Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

chương 52: hoàn thành nhiệm vụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Thừa Hiên bắt đầu tiếp cận gác trúc, làm như vô ý dùng bàn tay che đi nắp ấm nước. Thật sự là khi tộc trưởng Nham Ôn Nột đưa cho anh bình nước, anh đã bắt đầu có chút nghi ngờ. Nếu phía trên để cho anh ta phối hợp với mình để giải cứu nằm vùng, đối với thân phận của anh thì không có khả năng anh ta không biết rõ, cũng xem như là anh ta đã từng nhận được huấn luyện chính thức, làm sao có thể không biết trong quá trình làm nhiệm vụ, sẽ không được mang theo ấm nước như vậy?

Đêm đó quay về nơi ở, anh làm bộ tập trung suy nghĩ, thật sự là đang cẩn thận quan sát ấm nước kia, cuối cùng nghĩ đến một khả năng, thừa dịp ngụy trang nhìn một chút, quả nhiên đúng như anh nghĩ. Mục đích của đối phương cũng quá rõ ràng, anh nhất định phải tương kế tựu kế, nhìn xem cuối cùng là đối phương đang đùa trò gì, để tùy cơ ứng biến.

Dọc đường đi anh cũng không hề phát hiện có người theo dõi, cho dù anh cố ý tiết lộ hành tung một chút, cũng không thấy phản ứng của tên Ba Tụng kia, như vậy, Cố Thừa Hiên càng khẳng định suy đoán của mình. Cho nên, khi thấp thoáng nhìn thấy gác trúc, Cố Thừa Hiên lập tức dùng lực mở nắp ấm nước, gắt gáo nắm trong lòng bàn tay.

Cố Thừa Hiên nhìn thấy có người đứng xung quanh gác trúc lập tức di chuyển, rất nhanh liền loại trừ khả năng Diệp Thanh Dương bị nhốt ở trong này. Trên mặt những người này không có chút cảnh giác nào, ngược lại lại có chút thoải mái, chắc canh ta nơi đó là hang ổ của trùm buôn thuốc phiện rồi. Nhiệm vụ của anh là giải cứu nằm vùng, những việc khác, tự nhiên sẽ có người tới giải quyết. Bởi vậy, anh cũng không để ý nhiều, vòng qua bên kia gác trúc tiếp tục tìm kiếm.

Mò mẫm đi về phía trước một đoạn, phát hiện có vết máu ở phía trước gác trúc, cẩn thận tránh đi hai người đứng ngoài cửa, nhảy lên gác trúc rồi bò vào. Mùi máu tươi ập tới dày đặc, anh nhíu nhíu mày, một tay chống vào cửa sổ bên cạnh, dưới chân khẽ đạp một cái, dễ dàng lăn vài vòng vào căn phòng.

Căn phòng được bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một sofa giản dị. Người nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên sofa cũng có người đưa lưng về phía anh ta tựa vào sofa ngủ gật. Khi anh đứng trên mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ, lại đánh thức tính cảnh giác rất cao của hai người kia. Người nằm trên giường cố gắng chống đỡ thân thể, khi nhìn thấy toàn thân là quần áo huấn luyện của Cố Thừa Hiên, liền nở nụ cười, lại liên tiếp hộc ra máu. Cố Thừa Hiên đã xem qua tài liệu, anh ta đúng là Diệp Thanh Dương.

Phản ứng đầu tiên của người nọ ngồi trên sofa là giơ súng trong tay lên. Vốn xuất thân là bộ đội đặc chủng nên Cố Thừa Hiên phản ứng rất nhanh, đối phương còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đã bị anh bắn chết, ngay giữa ngực. Người ngoài cửa nghe thấy tiếng súng vang lên, lập tức vọt vào. Cố Thừa Hiên chạy đến bên giường, kéo cả cơ thể đã dính máu của Diệp Thanh Dương lên, thuận thế nhét một cây súng khác từ trong lòng vào tay anh ta.

Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên cánh tay gắt gao dựa vào mà bắt đầu, ghìm súng, họng súng đen ngòm hướng về phía người đang xông vào cửa.

Cố Thừa Hiên sau một lúc lâu trầm mặc, nhìn thấy người ở ngoài cửa càng ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát những người đàn ông cầm súng từ trên cầu thang và bên ngoài gác trúc đã đứng đầy, lúc này mới lớn tiếng kêu lên: “Diệp Thanh Dương!”

Diệp Thanh Dương không hề nghiêng đầu nhìn anh, đầu chỉ hơi hơi ngửa về phía sau, gần sát anh. Cố Thừa Hiên biết anh ta đã hiểu rõ ý của mình, lạnh lùng nhìn một vòng chung quanh: “Tôi sẽ từ giữa trực tiếp chặt đứt, còn anh từ phía sau nhảy ra ngoài cửa sổ.”

Lúc này Diệp Thanh Dương mới giật mình quay đầu nhìn anh, biện pháp thoát thân như vậy chỉ có hai kết quả…..Diệp Thanh Dương sống sót hoặc là cả người cùng chết trong này. Cho dù là có khả năng nào, thì kết quả đối với Cố Thừa Hiên chỉ có một. Diệp Thanh Dương biết rằng bản thân mình sẽ không khuyên được anh, trong lòng bọn họ đều hiểu lời thề của quân nhân: Trên chiến trường, chỉ cần bọn họ mặc trên mình bộ quân trang, như vậy họ chỉ có thể chết vì đối phương! Đây là đồng đội, đây là con người quân nhân rắn rỏi!

Diệp Thanh Dương cúi đầu nở nụ cười, nói: “Nhiệm vụ của cậu là nghĩ cách cứu tôi ra ngoài, mà nhiệm vụ của tôi là không vứt bỏ đồng đội! Đừng dùng những đạo lý kia mà dọa tôi, tôi nói đây đều là nhiệm vụ đầu tiên khi tiến vào bộ đội!”

Cố Thừa Hiên đã hiểu liền cười một tiếng, hai người đàn ông mắt sáng lấp lánh nhìn một đám người, bên môi là nụ cười nhàn nhạt. Trong căn phòng nhỏ bé, tràn ngập mùi máu tươi, lời không nói ra nhưng ai cũng ngửi ra khí khái anh hùng.

Hai nhóm người chia ra thành hai phe giằng co, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cố Thừa Hiên khẽ nâng súng trong tay mình lên, nói nhỏ với Diệp Thanh Dương: “Vợ của tôi đã biết, có lẽ cũng đã khóc rất lâu, nếu về sau……Cậu nghĩ cách mang cái gì đó trên người tôi về đưa cô ấy, cô ấy rất nhát gan.”

Diệp Thanh Dương cười chua xót, nói: “Bạn gái của tôi là do một tay tôi nuôi lớn, hồi bé còn sợ bóng tối, khóc nháo muốn tôi ôm ngủ, vừa lên đến tiểu học đã bị tôi đưa đến ký túc, bây giờ lá gan rất lớn, nếu tôi cũng không trở về được, phỏng đoán cô nhóc không lương tâm kia khóc hai lần liền bình thường trở lại.”

Cố Thừa Hiên nghe anh kể về chuyện bạn gái, lại nghĩ đến bộ dạng của cô vào đêm đi làm nhiệm vụ mà cô ôm lấy mình ra sức khóc lóc, trong lòng chua xót, nếu…..Nếu còn có thể ra ngoài, anh thật sự muốn ở bên cô một thời gian. Hai người đã bắt đầu nâng súng lên, liền thấy một người đàn ông vọt vào, đi đến bên cạnh, xoay người lại phân phó với thủ hạ: “Thả bọn họ đi!”

Mọi người do dự gật gật đầu, đều chấn kinh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Trần Nhất Thần. Sau cái nhìn sắc bén, một đám người sợ tới mức khẩn trương không dám lên tiếng, vội vàng tránh ra tạo thành một lối đi. Cố Thừa Hiên cảnh giác nhìn người đàn ông trung nhiên kia, lại quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm Trần Nhất Thần một hồi. Mà Trần Nhất Thần chỉ gảy thuốc lá trên ngón tay, rớt xuống một ít tàn thuốc, lạnh nhạt nhìn xung quanh. Diệp Thanh Dương bỗng nở nụ cười, bước lên phía trước một bước nói: “Trần Nhất Thần, đời này là tôi đã nợ Trần Đạp Tuyết rồi!”

“Không phải, là tôi nợ anh!” Giờ phút này ánh mắt Trần Nhất Thần sáng quắc, dường như muốn thiêu đốt hình ảnh nhỏ bé của Diệp Thanh Dương trong mắt.

Tất cả mọi người đều biết, hai năm trước, khi Trần Nhất Thần cướp đoạt hàng hóa, thiếu chút nữa là bị hỏa hoạn thiêu rụi, là Diệp Thanh Dương cõng anh ta đi trong rừng năm ngày năm đêm, là Diệp Thanh Dương thay anh ta trúng hai phát. Nhưng mà, chỉ có Diệp Thanh Dương mới biết, ý Trần Nhất Thần không phải như vậy. Nhưng anh không thể nói cái gì, chỉ có thể gật gật đầu, hướng về phía anh ta mà nói: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tôi đều đã sống sót, kết hôn sinh con, cả đời này sẽ sống tốt…..Này…..Cũng coi như là không làm tôi thất vọng bởi vì thiếu chút nữa là anh đã chết rồi.”

Trần Nhất Thần nghe xong, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, vài giây sau, mới nặng nề gật đầu.

Cố Thừa Hiên nhìn thấy Diệp Thanh Dương quay đầu ra hiệu, vững vàng nâng súng lên đi bên cạnh anh ta. Hai người nhìn ra ngoài cửa, cơ bản đám người đó đã thu súng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ. Chỉ cần bọn họ nổ một súng, thì đám người đó cũng không chút do dự mà rút súng ra.

“Sau khi ra ngoài nhanh chóng liên hệ với bà xã của anh!”

Khi Cố Thừa Hiên lướt qua Trần Nhất Thần, anh lại nghe được anh ta nhỏ giọng dặn dò. Trong lòng anh nổi lên nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt cũng hiểu rõ là chuyện gì. Xem ra mình suy đoán là sự thật, nghĩ đến Ninh Mông đang gặp nguy hiểm, anh bắt đầu nóng lòng, cũng không để ý đến Diệp Thanh Dương, vượt lên anh ta, vội vàng đi về phía trước.

Ninh Mông vẫn duy trì tư thế đứng chặn trước cửa, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt nôn nóng của Tần Mặc. Mãi đến khi Trần Nhất Thần trở về báo cáo, nói là người đã đi mất, toàn thân cô giống như bị rút đi

toàn bộ sức lực, dựa vào khung cửa dần trượt xuống. Trần Đạp Tuyết chán ghét ném bỏ cánh tay Ba Tụng, bước nhanh đến bên cạnh Ninh Mông, kéo cô lên.

“Đạp Tuyết…..” Ba Tụng nhìn thoáng qua Tần Mặc mới tiếp tục nói, “Người, tôi đã thả, cô ta, cũng nên giao cho Tần tiên sinh.”

“Hừ!” Trần Đạp Tuyết ‘Hừ’ một tiếng nói, “Anh ta cũng không phải thứ gì tốt! Tôi muốn Ninh Mông ở bên cạnh tôi!”

Trần Nhất Thần liếc mắt nhìn Trần Đạp Tuyết, lập tức đi đến bên cạnh Ba Tụng nói: “Không cần chuyện gì cũng cưng chiều nó, lần này, Diệp Thanh Dương mang cái gì đó đi, có khả năng khiến cho chúng ta xong đời. Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn, xem ra trước mắt, cái gì bỏ được cứ bỏ.”

Tần Mặc ở một bên nghe xong lời này, vội vàng đứng ra nói: “Ba Tụng, ông và tôi trước đó đã có giao ước, phải lấy được vật cần tìm mới thôi. Có lẽ Cố Thừa Hiên đã mang theo Diệp Thanh Dương đi, mà tôi cũng có biện pháp để cho anh ta ngoan ngoãn mà đưa người trở về. Nhưng Ninh Mông phải đi cạnh tôi, cô ta là tiền đặt cược quan trọng trong kế hoạch của chúng ta, chỉ cần cô ta còn trong tay chúng ta, mọi chuyện đều dễ dàng.”

Ninh Mông nghe Tần Mặc nói những lời này, một bàn tay gắt gao nắm lấy khung cửa, lạnh lùng nhìn qua. Cô nhìn thấy bộ mặt ôn hòa của anh ta, đột nhiên muốn cười, một người đàn ông như vậy cuối cùng là có điểm nào để mình tiêu tốn mười năm theo đuổi chứ? Tần Mặc cũng cảm giác được ánh mắt của cô, hung hăng trừng lại, nhìn thấy miệng cô nở nụ cười liền sửng sốt, dường như trong lòng có gì đó đâm vào, anh ta không tự nhiên mà quay mặt đi.

“Tần Mặc, anh đúng là không phải là đàn ông, lấy một người phụ nữ ra mà nói chuyện!” Trần Đạp Tuyết dùng cơ thể của mình ngăn cản Ninh Mông, không ngừng mắng Tần Mặc, “Anh có bản lĩnh thì đi tìm Cố Thừa Hiên, che che giấu giấu cái gì, tính toán cái gì hả? Tôi muốn là Cố Thừa Hiên, còn tôi vô cùng khinh thường anh, chồng người ta một thân một mình đến đây cứu người, còn anh thì mang theo vợ của người ta làm lá canh ta! Người đàn ông nào cũng như anh, còn không bằng tự mình làm thái giám đi!”

Trần Đạp Tuyết nói trắng ra, mắng Tần Mặc mặt lúc đỏ lúc trắng. Mọi người chung quanh nghe xong nhịn không được liền bật cười, ngay cả Ba Tụng cũng ho khan hai tiếng mới miễn cưỡng mà ngưng cười.

Trần Nhất Thần ở một bên thương lượng với Ba Tụng một lúc lâu, mới có kết quả. Ninh Mông giao cho Tần Mặc xử lý theo kế hoạch. Trần Đạp Tuyết ở lại Vân Nam, còn đoàn người của Ba Tụng thì rời khỏi Vân Nam, dù sao đã vượt qua lãnh thổ của một nước, cảnh sát và quân đội bắt người sẽ khó khăn.

Trần Đạp Tuyết giật mình mà liếc nhìn Ba Tụng, dù sao cô cũng không nghĩ anh ta sẽ thả mình về nhà. Còn Ninh Mông khi nghe quyết định này, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào, nhàn nhạt, giống như không quan tâm đến. Trần Nhất Thần đưa Ninh Mông và Tần Mặc đi ra ngoài, nơi này không thể ở được nữa, bọn họ đành phải tìm nơi khác mà dừng chân. Tần Mặc phụ trách lái xe, còn Ninh Mông bị trói hai tay ngồi ở phía sau.

Khi Trần Nhất Thần đẩy Ninh Mông lên xe, vụng trộm đặt một con dao nhỏ và một chiếc đồng hồ đeo tay đặt vào trong túi áo cô, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cố Thừa Hiên sẽ đến cứu cô, ngăn chặn cậu ta, bảo vệ tốt cho bản thân mình là được,”

Ninh Mông mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn người trước mặt mình. Tần Mặc đi đến, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, ngoan ngoãn ngồi ở phía sau. Trần Nhất Thần đóng cửa xe, Tần Mặc chỉ đơn giản gật gật đầu với anh, nhảy lên chỗ lái, chở Ninh Mông đi khỏi nơi này.

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio