Lý Nhạc Lăng nhún nhún vai, vẻ mặt bình thản thay cho câu trả lời.
Âu Hân nghệt mặt ra vài giây rồi đưa lên đỡ trán.
- Bọn chúng là ai?
- Phần tử khủng bố.
Bốn từ thốt ra nhẹ tẫng từ Lý Nhạc Lăng càng khiến Âu Hân mở to mắt nhìn chằm chằm cậu ta.
Phần tử khủng bố, xuất hiện giữa trung tâm thành phố, hơn hết lại ở trong trung tâm thương mại??
Cái này.... hình như không được đúng lắm.
Nhận ra ánh mắt nghi ngờ như không tin vào câu nói của mình, Lý Nhạc Lăng lên tiếng ngay:
- Tôi họ Lý. Bọn chúng khoác bên ngoài quần áo bình thường, bên trong mặc như cô thấy. Đến giờ thì lộ đầu ra thôi.
- LÝ! NHẠC! LĂNG!
Âu Hân tức giận gằn từng chữ. Đôi mắt đen của cô nếu như phát ra được tia lửa thì Lý Nhạc Lăng đã hứng trọn từng ngọn lửa thiêu đốt đã thịt rồi.
- Cậu biết mà còn dẫn chúng tôi tới đây?...
Nói đến đây Âu Hân dừng lại nhìn ra đằng sau Tố Mai đang run sợ mà cơn tức trong lòng càng bùng phát.
Âu Hân ghé sát vào tai Lý Nhạc Lăng thì thầm đủ để mình cậu ta nghe thấy.
- Cậu cố ý đưa tôi tới đây. Mượn tay bọn họ... diệt trừ tôi.
Lý Nhạc Lăng bật cười, nhìn cô.
- Đúng vế trước sai vế sau.
Phải là mượn tay cô diệt trừ bọn họ.
Âu Hân ngạc nhiên nhìn Lý Nhạc Lăng, hỏi ngay:
- Cậu... có ý gì?
- Cha cô Đồng Thái Dĩ hay Oro Xeno chắc sẽ biết tin con gái yêu của mình gặp nguy hiểm trong vòng chục phút nữa. Cô hiểu tính cách cha cô nhất mà. Ông ấy sẽ làm gì?
Nếu cha cô biết, ông nhất định sẽ tới đây ngay.
Âu Hân nhíu chặt lông mày nhìn Lý Nhạc Lăng. Nói thật là cô vẫn đang mơ hồ về vấn đề này.
- Chỉ muốn cha cô giúp sức một chút thôi. Bọn chúng là phần tử khủng bố rất nguy hiểm. Việc bọn chúng xuất hiện ngay giữa trung tâm thành phố này và bắt / số dân thành phố đang có mặt tại trung tâm thương mại này, chắc cô cũng đoán được bọn chúng như nào rồi. Khinh thường tới mức này. Chậc chậc....
- Cậu....
- Âu...... Âu...... Hân....
Âu Hân chưa kịp nói hết câu thì giọng nói nhỏ nhưng nhận ra được sự run sợ trong đó.
Âu Hân quay mặt lại thì ánh mắt hoảng hốt nhìn Tố Mai. Đằng sau Tố Mai là người đàn ông khi nãy cô đụng vào, nhưng giờ đã mặc bộ trang phục khác, trên đầu hắn ta đội một chiếc mũ có một huy hiệu nhìn rất lạ. Hắn ta đang dí khẩu súng ngắn vào thái dương Tố Mai, mặt hắn cau lại dường như rất tức giận nhìn về phía cô và đằng sau cô là Lý Nhạc Lăng.
- Bọn khốn! Tao bảo lũ chúng mày đứng hết ra hành lang ngoài, chúng mày điếc à.
Hắn ta quát lên đầy giận dữ.
Âu Hân sau một thoáng hoảng hốt thì bình tĩnh lại, gương mặt sợ hãi nhìn hắn ta. Giọng cô lắp bắp vì run.
- Tôi... Tôi...
- Cút hết ra ngoài kia cho tao.
Lý Nhạc Lăng đẩy nhẹ vai Âu Hân về phía trước. Âu Hân quay lại nhìn, hàng lông mày nhíu lại. Tay cô run run nắm lấy tay Tố Mai đi ra.
Âu Hân, Tố Mai cùng Lý Nhạc Lăng đứng tập hợp lại cùng những người khác. Ai nấy đều run sợ, khóc lóc nhưng hiển nhiên là không còn tiếng kêu gào vì mặt tên nào tên nấy cầm súng đều đáng sợ.
Âu Hân huých nhẹ khuỷu tay Lý Nhạc Lăng.
- Cách thoát?
Giọng cô bây giờ đã lạnh đi, gương mặt nhìn cậu đầy lạnh lùng và đáng sợ, câu nói cũng như vậy.
- Thoát được tầm kiểm soát của đám người này đã.
Lý Nhạc Lăng hếch mặt về phía mấy tên lính đứng canh trừng.
Âu Hân nhìn sang Tố Mai, bờ vai cô run bần bật.
Âu Hân nhìn vậy là cơn tức là trào lên, cô đập một phát mạnh vào lưng Lý Nhạc Lăng.
- Tố Mai của tôi mà bị làm sao là tôi GIẾT cậu.
Lý Nhạc Lăng nhìn sang Tố Mai đang run lên vì sợ ở cạnh Âu Hân, ánh mắt hơi áy náy.
Nhanh chóng, Lý Nhạc Lăng đẩy Âu Hân sáng một bên còn cậu đứng sát lại gần Tố Mai, vỗ nhẹ bờ vai đang run của cô giọng an ủi.
- Tố Mai, không sao đâu. Có tôi ở đây rồi. Cô đừng quên tôi là ai đấy.
- Lý thiếu.... Nếu họ phát hiện ra thân phận của cậu thì...
Lý Nhạc Lăng đưa ngón tay lên chạm nhẹ bờ môi của Tố Mai ngăn cô nói hết câu.
- Đừng sợ. Tôi có đường thoát khỏi đây rồi. Chút nữa đợi bọn họ lơ là tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây an toàn.
Âu Hân đứng một bên nhìn cái màn này mà muốn rơi con mắt. Nghe bùi ngùi tình cảm đến mức Âu Hân thấy rõ da gà mình nổi lên.
Lý Nhạc Lăng, anh....cao thủ đúng là không bằng tranh thủ.
- Có người báo, trong số những người bị bắt làm con tin ở đây có một người là vợ của Vương Kì Hạo. Nghe nói hắn rất yêu người con gái này.
Âu Hân giật thót mình khi nghe câu nói ở gần tại. Cô khéo léo đưa mắt nhìn sang thì thấy một tên lính đang báo cho cái tên hồi nãy cô đụng.
Giờ cô mới để ý. Khắp tầng này nhưng chỉ có hắn là đội mũ. Chắc là cấp bậc cao hơn.
Mà đây không phải điều cần quan tâm. Thứ cần quan tâm là là câu nói vừa nãy cô mới được nghe.
Làm vợ Đại thiếu soái đâu phải sung sướng gì mà ai cũng muốn. Từ ngày cô cưới anh tới giờ thì những lần gặp nguy hiểm đều là từ anh mà ra. Kẻ thù của anh chắc cũng rải đầy địa cầu quá.
- Tất cả chúng mày đừng đứa nào mong thoát được khỏi đây. Tất cả đường thoát của chúng mày đều bị phong tỏa hết rồi. Toàn bộ chỗ này bọn tao cũng đặt bom hết rồi.
Nghe câu nói " hùng hồn " từ tên đội mũ đeo huy hiệu thì mọi người càng hốt hoảng xôn xao hơn và không quên khóc nức nở.