Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

chương 228: ăn mì ông xã xào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Hân không ngờ Vương Kì Hạo sẽ nói như vậy, không ngờ rằng Vương Kì Hạo lại có một ngày trẻ con như vậy, thật đáng yêu. Cô hiện tại cảm thấy rất ấm áp, trong lòng tràn ngập tình yêu. Có một người chồng hết mực yêu thương và chiều chuộng, có một đứa con, cuộc sống như vậy thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Âu Hân vuốt mái tóc Vương Kì Hạo, nghiêng đầu nhìn anh đang áp tai xuống bụng cô, nhẹ nhàng nói.

- Đợi sau này con đạp, em nhất định sẽ cho anh nghe đầu tiên.

Không phải anh nói anh không cần đứa bé, chỉ cần em thôi sao? Thật ra Vương Kì Hạo chính là con người như vậy, anh không dùng từ ngữ để miêu tả tình yêu, anh là dùng hành động để thay cho lời nói.

Cả hai người đều không biết rằng, câu nói ngày hôm nay lại phải đợi đến gần mười năm sau mới có thể thực hiện.

Mười năm sau Vương Kì Hạo mới hiểu cảm giác được nghe tiếng con đạp là như thế nào.

Những ngày sau đó của Âu Hân trôi qua rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ. Buổi sáng cô sẽ ngồi chơi ngoài vườn với Vương phu nhân, còn không thì sẽ đi dạo mua sắm với bà, có hôm sẽ cùng bà đi chơi mạt chượt với những vị phu nhân khác. Trong lúc đó, Vương Kì Hạo đương nhiên vẫn như hình với bóng với Âu Hân, thật sự là nửa bước cũng nỡ rời.

Buổi sáng trời mát mẻ cô sẽ ra ngoài, buổi chiều thời tiết mùa hè khá nóng, cô ở trong nhà cùng Vương phu nhân học làm bánh. Vương Kì Hạo khó chịu không đồng ý, nhưng vì Âu Hân rất cương quyết, cho nên mọi người giúp việc trong nhà đều có thể nhìn thấy Vương Đại thiếu soái mặt lạnh như băng xắn tay áo rửa gạo nếp giúp vợ.

Đây quả nhiên là hình ảnh gây xôn xao dư luận trong nhà nhất. Ngay đến cả Vương Đại soái nghe xong cũng sững người không tin. Tiểu thư Vương Sa Nhi nghe xong thì sẽ chạy đi cảm thán anh trai, nhìn anh trai bằng đôi mắt bắn ra hình trái tim, nhìn Âu Hân bằng ánh mắt đầy ghen tị cùng hâm mộ.

Những người giúp việc trong nhà được chia bánh xong thì đều không ăn ngay, hành động đầu tiên chính là sợ hãi nhìn cái bánh nóng bỏng tay được đặt trong tay mình. Đùa sao, bánh này đâu phải người hình thường làm, có thể không nóng bỏng tay sao?

Đây là bánh được làm từ gạo nếp do chính tay Đại thiếu soái nhào rửa, do chính Đại thiếu soái bỏ vào nồi hấp.

Có độc không?

Mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt như muốn hỏi, lại kinh hãi nhìn cái bánh, sợ ăn vào sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Bọn họ là tầng lớp gì, Đại thiếu soái là tầng lớp gì? Lại có ngày tầng lớp như họ được tầng lớp cao hơn họ gấp nhiều lần làm bánh cho ăn? À không, nói đúng hơn thì họ chính là được ăn ké từ Đại thiếu soái phu nhân, nhưng ăn ké hay không thì vẫn là ăn, vẫn là lo trong bánh có độc, không thì cũng cực kỳ khó ăn, chính là ăn một miếng xong thì lăn ra chết.

Tuy mọi người đều đưa đẩy ánh mắt nhau không muốn ăn, nhưng dưới đôi mắt đen nhánh đầy mong đợi của một cô gái xinh đẹp, họ đều cắn răng cắn một miếng bánh. Sau đó là gương mặt giống như đang khóc mà nhai bánh, trông rất là buồn cười.

Rồi lại tiếp sau đó, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, ai nấy đều ngấu nghiến anh hết chiếc bánh màu hồng trong tay mình với ánh mắt sáng ngời. Thậm chí, có người ăn hết phần bánh của mình rồi, thấy người bên cạnh vẫn còn, tay với sang nói người kia cho xin một cái. Nhưng người kia quả quyết không cho, ôm hết phần bánh của mình vào trong lòng, chậm rãi nhai miếng bánh giống như để tận hưởng, sau đó mới ngấu nghiến ăn.

Âu Hân bẻ một miếng bánh nhỏ đưa đến miệng Vương Kì Hạo, Vương Kì Hạo biểu tình không muốn ăn, nhưng đầu vẫn cúi xuống cho miếnh bánh vào miệng.

Vương Kì Hạo không thích ăn bánh ngọt, nhưng nếu là bánh vợ anh làm, còn do chính tay vợ anh đút, anh đâu phải kẻ không có đầu óc mà từ chối. Còn nhớ lần đầu tiên Âu Hân làm bánh mang đến trụ sở cho anh, là bánh Thạch Mộc Tê ( hay còn gọi với tên khác là bánh quế hoa), anh lúc đó đã đã cho nguyên miếng bánh vào miệng, còn bị nghẹn.

Hôm nay Âu Hân xuống bếp học làm bánh Bò, nhìn cũng rất đẹp mắt, mọi người đều thấy đẹp nhưng không dám ăn. Nguyên do thì ai cũng đã biết rồi. Nhưng đến khi nước mắt lăn dài ăn bánh, mọi người mới nhận ra, bánh thật sự rất ngon, hương vị rất thơm, còn muốn ăn nữa. Nhưng hết rồi.

Mọi người lại thì thầm với nhau, thật ra đều là do Thiếu phu nhân tay nghề tốt nên vị bánh mới át chế đi "độc" do Đại thiếu soái bỏ vào.

Ai nấy ăn bánh xong đều tấm tắc khen ngon, Âu Hân đương nhiên là vô cùng vui vẻ, vui đến mức buổi tối cô không ngủ được. Âu Hân ngồi dậy từ trên giường, Vương Kì Hạo mắt mở to ngồi dậy lo lắng hỏi cô.

- Em thấy không khéo ở đâu sao? Để anh gọi Lý Nhạc Lăng tới.

Âu Hân vội kéo tay Vương Kì Hạo lại, gương mặt có lỗi nói.

- Em không sao, chỉ là đột nhiên thấy đói, muốn ăn mì xào. Nhưng đã muộn rồi, em không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của mọi người.

Vương Kì Hạo mỉm cười vuốt nhẹ má cô sau đó đi xuống giường. Âu Hân cũng xuống giường theo anh.

- Em không sao, anh đừng gọi mọi người dậy, đã muộn lắm rồi, ngày mai họ còn phải dậy sớm làm việc nữa.

Vương Kì Hạo cong môi cười quay lại.

- Anh đi xào mì cho em.

Âu Hân đi theo anh xuống tầng, đầu cọ vào cánh tay trái của anh, cười ngọt ngào.

- Anh biết xào sao?

- Không biết. Em có thể chỉ anh, anh có thể làm được.

Hai bóng người cùng nhau đi xuống tầng, người con trai tay chân vụng về ngâm mì, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc làm theo lời người con gái sơ chế mì, rồi bỏ mì vào xào.

Âu Hân ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi ở bàn, hai tay chống cằm nhìn dáng người cao lớn đang di chuyển qua lại trước bàn bếp.

Cuối cùng một đĩa mì được đặt trước mặt Âu Hân, nhìn có vẻ không được đẹp mắt, nhưng cô ngửi được mùi thơm. Âu Hân gọi Vương Kì Hạo.

- Ông xã!

- Sao vậy? Mì chưa chín sao?

Vương Kì Hạo bỏ chảo vào chậu rửa, lau tay tiến lại gần, mắt nhìn đĩa mì xào, lo lắng mì chưa chín.

Âu Hân kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh.

- Không có, mì rất thơm, muốn gọi anh đến ăn cùng.

Âu Hân cuộn một thìa mì, đưa đến bên miệng Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo bật cười rồi cúi người xuống. Mì vừa vào trong miệng lập tức muốn nhổ ra. Nhưng Âu Hân lại ăn rất ngon, còn vừa ăn vừa cười rất tươi.

Vương Kì Hạo nghi ngờ, ăn thơm một miếng, vẫn như cũ muốn nhổ ra.

Vương Kì Hạo giữ tay Âu Hân lại, cố nuốt miếng mì khó ăn kia xuống. Âu Hân đang ăn lại bị cắt ngang, vừa nhai vừa nói.

- Anh muốn ăn nữa sao? Vậy xào thơm một đĩa nữa, em còn chưa có no.

- Rất ngon sao?

Âu Hân đem đầu mình gật như trống bỏi, rất ngon quả thật là ngon vô cùng. Cô lại không biết ông xã mình lại có năng khiếu đến vậy.

———

Đây là hai loại bánh được nhắc đến, là những loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc

Bánh quế hoa của Trung Quốc có lịch sử hơn năm. Tương truyền vào thời nhà Minh, một người đàn ông tên Lưu Cát Tường ở thị trấn Tân Đô đã làm ra món tráng miệng thơm ngon này bằng các nguyên liệu bao gồm bột gạo nếp, đường và mật hoa quế. Món bánh ngọt này có nhiều cách làm nhưng dù là cách nào thì cũng đều đem lại hương vị tươi mới và hấp dẫn. Nam Kinh và Hàm Ninh là hai nơi làm bánh quế hoa nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Bánh bò có thể được tìm thấy ở nhiều nơi tại miền nam Trung Quốc. Thành phố Trạm Giang và Mậu Danh của tỉnh Quảng Đông, tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh đều là những nơi làm bánh bò có tiếng. Loại bánh này được làm từ gạo nếp với hương vị tươi ngon. Phong cách nổi tiếng nhất là bánh kiểu "long du" (龙游).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio