Cô cảm thấy may mắn vì vừa nãy trong lúc giãy giụa tay cô vô tình chạm nhẹ vào khẩu súng trong người anh. Lúc anh đặt cô xuống, cô đã nhanh tay rút nó ra.
- Đây là khẩu gì đây? Nhìn lạ quá! Ê, anh mà động vào tôi, tôi sẽ bắn thật đấy.
Thấy anh có ý đoạt khẩu súng, cô vội bật dậy, đặt ngón trỏ vào cò súng. Mặt anh lúc này còn đen hơn cả bầu trời đêm ngoài kia.
- Anh biết khả năng bắn súng của tôi mà. Anh mà dám động vào tôi nữa tôi không ngần ngại mà bắn anh đâu. Tuy có thể không bắn chết anh nhưng có thể bắn anh tàn phế đấy. Anh muốn thử không?
Kì Hạo nhếch môi cười, tay đút vào túi quần, ung dung như không có gì.
- Hân Hân, trong súng không có đạn. Em lên nòng súng mà không nhận ra sao?
Cái gì!? Vì nãy bị anh làm cho hoảng quá mà cô không để ý. Cô vội rút hộp đạn ra. Tròn mắt nhìn. Đầy một băng đạn mà! A!
Nhân lúc Âu Hân không để ý, Kì Hạo nhanh tay giật lấy khẩu súng khiến nó rơi xuống đất. Còn Âu Hân vì đang đứng trong bồn tắm ướt nhẹp vì hành động của anh nên trượt chân té ngược về sau.
Kì Hạo vội đưa tay ra sau đầu đỡ cho cô để cô không đập đầu vào thành bồn. Nhân lúc Âu Hân ngã xuống còn chưa kịp định thần lại thì Kì Hạo đã nhanh chân trèo vào bồn tắm nằm đè lên cô. Âu Hân còn chưa kịp vui mừng khi mà bản thân tiếp đất an toàn thì lại bị anh làm cho một phen bay hồn mất vía. Âu Hân đưa tay chống đỡ ngực anh để anh không quá tiếp xúc gần với cơ thể cô.
- Em biết không, nếu người em đang giương súng vào không phải anh mà là kẻ thù của em thì hôm nay em thật sự tàn đời rồi. Cầm súng giương vào kẻ thù phải cầm chắc và chính bản thân em phải không được có bất kì cảm xúc với lời nói của kẻ thù.
Giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc của Kì Hạo khiến Âu Hân nhướng mày. Lần này do anh làm cô sợ nên cô mới có phản ứng như vậy thôi chứ thật ra đứng trước kẻ thù cô " nạnh nùng " lắm ấy.
(( Chữ nạnh nùng là tác giả cố ý viết vậy để biểu thị độ lạnh lùng ngầu lòi mà chị nữ nghĩ nha. Không phải sai chính tả đâu))
Âu Hân không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn anh, tỏ vẻ giận dỗi.
" Vương Kì Hạo là tên lừa đảo! "
- -----++++++---
Sau một hồi giằng co, dọa nạt trong nhà tắm. Âu Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi được màn tắm uyên ương. Thoát được lần này là phải cảm ơn cuộc gọi của người nào đấy gọi chị Vương Kì Hạo.
Âu Hân ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm. Cô đang chờ đợi cái gì sao? Không có đâu! Cô chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để không phải ngủ cùng Vương Kì Hạo thôi. Nhớ lại lần đầu nằm với anh mà khiến mặt cô đỏ ửng lên, tim đập thình thịch thình thịch. Nhục nhã chết mất!
Oáp. Âu Hân ngáp lên ngáp xuống, mắt lờ đờ nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
" Đã hp sáng rồi sao? "
Cô chạy vội lại giường kéo chăn xuống quấn chặt quanh người, rồi chạy lại nằm xuống sofa.
" Như vậy chắc an toàn được rồi "
Vương Kì Hạo đi ra, trên người quấn độc một chiếc khăn tắm bên dưới. Bên trên có bao nhiêu " tài nguyên " đều phô bày hết ra. Anh tính mặc vậy để trêu chọc cô, không ngờ đi ra nhìn trên giường lại không thấy cô vợ nhỏ của mình đâu. Anh nhíu mày nhìn khắp phòng lại bắt gặp một cục bông trắng đang cuộn tròn trên sofa. Anh khẽ cười lắc nhẹ đầu rồi tiến lại gần. Anh bế cô lên ở tư thế cho cô thấy thoải mái nhất, đặt cô trên giường. Âu Hân lúc này đã hoàn toàn chìm đắm vào giấc ngủ của mình. Anh đưa tay vén lọn tóc hồng nhạt của cô ra sau tai, nở một nụ cười ấm áp nhưng vẫn có phần gì đấy nguy hiểm. Anh lột chăn quấn chặt người cô ra, nằm xuống cạnh cô, để đầu cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô trong giấc ngủ vô thức quàng tay ôm lấy anh. Anh hơi ngạc nhiên sau đó cười, ôm chặt cô vào lòng.
- -----------
Âu Hân nheo mắt lại, chưa mở ra. Miệng lẩm bẩm.
- Sofa ở đây chất lượng tốt thật, nằm êm quá!
Cuối cùng, sau một hồi bụng cô biểu tình quá dữ dội cô phải bật dậy. " Đêm qua gần h sáng bà đây mới được ngủ đấy, kêu kêu cái gì ". Cô vừa nghĩ vừa đập nhẹ tay vào bụng mình. Sau khi mở mắt ra rồi thì trợn tròn mắt. Cô vội nhìn xung quanh rồi nhìn xuống cơ thể mình. Khi thấy quần áo vẫn còn nguyên, tuy có hơi xộc xệch và nút áo trên thì bung ra nhưng cô cũng thở phào nhẹ.
- AAAAA.....
Những chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây của cái cây cạnh ban công phòng cô, nghe tiếng hét của cô mà chúng bay tán loạn va cả vào nhau. Chẳng là do Âu Hân sau khi vào phòng tắm định thay đồ thì phát hiện ra một vấn đề khá " nho nhỏ ". Âu Hân hoàn toàn sốc " nhẹ ". Cô nhớ rõ ràng hôm qua đi ngủ có mặc áo lót vậy mà giờ không thấy áo lót đâu. Từ cổ xuống đến ngực còn đầy dấu đỏ đỏ. " Muỗi đốt à? Áo đâu? " Âu Hân muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Âu Hân cô là người một khi ngủ thì ngủ hơi say cho nên....