Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

chương 230: quá khứ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay là ngày ngày nghỉ, cả nhà cùng ngồi ở phòng khách nói chuyện, người làm vào thông báo có Tham mưu trưởng Thẩm đến. Tham mưu trưởng vào nhà, đằng sau là hai thuộc hạ, kính cẩn chào Vương Đại soái Vương phu nhân, khách khí chào Vương Kì Hạo một tiếng. Vương Kì Hạo cũng đứng dậy chào, Âu Hân làm theo hành động của anh đứng dậy cúi đầu chào Tham mưu trưởng.

- Vốn ra hôm nay là ngày nghỉ muốn để Đại soái có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thiết nghĩ có việc khẩn cấp lại quan trọng, vẫn là mạn phép làm phiền thời gian nghỉ ngơi quý báu của Đại soái.

Vương Đại soái nói nghiêm túc.

- Công việc quan trọng.

Vì vậy Vương Kì Hạo, Vương Đại soái cùng Tham mưu trưởng Thẩm vào thư phòng nói chuyện. Chuyện chính trị quốc gia, quả nhiên phiền não, tiêu hao tinh lực, nhưng lại vô cùng vinh quang. Âu Hân ngồi tựa đầu vào ghế cảm thán.

Vương phu nhân có điện thoại từ người bạn già của mình, vội vàng lên phòng nghe. Vương Sa Nhi đang ngồi nói chuyện với Âu Hân thì có điện thoại từ giảng viên gọi tới, vội vàng lên phòng thay quần áo rồi ra ngoài, trước khi đi còn chạy đến thơm Âu Hân một cái vào má.

- Chị nói mọi người không cần phần cơm em nha, em sẽ ăn ở trường.

- Được.

Vậy là Âu Hân buồn chán một mình ngồi trên ghế. Cô vừa mới ngủ dậy, không có buồn ngủ, nhìn ra ngoài thấy hôm nay trời nắng đẹp, Âu Hân quyết định ra ngoài đi dạo. Ra ngoài đi dạo ở đây thật ra cũng chỉ là đi dạo trong khuôn viên ở Uyển Cát. Uyển Cát có diện tích rất rộng, Tử Uyển đã rộng lắm rồi, Uyển Cát còn rộng gấp hai, diện tích đi dạo trồng hoa có rất nhiều.

Âu Hân đi loanh quanh trong vườn, mắt thấy có người cảnh vệ trẻ lạ mặt đang đi xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, Âu Hân rất nhanh tiến lại gần.

- Cậu là cảnh vệ mới được điều đến sao?

Người cảnh vệ kia lúc này đang đứng quay lưng về phía Âu Hân, nghe thấy tiếng cô đằng sau thì dừng giây lát như đang suy nghĩ gì đó rồi mới quay lại. Âu Hân lúc này đứng gần cũng nhìn rõ được gương mặt đối phương, quả nhiên là lạ mặt.

- Tiểu thư, tôi là thuộc hạ của Tham mưu trưởng Thẩm. Vừa rồi thấy cảnh đẹp, đi dạo một vòng, kết quả bị lạc.

- À!

Tham mưu trưởng Thẩm vào thư phòng nói chuyện quan trọng, thuộc hạ dù có tin tưởng thì cũng không thể theo vào được.

Âu Hân nghiêng người chỉ tay về phía trước.

- Bên kia là lối lên nhà chính. Cậu có thể vào phòng khách ngồi chờ.

- Tôi đứng ngoài đợi cũng được. Cảm ơn Vương tiểu thư đã chỉ lối.

- Tôi là Đồng Âu Hân.

- Thiếu phu nhân, thất lễ rồi.

Âu Hân mỉm cười đúng mực nói không sao. Sau đó quay người định đi vào nhà, đúng lúc này người đứng sau cô đột nhiên ra tay, bịt một chiếc khăn trước mũi Âu Hân.

Âu Hân phản ứng nhanh huých tay vào bụng của đối phương, nhưng lực lại không đủ. Âu Hân vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên nên không dám đánh đòn mạnh. Thấy đầu óc bắt đầu chếch choáng, Âu Hân giậm mạnh chân của mình xuống chân đối phương. Người kia nhanh chóng buông ra, Âu Hân vô lực ngã xuống đất. Người kia sử dụng thuốc mê, Âu Hân trong lúc dằng co đã hít không ít, cô cuối cùng vẫn ngã xuống ngất đi.

Người cảnh vệ kia ôm chân nghiến răng một tiếng, nhìn Âu Hân đã ngất nằm dưới đất chửi một câu.

- Con đàn bà chết tiệc.

Người cảnh vệ này đi đến mở cửa sau, lập tức có vài người tiến vào.

- Người đâu?

- Bên kia.

Hai người đàn ông cao lớn với nước da màu trắng đi vào đưa Âu Hân lên chiếc xe đen đậu ở cổng sau đã chuẩn bị từ trước. Người cảnh vệ kia nhìn dáo dác xung quanh, đang định đóng cổng lại, người đàn ông vừa bước xuống xe giơ súng bóp còi, người cảnh vệ kia trợn tròn hai mắt rồi ngã gục xuống, trên ngực trái rỉ ra một dòng máu đỏ tươi. Người đàn ông thu súng về, nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, xe từ từ chuyển bánh rời khỏi.

Chiếc xe đen vừa đi đến khúc ngoặc thì chạm mặt với một chiếc xe đen khác. Dịch Cẩn hướng mắt nhìn sang, bắt gặp một biểu tượng quen thuộc ở trên cánh tay trái của người đàn ông lái chiếc xe đen vừa đi qua. Anh quay đầu lại nhíu mày nhìn chiếc xe đi xa dần.

- Quay xe, đuổi theo chiếc xe đen vừa rồi.

Người lái xe làm theo lời Dịch Cẩn, nhanh chóng cho xe lùi lại rồi đuổi theo. Dịch Cẩn rút điện thoại ra gọi đi một cuộc điện thoại, đầu giây bên kia rất lâu mới bắt máy.

Không đợi Vương Kì Hạo "alo" một tiếng, Dịch Cẩn đã nói ngay.

- Tiểu Hân đâu?

Vương Kì Hạo nhíu mày nói xin lỗi một tiếng với hai người trong phòng rồi đi ra ngoài.

- Thiếu phu nhân đâu?

Vương Kì Hạo nhìn khắp phòng khách không thấy ai, một người làm vườn vừa đi vào, anh liền hỏi. Người kia suy nghĩ vài giây rồi trả lời.

- Vừa rồi tôi có thấy Thiếu phu nhân đi dạo ngoài vườn.

Vương phu nhân từ trên nhà đi xuống, bà tiến lại hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Vương Kì Hạo nói với Dịch Cẩn.

- Đợi tôi một chút.

Vương Kì Hạo đi vội ra ngoài vườn. Vào lúc này có một cảnh vệ hốt hoảng chạy đến báo.

- Thiếu soái, thuộc hạ của Tham mưu trưởng Thẩm bị giết ở cổng sau.

Vương phu nhân vừa lúc đi ra nghe được, hô lên một tiếng.

- Cái gì?

Vương Kì Hạo nắm chặt điện thoại trong tay rồi chạy nhanh đến cổng sau. Người cảnh vệ kia bị đạn bắn trúng tim, máu lúc này đã chảy thẫm nền đất xung quanh. Vương phu nhân che miệng kêu lên một tiếng.

Vương Kì Hạo nhìn xung quanh, quay sang gắt lên với cảnh vệ.

- Tìm Thiếu phu nhân.

Cảnh vệ hoảng sợ vội chạy đi tìm. Người giúp việc cũng chạy khắp nhà tìm. Kết quả, không ai tìm thấy.

Vương Kì Hạo gọi lại cho Dịch Cẩn.

- Bến cảng số .

Dịch Cẩn vừa kết nối điện thoại đã nói ngay một địa chỉ. Vương Kì Hạo cả người liền toả ra mùi thuốc súng, đôi mắt trở lên hung dữ, ngày đến cả Vương phu nhân cũng bị doạ sợ không dám tiến lại gần hỏi.

Dịch Cẩn bước xuống xe đi tới nhìn con thuyền lớn trước mặt. Những người đứng trên boong thuyền tay đều cầm súng dài hướng đến phía anh. Dịch Cẩn một cái vẻ mặt hoảng sợ cũng không có, lạnh lùng bước tới.

Một chiếc quạt màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, từ từ lộ ra một khuôn mặt trang điểm đậm. Cô gái mặc đồ bó sát cơ thể màu đen, nước da cô gái có màu trắng mịn, cùng với một đôi mắt yêu mị đặc biệt, hai màu mắt, một bên màu xanh ngọc của biển, một bên lại có màu tím, mái tóc xoăn gợi cảm màu bạch kim. Cô gái yêu mị cười một cái, thu quạt lại chọc chọc vào ngực Dịch Cẩn.

- Dịch tiên sinh, lâu rồi không gặp. Người ta rất nhớ anh.

Dịch Cẩn lạnh lùng đưa tay lên, nắm chặt vào đầu quạt, dùng lực đưa ra xa.

- Emily tiểu thư vẫn thích đùa như vậy.

Emily cười duyên một cái, đem quạt mở ra quạt vài cái.

- Dịch tiên sinh quả nhiên vẫn phong độ như cũ, trái tim quá lạnh lùng. Lâu ngày mới gặp lại, Dịch tiên sinh lạnh lùng tới mức không cho người ta một chút mặt mũi.

Emily vừa dứt lời, đầu quạt liền lộ ra một mũi tên sắc bén bay về phía Dịch Cẩn.

Dịch Cẩn nghiêng người nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Emily.

- Tiểu thư Emily vẫn thích chơi vật nguy hiểm như vậy.

Emily cười thu quạt về.

- Vật phòng thân mà.

Dịch Cẩn một chút sắc thái biểu cảm lộ ra cũng không có, lãnh đạm thu tay về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio