Phải mất khoảng tiếng sau, Vương Kì Hạo mới rời nhà tắm. Anh mặc chiếc áo bông xám đi ra ngoài, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi.
Lý Nhạc Lăng ngồi nhìn anh, chốc chốc lại cười bụm miệng. Trương Hạ cũng muốn cười nhưng cậu đi theo Vương Kì Hạo bao năm, biết rõ lúc này tâm trạng anh không tốt nên dù muốn cười cũng không dám cười. Lý Nhạc Lăng có thể vô tư cười như vậy, cũng do là bạn từ thời cởi trần tắm mưa với Vương Kì Hạo.
- Cậu không thử thuốc trước sao?
Vương Kì Hạo tựa lưng vào ghế sô pha,nhắm nghiền mắt cất giọng lạnh lùng. Lý Nhạc Lăng nghe anh hỏi thì mới dừng cười, điệu bộ có phần đắc ý.
- Tôi mà thử thuốc trước thì đâu được xem kịch hay như này.
Ngay khi vừa dứt lời, Lý Nhạc Lăng nhận ngay được ánh mắt giết người của anh, ngoan ngoãn nghiêm túc trả lời.
- Tôi chưa có thời gian để thử. Cậu xem, hôm qua vừa xuống máy bay thì bị cậu lôi ngay tới đây. Đến sáng hôm sau thì cậu lấy thuốc. Tôi nào có thời gian mà thử. Nhưng theo tôi biết loại thuốc này đâu mạnh tới vậy.
- Cô ấy cho lượng thuốc nhiều hơn. Lần sau cậu chú ý đưa đủ liều thôi.
Lý Nhạc Lăng nghe xong nhún vai, bĩu môi trả lời.
- Lỗi là do cậu, cậu không nói rõ là lấy để làm gì nên tôi biết sao được.
- Chẳng nhẽ.... tôi lấy thuốc về xong đóng trong tủ kính trưng bày.
Lý Nhạc Lăng đưa tay lên xoa xoa cằm như đang suy nghĩ cái gì đó rất nghiêm trọng. Còn quay ra liếc Vương Kì Hạo vài lần từ trên xuống dưới.
- Này Hạo, cậu...vấn đề đó bị yếu sao?
Vương Kì Hạo trừng mắt lên nhìn Lý Nhạc Lăng.
Trương Hạ đứng một bên thì liên tục lau mồ hôi đang chảy thành dòng xuống.
Lý thiếu, vấn đề này.... cậu có nói đúng cũng phải nói tế nhị một chút.
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Tôi dựa vào những gì quan sát ở cậu mà nói thôi. Cậu trước gì không gần phụ nữ. Đẹp có, nóng bỏng có, quyến rũ có, đủ hết đều đã tiếp cận cậu nhưng cậu thì sao. Mặt cậu lúc nào cũng lạnh tanh, phũ một cách rất phàng. Đã vậy lần này.... cậu còn phải... mượn đến thuốc. Đây không là yếu thì là gì? Hay cậu thuộc giới tính...
Lý Nhạc Lăng chưa nói hết câu lập tức im bặt không hó hé một chữ nào nữa. Nhìn cái ánh mắt như muốn mang cậu ra băm thế kia có chỗ cậu mười cái mạng cậu cũng không dám nói gì nữa.
- Trương Hạ, cho Lý thiếu đây dạo chơi nhà tù chính phủ vài ngày. Lý do không có trách nhiệm trong công việc, khiến bệnh nhân sắp hồi phục tử vong.
Lý Nhạc Lăng nghe xong trợn tròn mắt, miệng há hốc.
Cậu đâu có nói sai?
Trương Hạ khẽ đưa cho Lý Nhạc Lăng một ánh mắt " tự làm tự chịu ".
- Khoan, khoan đã. Vương Kì Hạo, cậu nể tình hôm nay tôi cứu cậu, lại lỡ lời. Hơn nữa mai Lý gia còn có cuộc họp gia tộc rất quan trọng nữa.
Lý Nhạc Lăng chạy lại đấm tay đấm vai cho Vương Kì Hạo. Tung bao nhiêu là nước miếng ra, nói đến muốn sái quai hàm mà vị nào đó vẫn gương mặt lạnh tanh không đáp.
Lý Nhạc Lăng mang ánh mắt đau khổ nhìn Trương Hạ cầu cứu. Trương Hạ lắc đầu thở dài một tiếng.
- Đại thiếu, phu nhân vẫn nằm ngoài kia. Tiết trời này rất dễ bị cảm. Ngài xem...
Lúc này Vương Kì Hạo đang nhắm mắt nghe Lý Nhạc Lăng lải nhải cầu xin mới mở ra. Anh đưa ánh mắt cảnh cáo cho Lý Nhạc Lăng rồi đi ra ngoài.
Lý Nhạc Lăng thở phào, nước mắt đau khổ muốn tuôn rơi. Có quyền thế đúng là nguy hiểm. Cái mồm này lần sau phải ăn nói cẩn thận một chút không có ngày vào " địa ngục Tu La " thì lúc đấy chấm dứt cuộc đời.
Trương Hạ mang tâm trạng và ánh mắt đồng cảm, đi tới vỗ nhẹ vai Lý Nhạc Lăng rồi đi ra ngoài.
.....
Vương Kì Hạo nhìn cô gái ngủ không một chút thục nữ gì trước mặt thì lắc đầu ngao ngán. Anh đưa tay vuốt nhẹ vài lọn tóc bay trên mặt cô sang bên rồi nhẹ nhàng bế cô lên đi vào trong.
Âu Hân chép miệng, có cảm giác như mình đang bay bổng lên, nhoẻn miệng cười khẽ rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau...
Âu Hân mắt nhắm mắt mở, ngồi dậy nhìn xung quanh. Rồi cô lại nằm xuống, nhưng chỉ vài giây sau đã bật dậy mở to mắt.
Sau khi nhìn những vật quen thuộc xung quanh thì việc đầu tiên cô làm là nhìn xuống xem bản thân còn mặc quần áo không.
Sau khi thấy quần áo trên người còn nguyên cô mới dám thở nhẹ ra.
Hù chết con nhà người ta rồi.
Âu Hân ngồi trên giường, gãi đầu lại gãi tai, đưa mắt nhìn xung quanh. Cô nhớ rõ hôm qua cô ngủ trên xích đu ngoài vườn mà. Sao giờ lại nằm trên nệm ấm trong phòng rồi?
Cô mộng du nên đi lên phòng à?!
Cô chẳng thèm suy nghĩ tại sao lại nằm trên phòng nữa, cô còn nguyên vẹn chưa mất miếng thịt nào là may rồi.
Cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay chiếc váy sườn xám cách tân màu trắng sữa vào rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra ngoài lại đụng ngay một người.
Âu Hân tròn mắt nhìn người trước mặt.
- Lý Nhạc Lăng?!! Là cậu sao? Cậu làm gì ở đây?