Hạ Chấn Khương sau khi nhấp một ngụm trà rồi quay sang Âu Hân.
- Con bị thương sao không ở nhà mà nghỉ ngơi, qua đây làm gì?
- Cũng không phải bị thương nặng gì, hơn nữa lâu rồi còn không về thăm nhà, thăm chú và dì nên con qua.
Âu Hân biết Hạ lão gia có ý hỏi thăm, lo lắng nên nhẹ nhàng mỉm cười trả lời.
- Đây đâu phải nhà của chị mà phiền chị phải nhớ.
Câu nói đầy ý vị mỉa mai từ nhị tiểu thư Hạ gia – Hạ Sương Sương. Âu Hân chẳng tỏ ra tức giận gì chỉ quay ra nhìn cười dịu dàng rồi nói.
- Chị ở đây từ lúc em còn chưa nhận thức được gì. Lúc đó em cũng chỉ mới tuổi, tính đến giờ chị gắn bó với ngôi nhà cũng năm rồi. Nếu em nói không phải nhà, vậy thì là cái gì?
Hạ Sương Sương có ý định đứng lên tranh cãi thì đã bị Kỉ Ái Hà kéo tay trừng mắt ép ngồi im vì bà ta đã thấy được gương mặt Hạ lão gia không vui với thái độ như vậy của con gái thứ. Bà ta vội lên tiếng như một quý bà quyền quý hiểu chuyện.
- Sương Sương cũng không có ý gì. Em nó cũng chỉ nghĩ đơn giản là con KHÔNG PHẢI máu mủ gì của Hạ gia nên mới nói như vậy, còn cũng lớn rồi đừng chấp nhặt em nó làm gì.
- Con hiểu mà dì. Em ấy cũng chỉ tuổi, nhận thức có phần không được lớn. Không sao đâu dì.
Vậy là chủ đề cứ như vậy mà ta một câu người một câu, ý câu nói cũng toàn là mỉa mai khinh bỉ nhau.
Hạ lão gia thì nhận được một cuộc gọi nên rời đi. Âu Hân cũng chẳng có suy nghĩ muốn ngồi đôi có với ba con người kia định đứng dậy rời đi thì Hạ Doanh Doanh nói ngay:
- Âu Hân, vào bếp làm bánh ngọt đi. Đột nhiên tôi muốn ăn.
Âu Hân quay lại nhìn, ánh mắt biểu thị một tầng lạnh lẽo. Lại muốn bày trò gì nữa. Nghĩ là vậy nhưng Âu Hân cũng tươi cười đáp lại:
- Không phải còn có người giúp việc sao? Em phải về rồi nên để hôm khác em làm rồi đem qua.
- Bọn họ còn bận việc của họ lấy đâu ra thời làm bánh. Về thì về lúc nào chả được. Mau vào làm đi, tôi muốn ăn lắm rồi.
Âu Hân nheo mắt lại, rồi thả túi xách xuống ghế, quay người đi vào phòng bếp. Làm thì làm, cũng chẳng có gì không tốt. Ngược lại, trong đầu Âu Hân lại xuất hiện một trò chơi vô cùng thú vị.
Đúng như những gì mà Âu Hân đã nghĩ. Sau khi cô làm bánh xong họ không để cô về mà tiếp tục sai làm những chuyện khác. Âu Hân vẫn ngoan ngoãn làm theo. Làm xong những việc họ giao thì cũng đã trưa, họ lại tiếp tục nói cô vào bếp nấu ăn trưa cho họ, còn không để ai giúp cô. Âu Hân vẫn mỉm cười im lặng làm theo. Những việc này khi cô còn ở đây chính là những việc chính cô phải làm hàng ngày nên cô làm cũng không khó khăn gì.
Sau khi bọn họ ăn xong thì cô lại dọn dẹp rồi rửa. Sau đó Kỉ Ái Hà lại kêu cô nên dọn phòng cho Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương. Cô tất nhiên là vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Ở bên ngoài Hạ gia, Viên Tiểu Trạch đã đứng bên cạnh xe đợi cô hơn nửa ngày nhưng vẫn chưa thấy cô ra. Cậu nghe theo lời cô đứng đợi ở ngoài. Cậu còn nhớ cô nói mình chỉ vào một chút thôi sẽ ra nhưng một chút của cô là hơn nửa ngày rồi. Cậu cũng có ý định đi vào vài lần rồi nhưng lại nghĩ Thiếu phu nhân về nhà chắc là có nhiều chuyện để nói lên lại thôi. Đến giờ trưa cô cũng vẫn chưa ra cậu lại nghĩ chắc cô ở lại ăn trưa rồi mới về. Nhưng giờ đã hơn một giờ chiều vẫn là chưa thấy cô ra.
Đúng lúc cậu đang phân vân có nên vào hay không thì nhận được một cuộc gọi. Là Đại thiếu soái – Vương Kì Hạo gọi.
Cậu nhanh chóng nghe máy rồi thuật lại việc cả ngày hôm nay đã đưa Thiếu phu nhân đi đâu.
- ...... Đúng vậy. Nhưng đến giờ này Thiếu phu nhân vẫn chưa ra.
- Cậu không vào?
Thanh âm lạnh lùng từ đầu bên kia dội vào tai Viên Tiểu Trạch làm cậu nuốt nước bọt một cái ực, nhanh chóng mở miệng trả lời:
- Thiếu phu nhân đã dặn nên em không dám vào. Nếu không để bây giờ em vào ngay.
- Không cần. Chút nữa tôi sẽ qua.
Vương Kì Hạo lập tức cúp máy rời vị trí đang đứng đi ra xe. Sau khi đã ngồi trên xe khởi động máy nhưng vẫn chưa đi mà hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, hướng đến ngôi mộ mình vừa đứng phút trước. Anh cứ nhìn như vậy độ chỉ phút rồi lái xe đi.
Cây hoa bồ công anh trồng trên ngôi mộ khẽ rung rinh trong gió như chào chàng trai vừa đi.
Âu Hân vừa xách cô nước lại nhà xuống dưới thì có tiếng chuông cửa. Cô đưa bàn tay dính bụi bẩn của mình nên lau mồ hôi trên trán, trên gương mặt vẫn còn hơi sưng rồi chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở thì bóng dáng người cao lớn bên ngoài cũng đập vào mắt Âu Hân khiến cô sững người, mắt mở to, môi mím chặt.
Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương đi bếp ra, miệng vẫn nhai miếng trái cây nên tiếng:
- Ai đến vậy? Mà cô đã lâu xong rồi à mà sao đã xuống.
Hai vị tiểu thư của Hạ gia cũng chẳng chú ý nhiều mà buông câu nói. Hạ Doanh Doanh vì bực chuyện hồi sáng mà đưa chân đá chậu nước lau nhà ra sàn rồi đi lại gần Âu Hân vẫn đang sững người trước cánh cửa mở hé.
- Tao nhỡ chân làm đố rồi, mày ra lau lại đi, nhớ là lâu cho sạch vào.
Hạ Sương Sương thấy Âu Hân vẫn đứng đó không trả lời gì thì gắt lên:
- Đồng Âu Hân, mày điếc à? Nghe không thấy chị tai nói gì sao?
Sau đó ai nấy chỉ nghe thấy một tiếng " rầm " lớn, cánh cửa chính bị đạp tung ra. Âu Hân giật mình chân không vững ngã xuống đất.
Rồi mọi người chỉ thấy một thân ảnh cao lớn, sát khí bức người bước vào, đằng sau là một chàng trai trẻ hơn, mặt có phần non nớt của người thiếu niên.
Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương bị chiếu cái nhìn sát khí vào thị run lẩy bẩy rồi cùng nhau có một suy nghĩ.
Vương Kì Hạo?! Sao Vương Kì Hạo lại đến đây?