Vương Kì Hạo nghe xong khẽ chau mày lại, không nói không rằng kéo cô một mạch xuống ghế ngồi, đúng hơn là để Âu Hân ngồi trên đùi anh. Sau đó rút một tuýt thuốc gì đó ra, nhẹ nhàng bôi nó lên vết thương của cô.
Âu Hân còn đang ngạc nhiên không biết anh tính làm gì thì đã thấy xót đến độ trừng mắt nhìn anh. Cô cựa quậy để thoát khỏi anh thì anh lại càng siết chặt hơn.
- Ngồi im!
Cô đang trừng mắt nhìn anh nghe anh quát thì rơm rớm nước mắt, gương mặt trông hết sức tội nghiệp.
- Tôi... Tôi xin lỗi. Ngoan, không khóc nữa.
Vương Kì Hạo tính mắng cô một trận thấy cô như này lại không lỡ.
Biết là cô chỉ diễn thôi nhưng anh cũng không giận được mà mềm lòng, dỗ dành.
- Không phải là không làm gì mà căn bản là tôi không làm gì đến Hạ gia được. Hạ gia cũng có cái ơn cưu mang, tôi đâu phải con người qua cầu rút ván.
Cô ngồi trên đùi anh, khóc sụt sùi. Vương Kì Hạo một tay ôm cô, một tay đưa lên day day trán.
- Thôi được rồi, chuyện lần này tôi sẽ bỏ qua.
- Bỏ qua?!
Cô nghe anh nói " bỏ qua " thì bật dậy nhìn anh chằm chằm.
Vương Kì Hạo khẽ cong môi cười.
- Không phải em nói không làm gì Hạ gia được sao? Nếu không làm gì vậy thì bỏ qua.
- Tôi không làm gì được nhưng.....
- Nhưng sao?
Âu Hân tức đến độ bốc hỏa. Vương Kì Hạo rõ hiểu ý cô vậy mà còn....
Tức nghẹn không nói lên lời.
Vương Kì Hạo ngược lại, đôi môi anh vẫn cong lên đầy ý cười nhìn gương mặt tức không nói được gì của cô.
Vẫn là trêu chọc cô làm anh thoải mái nhất.
- Không sao. Được rồi, vào trong ăn đi khôn đồ ăn nguội hết rồi.
Cô nói xong rồi mang gương mặt hờn dỗi đứng dậy. Nhưng vừa mới đi được một bước đã bị một lực mạnh kéo ngược về sau khiến cô ngã đập đầu vào cái gì đó.
Ôi! Cái gì mà cứng quá vậy?
Đến khi cô ngẩng lên mới biết là cô vừa ngã đập vào ngực anh. Mà đâu phải cô ngã, là Vương Kì Hạo kéo giật cô lại đấy chứ.
Âu Hân tức bặm môi vào nhìn anh.
Bàn tay anh khẽ lướt qua môi cô, rồi đột ngột phủ lên đó một nụ hôn.
Âu Hân giật mình mà cứ trừng mắt nhìn anh, quên cả việc phải đẩy anh ra.
Sau một hồi gặm nhấm đôi môi ấy đến sửng đỏ anh mới rời ra.
- Em muốn tôi phải làm sao? Nói đi, tôi sẽ làm theo.
- Cho người theo dõi Hạ Doanh Doanh, chụp lại tất cả những việc làm của cô ta.
- Được!
Âu Hân dù tức nhưng vẫn phải nói ra điều mình muốn anh làm. Cái nụ hôn này.... để xử sau đi.
.....
Âu Hân cắt miếng thịt bò bỏ miệng rồi lại đưa mắt lên lén nhìn anh. Khi thấy anh đưa mắt nhìn cô lại vội tập trung cắt miếng thịt bò trên đĩa.
Vương Kì Hạo nhìn cô, khẽ lên tiếng.
- Em có gì muốn nói với tôi sao?
Âu Hân như vớ được cơ hội vội nói ngay.
Chả là cô nói về việc quay lại học viện học nốt năm cuối và việc..... Tố Mai đăng ký cho cô tham gia thiếu nữ thanh lịch.
Âu Hân chớp đôi mắt đầy mong chờ chờ đợi ý của anh.
- Được...
Âu Hân vừa nghe đến đây đã nhảy ra khỏi ghế vui mừng.
Vương Kì Hạo nhếch mép nhìn cô, chầm chậm nói tiếp.
- Tôi còn chưa nói hết. Được với điều kiện... tối nay còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã. Em nợ tôi đêm tân hôn và sáng nay, đấy là tôi mới chỉ tính nợ lớn thôi.
Nghe xong mà cô tưởng đâu sét đánh ngang tai.
Biểu hiện... tối nay?
Nghe cái câu mờ mờ ám ám này mà còn không hiểu được nữa thì cô cũng quỳ.
Nợ đêm tân hôn, nợ sáng nay....
Ai làm gì nợ anh ta cái gì?
Căn bản là do... anh yếu lên anh không thể làm gì. Chứ cỡ cô, cô cực kỳ tự hào về thân hình của bản thân. Anh không phải Đại thiếu soái sao? Anh khoẻ như vậy đè cô ra vặt lông làm thịt gì cũng được, nhưng anh vẫn chưa làm gì được cô.
Vì anh...YẾU, anh không làm được chứ ai nợ lần gì anh.
Đầu cô chửi rủa anh muốn nổ tung nhưng ngoài mặt cô vẫn cười cười vâng vâng dạ dạ.
Cuối cùng vì câu nói của anh cô đứng ngồi cả nửa ngày trời không yên được. Cô cũng đoán được là anh yếu nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng được cho chuyện này. Mới đầu cô hào hứng đồng ý cưới còn không phải vì cô nghĩ mình lấy một kẻ tàn tật sẽ không làm gì được sao.
Ai mà ngờ.... Vương gia là lừa đảo, người cô lấy tuy vấn đề kia cô đoán là yếu nhưng khí thế của anh quá bức người. Đến cô còn bị doạ vài lần tím mặt.
Tối nay ai mà biết được anh có uống cái thuốc gì vào không?
Thuốc?!
Thuốc....
Âu Hân nghĩ đến đây vội lục tung va li của mình lên.
Cầm túi bột trắng nhỏ trong tay, cô cười nguy hiểm.
Vương Kì Hạo....
Tối nay tôi cho anh bất lực. Dù anh có uống thuốc kích gì đi chăng nữa thì anh cũng bất lực.
Từ lúc đó cô thấy tinh thần vui vẻ hơn, tung tăng xuống bếp tự tay nấu cơm tối.
Còn tự tay pha một ly nước đặc biệt cho anh. Nhân lúc Viên quản gia không để ý cô vội đổ thứ bột trắng đó vào.