Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng luyện đàn của Lục Tảo Thu ở đâu, thực sự là một việc vô cùng dễ nghe ngóng được.
Một năm anh ấy quy ẩn giang hồ, trong giang hồ cũng không có truyền thuyết về một ai khác.
Mới sáng sớm tôi đã xách theo hai suất đồ ăn sáng, đứng trước cửa phòng luyện đàn của anh ấy rồi chờ người ta. Kỹ năng điêu luyện của Master Lục, tuyệt đối không thể chỉ là tài năng bẩm sinh thôi đâu.
Quả nhiên là thế, đến tám giờ là anh ấy đã tới rồi.
Tôi khép nép đứng cạnh cánh cửa chờ anh ấy mở, sau khi Lục Tảo Thu mở cửa xong bèn nói với tôi đang đứng ở bên cạnh là: “Vào đi.”
Đấy, Master Lục dịu dàng vậy mà.
Tôi nâng hai phần đồ ăn sáng kia lên, rồi nói, “Một bên là sandwich cá ngừ và ngô, một bên là sandwich xúc xích kèm trứng ốp la, không biết anh có ăn được đường sữa () không vì hai cái bánh này đều theo kiểu Mỹ.”
()= tình trạng kém hấp thu đường từ sữa thường vô hại, nhưng các triệu chứng của nó có thể gây cảm giác không thoải mái cho người bệnh. Nguyên nhân là do sự thiếu hụt lactase – một loại enzyme được sản xuất trong ruột non của người dẫn đến cơ thể không dung nạp lactose.
Anh ấy nhìn tôi một lát, tiếp theo là nhận lấy phần sandwich cá ngừ và ngô.
Tôi trêu anh ấy nói: “Master Lục sáng sớm đã đến luyện đàn rồi, vậy mà còn chưa ăn sáng sao ạ?”
Lục Tảo Thu “ừ” một tiếng.
Tôi lại nói: “Là vì biết em sẽ mang bữa sáng đến chứ gì.”
Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, vừa bôi nhựa thông lên cây vĩ () vừa nói: “Ừ.”
()= Trong quá trình chơi đàn violin, người chơi nên tránh để da tiếp xúc lên dây cung đàn; chất dầu có trên da người sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến độ bám của các dây cung. Nhựa thông được sử dụng chà lên dây đàn sẽ tạo ra lớp bảo vệ cho hệ thống dây cung này. Nhựa thông sẽ giúp tăng độ ma sát tạo âm thanh khi kéo đàn. Sản phẩm được sử dụng thoa lên vĩ kéo; giúp đàn sáng bóng và trông thẩm mỹ hơn.
Tôi cực kỳ ngạc nhiên, còn cố ý đi đến trước mặt người này, ghé cái mặt mình qua, “Chuyện này, Master Lục thật sự đã mang dáng vẻ của người được cưa như trong sách giáo khoa rồi đó. Em rất lấy làm vui vẻ, còn cảm thấy thắng lợi đã cận kề rồi.”
Anh ấy đáp: “Còn cậu lại mang điệu bộ của người cầm cưa như trong sách đấy.”
Tôi khiêm tốn trả lời rằng: “Lần đầu tiên nên vẫn còn nhiều điều chưa được chu đáo lắm, vẫn mong Master Lục bỏ quá cho.”
Lục Tảo Thu liếc nhìn tôi một cái, “Lần đầu tiên.”
Tôi lại khiêm tốn nói: “Vâng, trước đây đều là được theo đuổi, cho nên cũng xem như hỏi được kinh nghiệm từ những thất bại đã tổng kết được của người khác.”
Lục Tảo Thu không để ý đến tôi nữa, anh ấy bắt đầu luyện đàn rồi.
Tôi u mê nhìn theo dáng vẻ kéo đàn của anh ấy, u mê lắng nghe tiếng đàn dương cầm của Lục Tảo Thu.
Cứ ngắm nhìn và lắng nghe như thế, không biết đã qua bao lâu rồi.
Anh ấy tập được một lúc, bèn ngồi xuống bên cạnh tôi ăn bữa sáng.
Lục Tảo Thu xắn ống tay áo lên, có thể nhìn thấy những mạch máu nổi lên trên làn da trắng nõn của cánh tay.
Tôi nói: “Có phải anh không hay tập luyện.”
Anh ấy đáp, “Ừ.”
Tôi lại tiếp tục: “Hay thế này đi, em đưa anh đi tập gym nhé.” Nếu vậy là có thể để anh thấy được tám múi của em roài.
Anh ấy hỏi: “Lúc nào?”
Tôi trả lời: “Lúc nào cũng được, có một phòng tập mở cửa hai tư giờ đó ạ.”
Buổi chiều tôi dẫn Lục Tảo Thu đến phòng tập gym, còn mua trước cho anh ấy một bộ đồ tập, khụ, là kiểu bó sát toàn thân. Tôi nói với anh ấy, đây là bộ đồ tập cần thiết cho phái
.
Khụ, tôi mua cùng mẫu với mình đó. Mua hai bộ thì được giảm giá, tôi đã nói với Lục Tảo Thu như thế đấy.
Nhưng mà tôi không nghĩ rằng, hôm nay mình không mặc bộ đồ bó sát kia nhưng vẫn bắt gặp La Thư Bắc. Hơn nữa còn cực kỳ lúng túng là, chúng tôi đã đụng nhau trong phòng thay đồ.
Với cả có chuyện này nữa, tôi không biết là tình huống này không khó xử đến thế hay càng khó xử hơn khi——
La Thư Bắc dẫn theo một người bạn trai đi cùng, thoạt nhìn có vẻ hơi yếu ớt.
Lúc tôi và Lục Tảo Thu đi vào vừa hay nghe thấy cậu ta nói: “Bắc, lát nữa chúng ta cùng đi dạo phố nhé.”
Đúng lúc La Thư Bắc liếc nhìn về phía cánh cửa một cái, sắc mặt bỗng trở nên không được ổn lắm, anh ấy nhìn tôi chằm chằm nhưng trên miệng lại nói với cậu trai đi cùng rằng: “Anh có việc rồi.”
Nói xong anh ấy bèn đi về phía tôi.
Tình tiết này rất cũ rích đó.
La Thư Bắc lại liếc nhìn Lục Tảo Thu một cái, “Bởi vì anh ta sao?”
Tôi quan sát phản ứng của người bên cạnh, nhưng không ngờ là anh ấy, Lục Tảo Thu của chúng tôi lại đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Nhìn tôi đã đành, anh ấy còn vừa vặn nhìn vào cái đụm của La Thư Bắc.
Nhục nhục.
Tôi không muốn để Lục Tảo Thu gặp phải rắc rồi bèn nói: “Bạn học ở Nhạc viện, chơi violin.”
Giọng Lục Tảo Thu trầm xuống bổ sung thêm: “Và là bạn trai của cậu ấy.”
Sắc mặt của La Thư Bắc càng tối đi: “Chung Quan Bạch——”
Ngay lúc đó cậu trai đi cùng anh ấy lại đi tới, “Bắc, cậu ta chính là gã trai đểu mà anh nói đó à.”
Tôi cạn lời luôn, chỉ mong sao bây giờ Lục Tảo Thu sẽ biến mất trong mười phút đồng hồ.
Cái tên kia đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, “Thân hình trông cũng được của nó đấy.” Sau đó cậu ta lại còn ghé vào bên tai La Thư Bắc thì thầm bằng âm lượng chúng tôi có thể nghe thấy được, “Hai bọn em thì ai được hơn, hử?”
Cái từ “hử” quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ kia, coi như tôi cũng nghe ra rồi.
Tôi để lại một câu “Xin lỗi không nói tiếp được” rồi dẫn Lục Tảo Thu bước vào một phòng vệ sinh, qua khóe mắt có thể nhìn ra sắc mặt của La Thư Bắc rất khó coi nhưng cuối cùng cũng không đi theo nữa.
Tôi chẳng muốn nói mấy lời yêu đương tán tỉnh với Master Lục ở chỗ như thế này chút nào, nhưng mà cuộc nói chuyện lúng túng vừa rồi cực kỳ ảnh hưởng đến tính ổn định trong địa vị gia đình mà Master Lục mới xác nhận cho tôi.
Lục Tảo Thu cao hơn tôi một chút, trong không gian phòng vệ sinh chật hẹp thế này, hai thằng đàn ông cao lớn gần như dính sát vào người nhau.
“Master Lục.” Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, “Phải có trách nhiệm với lời mình nói đó nhé.”
bg-ssp-{height:px}
Lục Tảo Thu cúi đầu xuống hôn tôi một cái.
Nhưng mà nụ hôn này lại nhanh quá, tôi còn chưa cảm nhận được gì đã không còn nữa rồi.
Tôi nói: “Em muốn đọc thơ quá.”
Thế là Master Lục lại len lỏi đầu lưỡi của mình vào, tôi biết ngay mà.
Anh ấy không muốn để tôi đọc thơ.
Lục Tảo Thu hôn rất lâu.
Nhưng mà tôi thấy hình như anh ấy không coi tôi là đàn ông con trai thì phải, nụ hôn của người này cho dù đã đút cả lưỡi vào, nhưng vẫn thuần khiết như một cậu học sinh năm đầu cấp Ba đang được hôn mối tình đầu của mình vậy.
Tôi cắn mạnh vào môi anh ấy một cái, dù sao cũng là người này hôn tôi trước mà.
Cái lưỡi của tôi lướt qua hàm trên của anh ấy, lại quét qua những chiếc răng, cho đến tận khi đôi môi mỏng của người này bị tôi vừa hôn vừa cắn đến mức sưng đỏ mọng lên, tôi mới buông người ra.
Tôi nhìn bộ dạng của anh, thật sự là không chịu nổi nữa, các bạn hiểu mà, làm một tôi nói là không ra tay không ra tay đâu giống như là đàn ông vẫn thường nói “Anh chỉ cọ tý thôi chứ không vào đâu” ấy, đến cuối cùng vẫn là không kiềm được động vào anh ấy rồi.
Bên dưới tôi đã cứng đến đau đớn, nhưng đương nhiên vẫn không dám bắt Lục Tảo Thu chơi trò nhà vệ sinh play với mình.
Lòng can đảm của tôi ấy mà, cùng lắm chỉ là vươn tay ra sờ vào bên dưới của Lục Tảo Thu một tý thôi để xem trình độ thả thính của mình thế nào.
Tôi nửa là khiêu khích nửa là giở trò xấu xa mà vươn tay ra——
Lục Tảo Thu có lẽ chắc chưa bao giờ chơi với kẻ lưu manh như tôi, cho nên mới không đề phòng gì mà bị tôi sờ một cái chính diện.
Anh ấy nhanh chóng bắt lấy tay tôi, sắc mặt khó coi.
Tay tôi bị anh ấy nắm đau, lần đầu tiên tôi biết được hóa ra Lục Tảo Thu cũng khỏe phết.
Tôi không dám nhìn vào mắt anh ấy, bên dưới anh ấy là một đụm mềm mại hoàn toàn chẳng cứng chút nào.
Tôi vừa muốn lên tiếng thì Lục Tảo Thu đã nói: “Chúng ta ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Căn bản là tôi chẳng dám nghe anh ấy muốn nói với tôi điều gì, tôi sợ anh ấy chất vất mình vì sao không giữ chữ tín, đã nói là sẽ không làm trò mèo gì nhưng lại dám giở trò lưu manh trước mặt anh ấy còn là ở trong nhà vệ sinh nữa, đúng là ngồi vững trên ngôi vị vua chịch rồi.
Tôi liên mồm nói: “Em sai rồi em sai rồi em sai rồi——”
Lục Tảo Thu trực tiếp kéo tôi ra ngoài, kéo tôi ra khỏi phòng tập rồi nhét vào một chiếc taxi. Sức anh ấy lớn như vậy khiến tôi đột nhiên nhận ra rằng, trước đó mình đã thô bạo kéo được anh ấy lại để nói chuyện hoàn toàn có thể là vì, thật ra anh ấy cũng không muốn đi mà thôi.
Anh nói: “Em có mang theo chìa khoá phòng luyện đàn không?”
Tôi đáp: “Em có mang.”
Anh lại nói: “Được rồi.” Sau đó thì không nói gì nữa, tôi cũng không dám nói chuyện.
Sau khi trở về trường, chúng tôi lại đến phòng luyện đàn số .
Lục Tảo Thu nói: “Luyện đàn.”
Tôi ngồi xuống ghế đàn mà chẳng hiểu chuyện gì, vừa mở nắp đàn lên lại vừa hỏi anh: “Đánh bài nào ạ?”
Anh đáp: “Bài nào cũng được.”
Tôi nghĩ một lát, ngón tay trên những phím đàn đen trắng cũng bắt đầu động đậy.
Trong đầu óc tôi là một mảnh trống rỗng cùng yên tĩnh.
Tôi không biết rằng mình đang đàn cái gì.
Rồi bỗng nhiên một mảnh trống rỗng ấy có thêm sắc màu, xuất hiện một phòng hoà nhạc, một chiếc đàn piano ba chân, một bóng lưng gầy gò mơ hồ, một chiếc đàn violin và một cây vĩ kéo, một đôi tay quấn băng vải.
Giữa không gian yên tĩnh lại có thêm âm thanh, là tiếng đàn dương cầm, là tiếng đàn vĩ cầm, còn là tiếng tim đập, là những âm thanh trầm thấp hoà cùng với nhau, thậm chí còn có cả tiếng cười.
Tôi không biết rằng mình đang đàn cái gì.
Đôi bàn tay chỉ cử động thuận theo những hình ảnh và âm thanh trong đầu óc, tất cả những hình ảnh, âm thanh, cảm xúc, tâm tư đó hoàn toàn hoá thành những nốt nhạc rơi xuống đầu ngón tay tôi.
Dường như là đã qua rất lâu, hoặc là chỉ mới trong chốc lát.
Ngón tay của tôi dừng lại ở nốt nhạc cuối cùng, gần như muốn gục ngã trên ghế đàn.
Quay đầu lại chỉ thấy Lục Tảo Thu đang ghi lại rất nhanh những nốt nhạc trên bản nhạc trắng in sẵn những khuông nhạc kia.
Tôi nhìn thấy những ngón tay cuốn băng vải của anh ấy không ngừng chuyển động, hàng lông mi thật dài cũng khẽ chớp tựa như hai cánh bướm đen đang vỗ cánh.
Anh ấy đã ghi lại xong rồi.
Lục Tảo Thu ôm lấy xấp giấy kia, nói: “Tên bài.”
Tôi nhìn anh ấy, mãi sau mới lên tiếng: “Đưa bút cho em.”
Tôi ghi lại tên bản nhạc trên những dòng kẻ——
《Gặp gỡ Lục Tảo Thu》.
Anh ấy nhìn năm chữ ở phía trên đó, lại nói: “Tôi có chuyện này muốn nói với em.”
Tôi vội vàng cướp lời: “Chuyện anh không thích thì em sẽ không làm.”
“Em không chấp nhận chia tay.”
“Bất kể là anh muốn nói với em điều gì, mỗi ngày em đều sẽ đến tìm anh, sẽ ngồi xổm trước cửa phòng luyện đàn chờ anh, cùng anh ăn cơm, cùng anh tập đàn rồi lại đưa anh về nhà.”
Lục Tảo Thu cũng ngừng lại trong chốc lát rồi mới tiếp tục: “Tôi bị mắc chứng ED.”
Tôi ngơ ngác nhìn vào người trước mặt, “Dạ?”
Anh nói: “Erectile Dysfunction ().”
Lần này thì tôi nghe hiểu rồi.
()= Rối loạn cường dương (tiếng Anh: Erectile dysfunction) là một rối loạn chức năng tình dục ở nam giới, có biểu hiện là dương vt không đủ cương cứng lên được trong quá trình giao hợp. Hay nói cách khác độ cương cứng của dương vt không đủ để tiến hành cuộc giao hợp một cách trọn vẹn.