Âu Hân lùi về sau vài bước, đôi chân nặng trĩu như không muốn nhấc vậy. Vương Thiên Nguyên thấy cô hốt hoảng khi nhìn thấy mình như vậy thì nhếch môi cười.
Cô có phải ngu quá rồi không? Cậu ta họ Vương, tại sao ngày từ đầu cô lại không nhận ra cơ chứ? Phải làm sao bây giờ? Ai đó làm ơn chỉ cô cách gì đi.
- Đây là Âu Hân, là chị dâu của hai đứa. Tiểu Nguyên, Hân Hân, hai đứa con nhau sao?
- Dạ mẹ. Con và.....
Thấy Thiên Nguyên ngập ngừng, cô hoảng hốt vô cùng. Đừng nói cậu ta định kể hết thật ra đấy. Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Thiên Nguyên. Cậu ta cũng nhìn thấy ánh mắt cô, trông cô như vậy.... cậu lại thấy vô cùng đáng yêu. Quay ra ôm mẹ mình ngồi xuống sofa, Thiên Nguyên cười cười đá đểu Âu Hân.
- Dạ mẹ, chị dâu là hoa khôi của học viện A, mẹ quên là con học ở đó sao. Chị dâu là hoa khôi xinh đẹp, tài năng như vậy, con đây nhắm chị từ lâu rồi mà không ngờ.....
- Cái thằng này, cũng biết cách đùa quá nhỉ.
Khi nghe Vương Thiên Nguyên nói câu đó, Âu Hân muốn đứng tim luôn. Sau đó cũng thở nhẹ được vì mẹ chồng chỉ coi đó là nói đùa, nếu không....
- Anh Ba có nói đùa đâu mẹ, anh ấy là nhắm chị Âu Hân thật đấy.
Nụ cười đang cố nở trên môi cô lập tức méo xệch đi. Cô quay ra nhìn cô gái, đang ôm tay mẹ chồng nũng nịu. Cô thấy cô ta rút ra cái gì đấy. Giấy gì đây?
- Mẹ, mẹ xem, con không đùa mẹ đâu nhé. Vì để chị dâu chấp nhận lời tỏ tình của anh ba mà anh ba cố gắng để đạt giải suất xắc kì thi sát hạch của học viện năm nay đấy.
- Không ngờ, con lại có thể đạt được loại suất xắc.
Thấy mẹ chồng cứ cầm tờ giấy xem đi xem lại rồi tấm tắc khen mà cô cười không nổi. " Anh ta đạt được loại suất xắc sao, mình năm ngoái thi mới được loại A ". " Quên quên, anh ta là ai chứ, muốn đạt loại gì mà không được ". Âu Hân nghĩ rồi lườm qua Thiên Nguyên. Cậu ta thấy cô lườm thì vui vẻ cười cười, rồi lên tiếng:
- Loại nào Vương Thiên Nguyên con muốn có mà không được. Chung quy lại thì còn cũng chỉ cần có động lực mà thôi.
- Thật không ngờ động lực để em cố gắng như vậy lại là VỢ ANH đấy.
Cô nghe thấy giọng nói trầm trầm nhưng có gì đó tức giận thì phải. Cô quay đầu lại thì bắt gặp ngay hình bóng lạnh lùng của anh. VƯƠNG KÌ HẠO?? Anh....anh...... không phải mới nói chuyện với cô xong sao??? sao bây giờ lại ở đây rồi? Anh còn nói đợi anh về, anh tặng quà cho cô, sao giờ đã ở đây rồi?
- Vợ, món quà anh đặc biệt dành cho một mình em, bất ngờ không??
Anh đi tới ôm cô vào lòng, ôm rất chặt khiến cô hơi nghẹt thở rồi. Anh là đang giận cái gì? Sao ôm cô mà như muốn trút giận vậy? Cô đưa tay lên ngực, đẩy đẩy nhẹ anh ra. Cô biết anh lại giận gì rồi lên cái mặt mới đen như này, lông mày thì nhíu hết lại. Cô mà không làm gì, không khéo anh trút giận nên cô thì khốn.
- Ông xã, sao anh đã về rồi? Hồi nãy nói chuyện em còn nghĩ anh chưa về.
- Không phải nói là quà đặc biệt sao. Dành cho em món quà bất ngờ là anh, em thấy sao?
Anh rõ ràng là hỏi cô mà nhìn cô bằng ánh mắt như tra tấn vậy. Cô cười dựa vào ngực anh, bắt đầu nịnh nọt.
- Bất ngờ này từ trước tới nay đối với em là đặc biệt nhất. Ông xã, người ta rất nhớ anh a ~
Nghe cô nói vậy anh mới nguôi nguôi đi phần nào. Thật ra anh đã về từ nãy rồi, sau khi Thiên Nguyên và Sa Nhi vào nhà. Anh nghe được cuộc nói chuyện, rồi hiểu ra phần nào. Hóa ra em trai mà anh quý nhất lại nhắm trúng vợ anh để thích. Không những vậy còn vì để cô chấp nhận lời tỏ tình mà không ngại khó khăn vượt qua kì sát hạch nửa tháng ở của trường ở nước ngoài. Anh tức, đương nhiên vô cùng tức. Có cảm giác như, báu vật mà mình sắp sở hữu được rồi lại bị người khác cướp đi như vậy.
Thấy anh có vẻ như bớt giận rồi cô cũng thở khẽ trong lòng. Đúng là như sư tử bốc hỏa, thiêu cháy mọi thứ xung quanh. Cô còn chưa kịp mừng đã đứng cmn hình. Anh nhấc bổng cô lên, rồi nói nhẹ nhàng. Nhẹ như gió vậy thôi nhưng đủ để ba con người ngồi ở sofa đỏ mặt. Còn cô, mặt tím xanh.
- Anh còn có một món quà lớn nữa tặng cho em. Chúng ta lên phòng, anh sẽ tặng em một bảo bối