Giọng nói của Phó Nam Ngạn trầm ấm, rót vào tai Trì Chiếu giống như thứ gì đó đang gãi ngứa dây thần kinh mẫn cảm của cậu, khiến nó trở nên tê dại, hơi thở cũng đột nhiên trở nên gấp gáp.
Thứ rượu cồn ngập trong huyết quản, mùi đàn hương nồng xông vào khoang mũi, lửng lơ, Trì Chiếu rất thích cảm giác này.
Lúc này muốn bình tĩnh lại cũng khó, trái tim vẫn đập liên hồi, trong lòng lại như giẫm phải một con thỏ, hầu kết của Trì Chiếu khẽ di chuyển lên xuống, hai bên má nóng bừng, trong phút chốc máu dồn lên não khiến đầu óc trở nên mơ hồ, cậu vươn tay nắm lấy cánh tay Phó Nam Ngạn.
“Ngài sờ xem.” Trì Chiếu kéo tay anh chạm vào lúm đồng tiền của cậu, đôi má đã đỏ bừng đến mức khó có thể tưởng tượng: “Ngài sờ thử thì sẽ biết ngay thôi mà.”
Lúm đồng tiền nằm bên má trái hơi trũng xuống. Trì Chiếu trông khá gầy nhưng khuôn mặt cậu vẫn có chút thịt. Lúc ngón tay chạm vào làn da nóng ran đó, Phó Nam Ngạn chỉ có một cảm giác, mềm.
Rất mềm, vừa mềm vừa nóng, Trì Chiếu uống đến mức mặt đỏ bừng, lúc này cả gò má cũng nóng ran cả lên. Nơi ngón tay anh chạm vào là một vùng trũng mềm mềm nho nhỏ, độ lõm vừa vặn với độ cong của ngón tay, mềm đến nỗi khiến người ta muốn sa vào nó. Trì Chiếu không dám cử động, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn cảm giác được chỗ lúm đồng tiền đó đang rung nhẹ, có vẻ cũng đang hồi hộp giống như bản thân anh vậy.
“Ngài sờ được chưa?” Trì Chiếu không dám thở mạnh, thật ra cậu đã sớm hối hận khi làm ra hành động đó rồi. Thật là thất lễ quá, nhưng cậu lại không nỡ kêu anh buông ra, nên vẫn nắm chặt cánh tay Phó Nam Ngạn, “Ngài… có nghe thấy không? Họ bảo lúm đồng tiền của tôi đẹp đấy.”
Phó Nam Ngạn trầm giọng ừm một tiếng, vẫn thoát khỏi tay cậu. Lúc ngón tay rời đi vô tình cọ qua cái lúm đồng tiền, giống như một chiếc móc câu, khiến mảng da nơi ấy của Trì Chiếu chợt tê rần. Phó Nam Ngạn buông cánh tay xuống, nói: “Quả thực rất đẹp, rất hợp với cậu.”
Lời khen này nghe có vẻ không khớp lắm, đúng là nhắm mắt khen cho qua mà, người mù khen đẹp thì tính đẹp cái gì chứ? Nhưng Trì Chiếu lại vô cùng hưởng thụ lời khen này của giáo sư, nghe còn sung sướng hơn nghe người khác khen nhiều. Cậu không biết nên nói gì, chỉ đành cầm ly rượu nhấp một ngụm, nhưng rượu lại chẳng làm cậu say bằng nụ cười của giáo sư Phó: “Ngài cũng quá khen rồi.”
“Anh Trì không phải anh nói không uống nữa sao? Sao lại nâng ly với giáo sư Phó rồi?”
Cũng là một bàn ăn, ngồi đối diện nhau, bên này có động tĩnh gì thì bên kia đều có thể thấy rõ hết. Sau khi nhìn thấy Trì Chiếu nâng ly, Trần Khai Tế phút chốc cảm thấy vui vẻ, chọc anh Trì của hắn, “Sao nào, giáo sư Phó đặc biệt với anh lắm nhỉ?”
Mấy tuần qua hai người cũng tính là khá thân, Trần Khai Tế rất thích lấy chuyện này ra chọc ghẹo Trì Chiếu, mà cậu cũng đã quen rồi, chỉ đơn giản rót rượu rồi hào phóng nâng ly: “Đương nhiên rồi, giáo sư Phó là giáo viên hướng dẫn của tôi mà.”
Lúc Trì Chiếu nói còn cố ý quay sang nhìn Phó Nam Ngạn. Mí mắt Phó Nam Ngạn hơi rũ xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh. Đầu óc Trì Chiếu nóng lên, lại bổ sung một câu: “Tôi đặc biệt… đặc biệt kính trọng ngài ấy.”
Giọng điệu của cậu rất chân thành, khiến động tác của Phó Nam Ngạn chợt khựng lại một lúc.
Trước đây Trì Chiếu cũng từng nói những lời này với Phó Nam Ngạn, nhưng khi đó chỉ có hai người họ và lời nói ấy xuất phát từ tận đáy lòng, mà lúc này cậu lại nói trước mặt mọi người, quả thực khiến Phó Nam Ngạn hơi bất ngờ. Xét cho cùng thì văn hoá Trung Quốc là hướng nội, bất kể là tình cảm gì cũng đều thích che giấu.
Phó Nam Ngạn im lặng hồi lâu rồi hỏi người bên cạnh: “Còn rượu không? Rót cho tôi một ít.”
Vừa dứt lời những người bên cạnh đều kinh ngạc, Phó Nam Ngạn rất ít khi uống rượu, không phải là không thể uống mà là không thích uống, nhưng sự tôn kính của những thanh niên là rất quý giá, mà giọng điệu của Trì Chiếu lại trân trọng như vậy, Phó Nam Ngạn cũng muốn đáp lại chút gì đó. Những người xung quanh biết anh không uống rượu, còn định khuyên anh, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn nâng ly nói với Trì Chiếu: “Tôi mời cậu một ly.”
Gương mặt Trì Chiếu càng đỏ hơn, cầm ly rượu một hơi uống cạn, nói: “Cảm ơn giáo sư Phó.”
Uống rượu trong bữa tiệc hầu hết chỉ để tạo không khí, thật ra không cần phải uống nhiều, chỉ cần có nghi thức này cũng coi như là vui vẻ rồi. Mọi người lại bắt đầu cụng ly với nhau, trong lúc say sưa, cuộc trò chuyện đã vô thức chuyển sang Phó Nam Ngạn.
Giáo sư Tiền cũng uống chút rượu, tâm trạng tốt hơn, mà những lời kìm nén trong lòng cũng không thể giấu nữa, quay sang hỏi Phó Nam Ngạn: “Trước đây cậu có biết đứa trẻ tên Nguyên Lương đó không?”
Phó Nam Ngạn lắc đầu: “Không biết.”
Giáo sư Tiền chậc lưỡi một tiếng, lại nhớ tới chuyện Phó Nam Ngạn giúp thằng bé: “Thấy cậu tốt với nó như vậy, còn giúp nó viết tài liệu nữa, bận tới bận lui mấy ngày tôi còn tưởng hai người quen nhau trước đó cơ đấy.”
“Không có.” Phó Nam Ngạn cười cười, giọng điệu rất tuỳ ý, “Chỉ là thấy cậu bé có vẻ đáng thương nên giúp được thì giúp thôi.”
Chỉ là một câu hỏi thuận miệng trên bàn ăn, vậy mà Trì Chiếu lại nhận ra có điều không đúng. Phó Nam Ngạn chỉ nói có thể giúp chứ hoàn toàn không nhắc đến chuyện giúp thế nào. Từ sau khi Nguyên Lương đến thì vẫn luôn ở trong phòng bệnh, cậu còn tưởng chuyện này diễn ra khá suôn sẻ, lúc này mới biết có người đứng sau giúp đỡ. Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, mọi người đều không ăn nữa, Trì Chiếu đến bên một đàn anh hỏi: “Đàn anh, tình huống như Nguyên Lương có phải rất phiền phức không?”
“Đương nhiên rồi.” Đàn anh chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, giọng điệu chắc chắn, “Rất nhiều thủ tục phải làm, mà chuyện sau lưng cũng nhiều, không thì tại sao những giáo sư khác lại không chịu nhận nhóc ấy? Làm việc tốt thì ai mà không muốn?”
Trì Chiếu mở miệng: “Vậy giáo sư Phó…”
“Coi như giáo sư Phó tốt bụng, hoặc là có người ở phía sau cầu tình giúp thằng bé đó.” Đàn anh nhún vai suy đoán, lại cảm thán một tiếng, “Thật ra tôi cảm thấy giáo sư Phó không cần thiết phải làm như vậy, còn nợ chủ nhiệm một ân tình lớn.”
Người nói vô tình người nghe hữu ý, trong lòng Trì Chiếu chợt run lên.
Những chuyện không cần thiết thì giáo sư Phó lại làm, Trì Chiếu cũng không phải kẻ ngốc, cậu có thể hiểu được đúng sai phải trái, giáo sư Phó thật sự quá tốt, lại đi làm những chuyện thừa thãi chỉ vì sự cầu xin của cậu.
Bữa tiệc sắp kết thúc, những người trên bàn thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, Phó Nam Ngạn cũng đang nói chuyện với một vị giáo sư ngồi bên cạnh. Ngọn đèn vàng nhạt trong gian phòng giống như toả ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ, Phó Nam Ngạn hơi nghiêng đầu, hầu kết khẽ di chuyển lên xuống khi anh nói, Trì Chiếu đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô.
Thích là không thể giấu, mà yêu lại càng không thể. Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau chụp chung một bức ảnh. Vào khoảnh khắc bấm máy, Trì Chiếu vô thức nhìn về phía Phó Nam Ngạn, thế là cái nhìn thoáng qua ấy đã được ghi lại mãi mãi trong bức hình.
Một bữa tiệc vui vẻ và thoải mái. Buổi tối trở về có vài người đăng ảnh lên vòng bạn bè, hầu hết là các học sinh luân chuyển. Trâu An Hoà cũng lướt thấy tấm ảnh chụp chung của bọn họ, vừa nhìn thấy nó, Trâu An Hoà liền nhíu mày, do dự một lát rồi gọi điện thoại cho Phó Nam Ngạn.
“Sao vậy?” Sau khi nhận điện thoại, Phó Nam Ngạn hỏi hắn: “Chủ nhiệm Trâu của chúng ta có gì muốn phân phó à?”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, tuy rằng bình thường cả hai không nói chuyện nhiều lắm, nhưng lúc cần tán gẫu thì luôn có đề tài, trêu chọc nhau cũng thành quen, mà hôm nay Trâu An Hoà lại không muốn đùa giỡn với Phó Nam Ngạn, giọng điệu hắn nghiêm túc: “Chủ nhiệm gì mà chủ nhiệm, chủ nhiệm Trâu có chuyện muốn hỏi cậu đây.”
Nụ cười trên môi Phó Nam Ngạn vụt tắt: “Cậu nói đi.”
Trâu An Hoà lại mở tấm ảnh trên vòng bạn bè đó lên xem, Trì Chiếu dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Phó Nam Ngạn, mà Phó Nam Ngạn cũng hơi ngước mắt lên. Đôi mắt Trì Chiếu sáng rực, hai má còn hơi ửng hồng, Trâu An Hoà khẽ thở dài: “Cậu với Trì Chiếu… rốt cuộc là như thế nào?”
Trước đây Trâu An Hoà cũng nhìn ra Trì Chiếu có ý với Phó Nam Ngạn, lúc này nhìn thấy tấm ảnh thì càng thêm kinh ngạc. Trước kia hắn cảm thấy Phó Nam Ngạn sẽ không có chuyện động lòng với Trì Chiếu nên cũng không lo cho lắm, nhưng hiện tại mới nhận ra Phó Nam Ngạn dường như có chút gì đó khác biệt với Trì Chiếu.
Phó Nam Ngạn là một người ôn hòa nhưng cũng có chút xa cách, không phải chưa từng có sinh viên thích anh, những lúc như thế anh sẽ im lặng kéo giãn khoảng cách. Hiện tại ngay cả Trâu An Hoà cũng có thể nhận ra tâm tư của Trì Chiếu, chả lẽ Phó Nam Ngạn lại hoàn toàn không biết, nhưng anh vẫn cứ dung túng Trì Chiếu như vậy, Trâu An Hoà hơi ngập ngừng: “Hai người… đang hẹn hò à?”
“Sao có thể chứ.” Nghe thấy lời này Phó Nam Ngạn liền bật cười, cũng cảm thấy thật buồn cười, “Chỉ là một đứa nhỏ, sao tôi với cậu ấy có thể hẹn hò được?”
Trâu An Hoà hỏi: “Cậu có thích cậu ấy không?”
“Thích hay không giống nhau cả thôi.” Phó Nam Ngạn vẫn cười như cũ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bình tĩnh nói: “Hai người chúng tôi không hợp.”
Trâu An Hoà cũng nhìn ra được, Phó Nam Ngạn không thể không nhận ra tình cảm của Trì Chiếu. Cái kiểu tình huống này quá phổ biến, hầu như mỗi học sinh đều sẽ gặp được một giáo viên mà mình ngưỡng mộ, nhưng bị giới hạn bởi tuổi tác và kinh nghiệm nên tình yêu này phần lớn là kiểu tình cảm mơ hồ, rất ít trường hợp có thể ở bên nhau gắn bó lâu dài. Trâu An Hoà gật đầu: “Quả thực không hợp.”
Ngừng một lúc, hắn lại nói: “Chắc hẳn cậu biết, Trì Chiếu có ý định đi du học.”
Phó Nam Ngạn chậm rãi gật đầu: “Tôi biết.”
Trước đây tán gẫu Trì Chiếu có từng nhắc qua, Phó Nam Ngạn cũng luôn ủng hộ, dù sao thì ra nước ngoài học vẫn là chuyện tốt.
Đương nhiên đi du học không có nghĩa là sau này sẽ sinh sống ở nước ngoài, cũng không có nghĩa sẽ cắt đứt liên lạc. Chỉ là đường đời quá dài, những đứa trẻ tầm tuổi này vẫn còn rất nhiều lựa chọn tốt hơn, lúc này không nên ràng buộc họ. Phó Nam Ngạn cười nói: “Cậu yên tâm, tôi hiểu rất rõ chuyện này.”
Trâu An Hoà thở dài, nói: “Vậy thì tốt.”