không nói thành lời. Cô đang nghĩ mình có nên nói thật ra không thì Vương Kì Hạo đã cướp lời trước.
- Không nói được cũng không sao. Chúng ta dù sao nửa đêm rồi vẫn chưa ngủ chi bằng lên phòng hoạt động một chút cho dễ ngủ.
Quả nhiên chỉ một câu của Vương Kì Hạo đủ dọa Âu Hân xanh mặt. Cô vội chạy lại ôm chặt cánh tay anh, rưng rưng nước mắt, giọng sụt sùi.
- Em vừa bị người ta đánh. Anh xem lưng của em có phải là gãy mấy cái xương sườn rồi không?
- Em làm gì?
Âu Hân nghiêm túc kể lại, đầu tiên là việc đi hù ma Trương Hạ Sảnh sau đó khi về đến Tử Uyển thì lại gặp một nữ sát thủ.
- Sao em lại đi hù ma cô ta?
- Hôm bị tai nạn em có nhìn được Trương Hạ Sảnh ngồi ở ghế lái.
- Còn người phụ nữ kia em nhận ra là ai không?
- Cảm thấy có chút quen quen nhưng nhất thời chưa nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Mà sao... Anh không bất ngờ khi nghe em nói người gây ra tai nạn cho em là Trương Hạ Sảnh à?
Thời gian dưỡng thương sau tai nạn này của Âu Hân được Vương Kì Hạo chăm chút chu đáo nên Âu Hân cũng thả lỏng tâm tư không ít khi ở cạnh anh. Vài hành động thân mật của Vương Kì Hạo đối với cô như ôm, nắm tay hay một nụ hôn nhẹ Âu Hân cũng không có cảm giác xa lánh như trước kia. Cô đối với anh bây giờ cũng coi như đang cho nhau cơ hội đi.
Âu Hân nghĩ vậy mà nghe cô nói Trương Hạ Sảnh là thủ phạm Vương Kì Hạo lại thờ ơ như không điều này khiến trong lòng Âu Hân cảm thấy mất mát không ít. Chẳng lẽ Vương Kì Hạo là có cảm tình với Trương Hạ Sảnh nên với việc này không hề quan tâm.