Sau khi trở về, anh còn tự tin ngỏ lời với ông nội là muốn cưới cô làm vợ.
Nhớ lại đến đây, Điền Duy Hoàng không khỏi nghi hoặc, chẳng phải h chiều, Minh Tuyết mới đến Bình Dương sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Tô Minh Tuyết!"
Điền Duy Hoàng bất giác hét lên.
Lúc này, Đường Thanh Hà nhấn nút nâng kính cửa sổ xe lên và đóng cửa sổ bên phía Lương Đồng Tâm lại.
Trong xe mở điều hòa mà cô bé ngốc nghếch này còn mở cửa xe!
"Chị dâu, em hát thế nào?" Lương Đồng Tâm hát xong, mỉm cười hỏi.
Đường Thanh Hà vô cùng hài lòng trả lời: "Hay quá! Có thể đến phòng trà hát được rồi!"
Bên này, Điền Duy Hoàng lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia Lưu thì biết được Tô Minh Tuyết đang thu thập hành lý ở biệt uyển bên chân núi tại Thành phố Lâm Hải, theo kế hoạch thì sau giờ cơm trưa mới ngồi máy bay đến Bình Dương, lúc này anh mới nghĩ rằng vừa nãy mình đã nhận lầm người rồi.
Sau khi đến căn nhà do anh trai Lương Đồng Đức thuê ở Bình Dương, cảm nhận đầu tiên của Lương Đồng Tâm chính là lộn xộn…
Đường Thanh Hà bề ngoài ngăn nắp quyến rũ nhưng không ngờ cô ta lại là một cô gái không thích dọn dẹp nhà cửa.
"Lương Đồng Đức, em gái anh đến rồi này.
Còn chưa chịu dậy!”
Đường Thanh Hà vừa gọi váng lên vừa đi vào phòng ngủ.
"Cạch….
” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Lương Đồng Tâm kéo vali, nhón một chân nhảy lên sofa, bỏ đống tạp chí lộn xộn trên ghế sô pha xuống rồi ngồi lên.
"Tên khốn nhà anh, nhẹ chút!" Trong phòng truyền ra giọn nói hờn dỗi của Đường Thanh Hà.
"Cụ cưng… Cho anh hôn…”
"Em gái của anh đang ở bên ngoài kìa!”
"Nhưng bây giờ anh muốn…”
Câu nói kế tiếp, Lương Đồng Tâm nghe không rõ lắm, cô thật sự không ngờ căn phòng này lại cách âm kém như vậy.
Căn nhà này không lớn, một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm.
Lương Đồng Tâm đánh giá nơi này môt lượt, có chút giống với một căn hộ dành cho người độc thân, thật ra thì khu chung cư này nhìn từ bên ngoài cũng rất hoành tráng.
Nhưng quan trọng hơn là đối diện tòa chung cư này chính là tòa nhà Lợi Trí Nghiệp của tập đoàn Điền thị danh tiếng lẫy lừng.
Khi Lương Đồng Tâm còn đi học, cô đã nghe các bạn cùng lớp và thầy cô nhắc đến công ty này, đây là một công ty bất động sản nổi tiếng trong nước, nhưng hoạt động kinh doanh của công ty này không chỉ là bất động sản mà còn cả khách sạn, trung tâm mua sắm và các ngành công nghiệp khác.
Đáng tiếc, công ty này tuy lớn nhưng không nhận thực tập sinh.
"Cạch, cạch…”
Cửa phòng đột nhiên mở.
Lương Đồng Tâm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy anh trai Lương Đồng Đức thò đầu ra và nói với vẻ xấu hổ: "Tâm! Xuống nhà mua một hộp bao cao su cho anh đi!"
"Em?" Lương Đồng Tâm kinh ngạc.
Ông anh Lương Đồng Đức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nháy mắt nói: "Em gái yêu quý, please, vội muốn chết rồi đây này!"
"Mua ở đâu?" Lương Đồng Tâm thẹn mướt mồ hôi.
Lương Đồng Đức cười toe toét: “Ngay dưới lầu, ngoài cổng ấy, bên cạnh máy bán đồ ăn nhanh tự động có một máy bán bao cao su tự động.
”
"Anh ơi là anh, anh đúng là!" Lương Đồng Tâm cực kỳ miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế sofa và khập khiễng đi về phía cửa.
Lương Đồng Đức nói xong liền đóng cửa phòng lại, hoàn toàn không để ý tới việc Lương Đồng Tâm đi lại khó khăn.
Bên kia, Điền Trung Quân làm xonng công việc mới phát hiện ra rằng tối hôm qua anh ta đã ngủ thiếp đi mà không tắm, hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu, vì vậy anh quyết định trở về căn hộ và đi tắm.
Buổi chiều còn phải đón chị dâu Tô Minh Tuyết nữa.
Điền Trung Quân rời khỏi công ty và trở về căn hộ, anh tình cờ nhìn thấy một cô gái rất quen, đang tập tễnh bước ra khỏi cửa căn hộ.
Cô bước đến máy bán hàng tự động và nhìn nó từ trên xuống dưới một lược, nhưng không thấy cô ấy đưa tiền vào cổng nhận tiền của máy bán hàng tự động.
Kỳ thật, Lương Đồng Tâm đang rầu rĩ.
Cô chưa bao giờ sử dụng máy bán hàng tự động này để mua đồ nên phải nghiên cứu.
Điền Trung Quân thấy thế, liền bước đến.
"Chân của cô chưa khỏi à?”
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, khiến Lương Đồng Tâm hoảng sợ.
Lương Đồng Tâm quay lại và phát hiện ra đó là anh chàng đẹp trai tốt bụng sáng nay.
"Chân của tôi không sao!" Lương Đồng Tâm nhoẻn miệng cười.
Điền Trung Quân bất giác nhìn chân của Lương Đồng Tâm lúc bước ra ngoài, trông cô không giống như cố ý giả vờ.
"May quá! Lại gặp được anh ở đây rồi!” Lương Đồng Tâm nói tiếp.
Điền Trung Quân vừa định nói dãy nhà trọ này là tài sản do anh đứng tên nhưng anh đã dừng lại, ân cần hỏi: "Cô định mua gì, cần tôi giúp không?"
"Tôi muốn mua bao cao su nhưng không biết làm thế nào…” Lương Đồng Tâm không nghĩ gì đã nói, nhưng nói đến đó cô liền nhận ra hình như mình lỡ lời nên vội vàng bổ sung: "Tôi mua dùm cho anh trai và chị dâu!”
"Vậy anh trai và chị dâu cô muốn mua hiệu nào?" Điền Trung Quân rất bình tĩnh hỏi.
Lương Đồng Tâm đột nhiên muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
"Sao lại không nói nữa rồi?" Điền Trung Quân thản nhiên hỏi tiếp.
Lúc này, mặt của Lương Đồng Tâm đã đỏ bừng.
"Anh thấy loại nào tốt thì mua loại đó đi…”
Lương Đồng Tâm thật sự không biết nên trả lời thế nào, đành phải chuyển quyền chọn lựa cho anh chàng đẹp trai.
Ai ngờ, Điền Trung Quân cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ trả lời: "Tôi cũng chưa dùng nên không biết loại nào tốt nữa.
"
"…" Lương Đồng Tâm cũng nản theo.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Lương Đồng Tâm đổ chuông, cô phải nghe điện thoại trước.
Vừa bắt máy, ông anh Lương Đồng Đức đã hét lên trên điện thoại: "Em gái ơi là em gái! Em đang làm gì mà mua có cái bao cao su cũng lâu như vậy chứ! Em không biết chị dâu em đang sốt ruột sao?"
"Tên khốn, đừng đổ cho em có được không hả?" Trong loa vang lên giọng nói hờn dỗi của Đường Thanh Hà.
Lương Đồng Tâm kinh ngạc hỏi: "Anh ơi, anh muốn hiệu nào?”
"Durex, siêu mỏng, có rãnh đi! Phải có mùi dâu đó! Lương Đồng Đức đáp.
Lúc Lương Đồng Tâm nghe máy, giọng của Lương Đồng Đức quả thật rất lớn, lớn đến mức ngay cả Điền Trung Quân đứng bên cạnh cũng nghe được là anh ta muốn hiệu gì.
"Uh!"
Lương Đồng Tâm giật mình trả lời, lúc cô cúp máy, Điền Trung Quân đã mua nó cho cô luôn rồi.
"Ding… Mời bạn lấy sản phẩm, cám ơn, hoan nghênh quý khách.
"
Máy bán hàng tự động phát ra một giọng nữ nghe rất hay.
Lương Đồng Tâm theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn, sau đó lấy hộp bao cao su được đưa ra từ khay đựng đồ.
"Cám ơn, để tôi trả tiền cho anh…”
"Không cần.
" Điền Trung Quân mỉm cười đầy ẩn ý, rồi đi về phía cổng.
Lương Đồng Tâm khập khiễng đi theo.
Khi Điền Trung Quân bước vào thang máy thì phát hiện Lương Đồng Tâm vẫn còn chưa vào nên anh lại đi ra nhìn thử.
Chỉ thấy Lương Đồng Tâm đang nhảy lò cò, trên mặt lộ rõ sự đau đớn.
"Sáng nay Minh Na không đưa cô đi bác sĩ sao?" Điền Trung Quân đột nhiên hỏi.
Lương Đồng Tâm ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Điền Trung Quân.