Suốt cả bữa ăn Âu Hân cứ phải cố nở nụ cười nhìn bát cơm của bản thân vơi chưa được một phần thì lại cao thêm mấy phần. Vì vậy cho nên bây giờ cô đang phải ngồi ngoài vườn ôm cái bụng như người có thai tháng.
Mắt thấy Vương Thiên Nguyên đang đi tới là Âu Hân lại nhịn không được cơn tức giận.
- Cậu có ý gì?
Đợi Vương Thiên Nguyên tới gần Âu Hân mới gằn nhẹ giọng hỏi. Vương Thiên Nguyên tất nhiên chưa hiểu ý câu hỏi của cô, cậu nhướng mày nhìn cô khó hiểu. Âu Hân ngay lập tức đứng bật dậy khỏi xích đu, nói rõ mọi chuyện mà cô đã biết.
Vương Thiên Nguyên cũng không sợ hãi gì việc cô đã biết mà gật đầu thừa nhận.
- Nói đi, cậu muốn gì?
- Em chỉ muốn chị dâu tham gia thôi, làm gì có ý gì.
Vương Thiên Nguyên lắc đầu không nhận. Cậu nói thật mà, làm gì có ý gì. Đơn giản cậu chỉ muốn Đồng Âu Hân tới học viện để ngày ngày có thể gặp được cô, như vậy cũng là ý đồ gì không tốt sao. Còn không phải tại ông anh tốt Vương Kì Hạo giữ vợ còn hơn cả giữ mạng sống, bất quá cậu mới phải làm vậy. Dù sao hai người họ cũng chỉ là kết hôn theo tờ hôn ước, anh hài làm như vậy với cô là vì tính tự cao của người đàn ông không cho phép anh để vợ bên người con trai khác, hoàn toàn giữa hai người không có tính cảm.
Vì bản thân Vương Thiên Nguyên luôn tự nhủ điều đó nên cậu luôn cho rằng sớm muộn cũng có một ngày không xa hai người họ sẽ ly hôn. Khi đó cậu và cô có thể yêu nhau, cậu chắc chắn Âu Hân cũng yêu mình nhưng vì người cô lấy làm chồng là anh trai cậu nên cô mới cư xử như vậy.
Vương Thiên Nguyên tự gật đầu hài lòng với suy nghĩ của bản thân mà chẳng để ý đối diện Âu Hân đã nhìn cậu bằng con mắt " chán chẳng buồn nói ". Cái suy nghĩ của cậu dường như nó viết rõ trên mặt cậu luôn rồi.
- Âu Hân!
Nghe tiếng gọi Âu Hân quay ra nhìn thì thấy Tố Mai đang chạy tới, phía sau là Lý Nhạc Lăng tay xách một đống đồ gì đó mà cô cũng không rảnh quan tâm. Âu Hân nheo mắt lại nhìn. Từ khi nào mà Âu Hân cô lại cảm thấy Diệp Tố Mai và Lý Nhạc Lăng rất đẹp đôi. Âu Hân liếc mắt nhìn Vương Thiên Nguyên mặt vẫn tỉnh bơ thì tặc lưỡi. Uổng công Tố Mai của cô theo đuổi Vương Thiên Nguyên, cuối cùng chẳng nhận được cái gì mà còn người này thì lại tỉnh bơ như không biết mình làm tổn thương tình yêu của một cô gái.
Diệp Tố Mai vừa chạy tới nơi thì thái độ cũng chẳng khác Vương Sa Nhi em chồng cô là mấy, hỏi đủ câu, xoay đủ vòng, tay sờ đủ vị trí trên cơ thể cô. Bạn nhỏ cũng vuốt ve khuôn mặt cô rồi suýt xoa.
- Được rồi, được rồi, mình không có sao. Nhìn không thấy mình vẫn khỏe như voi sao?
Âu Hân cuối cùng lên tiếng mới chấm dứt được hành động và lời nói của Tố Mai.
Đến lượt cô xoay người Tố Mai hai, ba vòng rồi nghiêng đầu nhìn người đằng sau Tố Mai hỏi.
- Anh không làm bạn tôi sứt mẻ chỗ nào chứ?
- Cô đừng quên tôi là bác sĩ.
Lý Nhạc Lăng nhún vai trả lời.
Âu Hân bĩu môi, khinh bỉ.
- Có bác sĩ nào tốt như anh không, đưa con dân vào chỗ chết.
Ý tứ rất rõ ràng, Âu Hân đang nhắc lại cho anh ta nhớ về lỗi lầm của bản thân. Cô còn không quên cho Lý Nhạc Lăng nhìn cái hếch mặt của bản thân về phía cửa sổ phòng cô.
Lý Nhạc Lăng đương nhiên cũng hiểu ý nghĩa của nó là " anh chết chắc với Vương Kì Hạo rồi ". Lý Nhạc Lăng rùng mình, đưa tay lên mồ hôi lầm tấm trên trán. Hành động sau đó diễn ra rất nhanh, Lý Nhạc Lăng đem hết mấy túi đồ vào lòng Tố Mai và Vương Thiên Nguyên sau đó quay người bỏ chạy nhưng chưa chạy được mấy bước thì anh ta đã sững người đứng chôn chân tại chỗ không chạy thêm được một bước nào.
Âu Hân cố nhịn cười mà nhìn gương mặt tái xanh của Lý Nhạc Lăng. Lý Nhạc Lăng ơi là Lý Nhạc Lăng, anh chẳng nhẽ chưa nghe qua vài câu phổ biến trong xã hội sao.
Thứ nhất, trái đất này tròn lắm. Thứ hai, trốn được nhất thời chứ đâu thế mãi mãi.
Vương Kì Hạo chiếu ánh mắt lạnh lẽo âm trầm vào Lý Nhạc Lăng khiến anh ta không rét mà run. Vương Kì Hạo chỉ buông lại hai chữ ít ỏi " Theo tôi " rồi xoay người đi.
Lý Nhạc Lăng là bạn từ nhỏ của anh nên rất hiểu, nếu không đi cũng chết mà đi cũng chết nhưng phải chọn cái chết nào nhẹ nhàng hơn. Cái này đâu cần phải nghĩ, đi theo chính là cái chết nhẹ nhàng hơn. Ngoan ngoãn nghe lời may ra sẽ sống, chống đối thì chết không toàn thây.
Sau khi Lý Nhạc Lăng theo chân Vương Kì Hạo lên thư phòng rồi thì ở ngoài này Vương Sa Nhi cũng kéo Vương Thiên Nguyên đi, nói rằng phải về, cha mẹ chồng cô thì đã về ngay sau khi dùng bữa xong rồi.
Còn lại cô và Tố Mai, hai người cùng ngồi xuống xích đu nói chuyện.
Lúc này Âu Hân cũng nhận được ánh mắt và gương mặt nghiêm túc của Diệp Tố Mai. Cô biết, cô cũng hiểu " trốn được nhất thời chứ đâu thể mãi mãi ". Về việc thân phận của cô, cũng phải đến lúc nói.
Âu Hân trước tiên cho bạn mình cái cười tươi rói nhất rồi mới bắt đầu kể.