Lúc Cố Thừa Hiên trở lại căn tin, cũng là lúc binh lính tập thể dục xong trở về ăn sáng, Ninh Mông ngồi giữa những màu áo màu xanh, có chút nôn nóng hướng về phía cửa chính, cho đến khi thấy Cố Thừa Hiên xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến trước mặt anh, không yên tâm hỏi: “ Xin nghỉ được rồi sao?”.
“Ừ”, Cố Thừa Hiên gật đầu, nhìn hốc mắt của cô ửng đỏ, Cố Thừa Hiên trước giờ chưa từng đau lòng, chưa từng có suy tư lại vì hốc mắt ửng đỏ kia mà đau lòng. Anh nâng tay vỗ nhẹ vào má cô: “Không cần mang theo quần áo, chúng ta về nhà xem ông nội của em thế nào,tin tức của ba em chắc trễ nhất ngày mai sẽ biết”.
Ninh Mông nắm chặt tay anh, như là khi trôi dạt trên biển thì người ta sẽ tìm cách bấu víu vào một khúc cây, không dám buông lỏng, bởi vì sợ một khi buông tay sẽ mất đi cơ hội sống sót, tuyệt vọng là điều đáng sợ nhất.
Cố Thừa Hiên cảm thấy được sự sợ hãi của cô, vì thế ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve miệng cô, trấn an cô. Lúc hai người đi đến cửa, đã có người đứng đợi sẵn, nói là được đại đội trưởng Dịch phân phó, đưa chị dâu về nhà.
Cố Thừa Hiên gật đầu, thuần thục ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Mông: “Lên lưng anh”.
Hai giờ đường núi, ba người đều im lặng. Ninh Mông rõ ràng cảm thấy rất mệt, đầu thì đau, nhưng lại không có chút nào buồn ngủ. Nằm trên lưng Cố Thừa Hiên, nghe hơi thở của anh vì cõng cô mà đi một đoạn đường dài có chút rối loạn, trong lòng cô đau xót, liền áp mặt vào khuôn mặt thô ráp của anh, nước mắt lại chảy xuống.
Cố Thừa Hiên đầu tiên là cảm thấy cổ có cảm giác ấm nóng của da thịt cô, nhưng sau đó lại cảm nhận được những giọt nước mắt của cô. Hai người từ lúc quen biết đến bây giờ, số lần thấy Ninh Mông khóc không ít, nhưng lần sau luôn làm anh đau lòng hơn lần trước. Tiểu Lý- người được đại đội trưởng Dịch phái đến đang im lặng đi bên cạnh, chỉ thấy đột nhiên Cố Thừa Hiên đứng sững lại ở ven đường.
“Trung đội trưởng……”
“Cậu đi trước, tôi nghỉ một lát, lập tức sẽ bắt kịp”.
“Rõ”. Tuy rằng nghi ngờ, nhưng thấy Ninh Mông vùi đầu không nói, Cố Thừa Hiên lại một mặt thâm trầm, anh cũng không dám hỏi nhiều.
Đợi tiểu Lý đi xa, Cố Thừa Hiên mới đặt Ninh Mông ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, nâng tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô: “Sao lại khóc? Sao mà giống trẻ con vậy!”
“Cố Thừa Hiên, em sợ”, Ninh Mông cúi đầu: “Em sợ ba em sẽ không được như trước nữa…..Nếu ba em thật sự làm những việc đó thì làm sao bây giờ?”.
“Có việc gì phải sợ?” Cố Thừa Hiên trừng mắt quát: “Em không tin tưởng ba em sao?”
“Dạ?”
“Nếu ngay cả em là con cũng không tin ba mình, thì người ngoài làm sao có thể tin ba em trong sạch được?”. Cố Thừa Hiên thấy cô như vậy, trong lòng có chút chán nản, động tác thô lỗ, không nói lời nào liền kéo cô ôm vào trong lòng: “Hai ngày này em cái gì cũng không cần lo đến, chỉ cần vui vẻ ở nhà cùng ông nội, ngoan ngoãn mà nghe lời, mọi chuyện để anh lo”.
“Dạ”. Ninh Mông tận lực mà thả lỏng thân thể, tựa đầu vào ngực anh, vươn tay ôm lấy eo anh, giọng nói vì mới khóc mà mang theo giọng mũi: “Cố Thừa Hiên, em thực sự cảm thấy anh rất tốt, tuy rằng anh đối với em không có chút nào kiên nhẫn. Nhưng mỗi lần em gặp khó khăn, anh nhất định luôn đứng về phía em, giúp đỡ em…. Kỳ thực, đại khái, có lẽ, gả cho anh, em không hối hận….”
“Hả? Không kiên nhẫn?” Cố Thừa Hiên nghe xong thì cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng lẽ cô không biết anh đối với cô là dùng hết mười phần kiên nhẫn. Cho nên anh- người ghét nơi đông đúc mới đưa cô vào bệnh viện, cho nên mới vì cô mà mạo hiểm tiết lộ thân phân quyết đi cứu cô, cho nên mới sẽ như vậy săn sóc với một cô gái, cho nên mới vì chiều theo sở thích của cô mà từng bước từng bước thay đổi bản thân.
“Tiểu Cửu, em có biết không, anh đối với em là kiên nhẫn, và kiên nhẫn này là không có thời hạn!!!”
Hai người lúc đi vào khu nhà ở của nhà họ Ninh thì gặp Tần Vũ Linh từ nhà cô bước ra, người sau vừa thấy hai người đối diện nắm tay nhau, trong mắt xẹt qua một tia oán hận, khóe miệng lạnh lùng cười,giọng nói chế giễu nói: “A, hai vợ chồng về thăm nhà à? …..Ninh Tiểu Cửu, cô đúng là một người con hiếu thảo, mới cưới ba ngày hai bữa đã chạy về nhà mẹ đẻ”.
Ninh Mông thấyTần Vũ Linh dùng một ánh mắt khinh thường và khinh bỉ mà nhìn chằm chằm mình, trong lòng lạnh lùng cười, cô luôn biết cách để đả kích Tần Vũ Linh. Thay đổi nét mặt tươi cười, cô nắm tay Cố Thừa Hiên lắc lắc nói: “Chị Vũ Linh, em cùng Cố Thừa Hiên trở về thăm ông nội, bà nội cùng cha mẹ nha, chị đây là muốn đi ra ngoài sao? Lại đi xem mắt nữa sao?”
Biểu cảm của Tần Vũ Linh không tức giận như Ninh Mông dự tính, ngược lại là cười đến vui vẻ, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn Ninh Mông mỉm cười nói: “Ba cô không phải bị buộc tội nhận hối lộ sao? Hay là hối lộ lấy tiền tài giải quyết hậu quả những chuyện cô gây ra?”
“Phong thủy luôn thay đổi, kế tiếp là ai cũng không biết trước…..Hay là……tôi muốn nhắc nhở một chút: chú Tần cũng phải cẩn thận rồi…..” Ninh Mông nghe Tần Vũ Linh nói như vậy, tức giận đến chết, rất nhanh đáp trả.
Cố Thừa Hiên đứng kế bên nghe được Tần Vũ Linh nói những lời này, thì liền đăm chiêu suy nghĩ, đánh giá. Nói như vậy, chung quy việc này đang được điều tra bí mật, ngoại trừ người trong nhà ra thì không ai biết, nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến nói chuyện Ninh Trí Văn bị bắt, như vậy làm sao Tần Vũ Linh biết được tin này?
“Cô Tần giống như biết rất rõ chuyện của nhà họ Ninh?” Cố Thừa Hiên hỏi
“Chuyện nhà của Ninh Tiểu Cửu, tôi có thể không quan tâm sao?” Tần Vũ Linh rất nhanh liếc mắt nhìn Cố Thừa Hiên, vừa cười vừa nói: “Cho dù thế nào, chúng ta trước kia cũng từng thân như chị em!”
Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên không giúp mình, có chút không vui, lôi kéo anh vào nhà. Vừa đến tầng hai, chợt nghe Cố Thừa Hiên nhỏ giọng hỏi: “Cô ta thường xuyên vào ra nhà của em?”
“Anh là có ý gì?” Ninh Mông sắc mặt không thể nào đẹp mắt, không nhìn mặt anh, mặt trầm xuống hỏi.
“Cô ta làm sao biết ba em bị điều tra?” Cố Thừa Hiên biết vì sao cô không vui, bất đắc dĩ mà cười cười, đi về phía trước, một lần nữa dắt tay cô, nghi hoặc hỏi: “Lúc ba em bị bắt đi, cô ta không có mặt. Như vậy chỉ có một khả năng…..”
“Là cô ta?” Ninh Mông suýt nữa hét lên, bị Cố Thừa Hiên ngăn lại, lại có chút khó có thể tin nói: “Không phải vậy sao, cô ta rõ ràng là hận đến mức muốn em chết, thì chắc cũng sẽ hận ba em như vậy.”
“Anh cũng chỉ là suy đoán thôi, chưa xác định được”. Cố Thừa Hiên kéo cô lên lầu, đứng ngoài cửa vẫn không quên dặn dò: “Lát nữa đi vào phải giữ bí mật, cụ thể chờ anh nghĩ ra cách đối phó”.
“Dạ”. Ninh Mông gật đầu, móc chìa khóa trong túi ra, mở cửa sau đó thay dép, kêu một tiếng, mới nhìn đến bà nội run rẩy từ trong phòng đi ra. Cô thấy vậy, chạy nhanh tiến đến đỡ bà, ôn nhu hỏi: “Bà nội, những người khác đi đâu rồi?”
“Mẹ con chạy đi lo việc ba con, a di biết hai đứa hôm nay về đang đi mua thêm đồ ăn, ông nội đang ngủ”.
“Ông nội không có việc gì chứ?”
“Ai…..Con nói cái này là gọi là chuyện gì chứ?” Ninh bà nội vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái thở dài: “Ba con rõ ràng là bị vu oan, ai lại làm việc thiếu đạo đức như vậy? Níu chặt chuyện này đi tố cáo….Tiểu Cửu à, con không biết ngày đó làm bà sợ muốn chết, vài người gõ cửa tiến vào, đã nói cho ba con đi theo họ, ông nội con thiếu chút nữa là tắt thở”.
“Bà nội yên tâm đi, ba con sẽ không làm những việc như vậy, việc này không che dấu được, trắng không thể biến thành đen được. Bà cùng ông nội không cần lo lắng, lần này có Thừa Hiên về cùng, anh ấy sẽ giúp chúng ta một tay”. Ninh Mông không ngừng trấn an bà nội, kỳ thực trong lòng cô cũng vô cùng bất an.
“Thừa Hiên….Trong khoảng thời gian này thật là làm phiền con”. Ninh bà nội hướng Cố Thừa Hiên nói.
“Là chuyện phải làm…” Cố Thừa Hiên vuốt cằm, “Bà nội, con đi trước, con muốn gọi điện thoại cho ba con”.
Đợi Cố Thừa Hiên vào trong phòng Ninh Mông, bà nội mới kéo Ninh Mông nói: “Tiểu Cửu, nghe ông nội con nói, nhà của Thừa Hiên rất có quyền thế, con có thể nói nó giúp gia đình mình một chút không?”
Ninh Mông gật đầu, đỡ bà nội trở về phòng, sau đó cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm trở về phòng của mình. Lúc cô đi vào, Cố Thừa Hiên vừa nói chuyện điện thoại xong, cô chậm rãi tới gần anh, không có gì phòng bị, anh bị cô ôm cổ.
“Tiểu Cửu, buông ra”. Cố Thừa Hiên cảm giác được thân cô run run, trầm giọng nhắm mắt nói.
“Không buông….” Ninh Mông như là cố ý đối nghịch, càng dùng sức ôm anh, “ Cố Thừa Hiên, anh giúp ba em được không? Em van cầu anh, giúp ba, anh muốn cái gì em đều có thể cho anh….”
Cố Thừa Hiên nghe cô nói vậy, trong nháy mắt tâm trạng liền lạnh xuống, dùng sức kéo cô ra, nắm chặt vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô lạnh lùng nói: “ Anh là chồng của em!”
Anh là chồng của em, cho nên người nhà của em cũng là người nhà của anh, anh sẽ giúp ba chúng ta, không cần em dùng đến cái gì để mà đền đáp, bởi vì việc này không phải là giao dịch, việc này là vì anh yêu em.
Ninh Mông lại hiểu lầm ý tứ trong câu nói của anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em biết”. Sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình.
Cố Thừa Hiên đè tay cô lại, trong mắt tràn đầy lửa giận, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ở trong lòng em, anh chính là loại người này sao? Ninh Tiểu Cửu, em nghe cho rõ, anh sẽ giúp ba em, vì em là vợ của anh, nên ba của em cũng chính là ba của anh. Em đã hiểu rõ hay chưa?”
Ninh Mông động tác dừng lại, môi dưới bị răng cắn trở nên trắng, khoảnh khắc, mới vô lực mà buông tay xuống nói: “Em vừa rồi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, anh nói anh sẽ không bao che”.
“Nếu ba em thật sự phạm tội, cho dù anh cố ý bao che, cuối cùng mọi việc cũng sẽ bị bại lộ”. Cố Thừa Hiên kéo cô đến mép giường ngồi xuống, “Tiểu Cửu, em tin tưởng anh, anh sẽ cố hết sức, chỉ cần ba em trong sạch, em cũng hiểu lập trường của anh, anh là một quân nhân….”
Ninh Mông thở dài, liều mạng nhịn xuống giọt nước mắt: “Xin lỗi, là em quá ngây thơ”.
Cố Thừa Hiên vươn cánh tay, đem cô gái bé bỏng ôm vào trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, chậm rãi mà cọ: “Tiểu Cửu, nếu ba em thật sự có chuyện……Anh cũng sẽ là chồng của em, sẽ lo lắng, chăm sóc cho em cả đời, việc này anh tận tâm làm được”.
Ánh mắt Ninh Mông ướt sũng, run run rờ đến môi của anh, đem môi của mình đặt lên, khóc nức nở nói: “Cố Thừa Hiên, không cho anh không cần em……Cũng không cho phép mặc kệ người nhà của em!”
“Anh sẽ không”. Anh nhận lời, “ Em nếu không rời bỏ anh, thì anh cũng không bao giờ bỏ em”