Trì Chiếu là một người trung thực, chân thành và dễ mến. Cậu đối xử với mọi người bình đẳng, lúc làm việc cũng vô cùng nghiêm túc, không hề giả dối, kiến thức vững chắc, không chỉ Phó Nam Ngạn mà các giáo sư khác cũng rất thích cậu.
Thời gian thực tập ở khoa tâm lý trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết bốn tuần, cũng đã đến kỳ kiểm tra kết thúc khoá. Kiểm tra kết thúc khoá là việc mà khoa nào cũng có, là để kiểm tra thành quả học tập của thực tập sinh, được chia thành hai phần gồm thi viết và thực hành, chỉ khi đạt yêu cầu mới có thể thuận lợi xuất khoa.
“Làm sao đây Trì Chiếu, tôi lo quá.” Trước kì thi một ngày, Chung Dương Thu ôm sách giáo khoa như sắp khóc. “Sao kiến thức tâm lý lại nhiều như vậy, còn toàn là những thứ chúng ta chưa từng học nữa.”
Thời gian thực tập này, Chung Dương Thu được chia khác khu với Trì Chiếu, bình thường hai người không ở cùng nhau nhưng đến cuối cùng vẫn phải thi với nhau. Rất nhiều thứ bên khoa tâm lý học hơi khác so với những gì sinh viên lâm sàng được học, Chung Dương Thu khóc thảm thiết ôm lấy cuốn giáo trình tâm lý mượn được, nhờ Trì Chiếu gạch giúp hắn những ý chính, Trì Chiếu vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không sao.”
Sách chuyên ngành của khoa tâm lý khá dày, mà sách của sinh viên y cũng không có cuốn nào mỏng, Trì Chiếu chọn ra mấy cuốn cậu cho là quan trọng trong đống sách dày kia rồi gạch ra vài câu hỏi lớn cho hắn: “Mấy câu này cậu xem kĩ đi, tôi cảm thấy sẽ nằm trong đề thi.”
Trì Chiếu đoán đề không tệ, hai người họ chung phòng đã được bốn năm, cứ đến kì thi cuối kì mỗi năm Trì Chiếu đều sẽ đoán đề, mà tỉ lệ đoán trúng lại rất cao. Chung Dương Thu vui vẻ, coi cuốn sách mà Trì Chiếu đưa cho như bảo bối mà ôm vào lòng: “Anh Trì của chúng ta thật tuyệt vời, không cần đoán cũng biết! Cũng ngang với nhà tiên tri tôi rồi đấy.”
“Đó đều là những kiến thức mà giáo viên thường hỏi lúc kiểm tra phòng.” Trì Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu, cậu biết hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện bản thân bỏ quên thẻ tên ở chỗ Phó Nam Ngạn. Chuyện đó cũng lâu rồi, nếu có thể dùng trí nhớ vào kiến thức thì mỗi lần thi cử cũng không đến mức khổ sở thế này.
Trì Chiếu cầm lấy cuốn sách từ tay hắn, tuỳ ý chỉ ra một trong những kiến thức quan trọng trong đó, “Ví dụ như cái này, giáo sư Phó bên chúng tôi đã từng hỏi hai lần, giáo sư Tiền từng hỏi bốn lần, nên đoán rằng giáo viên bên cậu cũng sẽ không bỏ qua vấn đề này.”
Chung Dương Thu giật mình, vốn chẳng nhớ giáo viên đã từng hỏi hay chưa, chân thành cảm thán: “Vậy thì cậu thật sự còn giỏi hơn cả nhà tiên tri tôi đây đó, thật đáng hổ thẹn.”
“Sao có thể chứ.” Trì Chiếu cũng hùa theo hắn, “Năng lực tiên tri của anh Chung cũng không có gì để chê.”
Bạn bè với nhau thường hay nói đùa kiểu vậy, Chung Dương Thu nhanh chóng tiếp lời: “Điều đó là hiển nhiên, tôi còn sắp đoán ra được cậu với giáo sư Phó hôn nhau rồi đây.”
“Được rồi được rồi, còn nói nữa là hết ngày đấy.” Trì Chiếu vỗ vai hắn nói, “Cố gắng học, chúng ta đều phải cố gắng học.”
Trì Chiếu tốt tính lại biết nói chuyện, nhưng thái độ học tập thì vô cùng nghiêm túc. Phó Nam Ngạn nói muốn bọn họ đến khoa Tâm lý chủ yếu là để học cách suy nghĩ, nhưng cậu vẫn muốn cố gắng học nhiều thêm một chút. Bởi cậu không định học nghiên cứu sinh trong nước, nên cũng không bị áp lực thi cử như những sinh viên khác, không trốn thực tập, học vững kiến thức, thường hay mở sách ra đọc nhân lúc rảnh rỗi mỗi khi kiểm tra phòng, có đôi khi còn đi xin ý kiến của Phó Nam Ngạn và các giáo sư khác.
Không có giáo viên nào mà lại không thích học sinh như vậy, làm việc thiết thực lại còn không ngừng vươn lên. Trong kì thi ngày hôm sau, không ngoài dự đoán Trì Chiếu đã đạt vị trí thứ nhất trong đợt thi viết giữa hàng chục sinh viên lâm sàng, cậu cũng thể hiện rất tốt trong bài thi thực hành nữa.
Giám thị thực hành không được phép là giáo viên hướng dẫn của mình. Trì Chiếu rút thăm ra giáo sư Tiền là giám thị cho cậu. Lúc mới rút thăm, Trần Khai Tế liền trưng bộ mặt nén bi thương với cậu, vì ai chẳng biết giáo sư Tiền nổi tiếng nghiêm khắc. Nhưng sau khi kết thúc toàn bộ quá trình thực hành, giáo sư Tiền đã khen Trì Chiếu không hết lời, còn không nói nặng một câu nào, thậm chí sau khi kì thi kết thúc y còn đặc biệt đến trước mặt Phó Nam Ngạn khen Trì Chiếu thêm vài câu.
“Thằng bé Tiểu Trì này không tệ.” Phó Nam Ngạn là giáo viên hướng dẫn của Trì Chiếu, mà việc khen học sinh trước mặt giáo viên hướng dẫn của họ chính là lời khen cao thượng nhất. “Tay chắc, rất cẩn thận, trả lời câu hỏi cũng rất thoả đáng, từng chi tiết đều nhớ rất kĩ.”
Trì Chiếu được khen ngợi có hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Đúng hơn là nhờ sự chỉ dạy của giáo sư Phó.”
“Không thể nói như vậy.” Phó Nam Ngạn cũng khen ngợi cậu, bởi chính anh cũng cảm thấy Trì Chiếu rất chăm chỉ và nghiêm túc, “Trì Chiếu của chúng ta quả thật có kỹ năng cơ bản vững chắc, làm việc rất chăm chỉ.”
Ai mà chả thích được người khác khen, Trì Chiếu cười đáp lại hai câu, nụ cười trên mặt thật lâu không phai.
Thật sự rất khó để được Phó Nam Ngạn khen, tính tình Phó Nam Ngạn ôn hoà, nhưng yêu cầu trong công việc với các học sinh lại rất cao. Trì Chiếu vui vẻ mãi đến tận tối, ngay cả khi nằm mơ cũng mơ về Phó Nam Ngạn.
Đây là ngày cuối cùng sinh viên lâm sàng ở khoa tâm lý, sau đó Trì Chiếu bọn họ sẽ phải chuyển đến khoa cấp cứu. Khoa cấp cứu nằm ở toà nhà khác, cũng có nghĩa cơ hội gặp mặt sau này sẽ ít hơn. Một vài người quan hệ tốt trong khoa còn đặc biệt tổ chức bữa tiệc chia tay cho họ.
Nói là chia tay nhưng cũng không đến mức buồn như vậy, dù gì đều là cùng một bệnh viện, đâu phải là không thể gặp nhau được nữa. Mọi người vẫn thoải mái ăn uống, có người còn đề nghị nói muốn ăn một đĩa gà lớn, sau đó một đám người bèn chạy đi ăn đến say sưa.
Có người đi cùng ta trên đoạn đường này là một điều vinh dự, mà sau này đường ai nấy đi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, những ngày tháng tươi đẹp này sẽ mãi được lưu giữ trong trí nhớ, đôi khi nhớ về ta sẽ bất chợt mỉm cười vui vẻ.
“Nào, để tôi kính mọi người một ly.” Trần Khai Tế thoạt nhìn có khí chất của một thiếu gia, nhưng khi quen rồi, hắn lại là thành viên chủ chốt tạo nên bầu không khí. Tính hắn ngay thẳng hào phóng, thích bầu không khí sôi nổi. Trần Khai Tế đi vòng vòng kính rượu, bản thân có vẻ còn uống hơi quá chén, hắn đặt ly rượu xuống cảm thán: “Một tháng này trôi qua nhanh quá, tôi vẫn rất muốn mọi người ở lại thêm vài ngày nữa.”
Lúc mới quen, Trì Chiếu với hắn còn chẳng hợp nhau, bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm bạn với hắn, ấy vậy mà sau một tháng, khi đã quen rồi, Trì Chiếu dần cảm thấy Trần Khai Tế thật ra là một người khá tốt. Tuy có đôi lúc hắn rất dễ xúc động, nhưng với những người quan hệ tốt thì chắc chắn là một lòng một dạ.
Cảm giác chia tay với bạn tốt thật sự không dễ chịu, Trì Chiếu cũng nâng ly: “Sau này hy vọng chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, có dịp cùng ra ngoài chơi.”
“Chắc chắn rồi.” Trần Khai Tế gật đầu, đến lúc này vẫn không quên trêu chọc Trì Chiếu: “Anh Trì sau này đến khoa tâm lý nhiều chút, đừng nói đến em, ngay cả giáo sư Phó của anh cũng sẽ ở đây đấy.”
Kể từ lần trước, mọi người ai cũng biết Trì Chiếu rất ngưỡng mộ giáo sư Phó, là kiểu một fan nhỏ thích thầm thần tượng ấy, người khác nghe nói vậy cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, nam thần của cậu vẫn ở khoa tâm lý chúng tôi đấy.”
“Tiểu Trì đừng có mà thay lòng đổi dạ nhanh như vậy nhé, đến khoa khác cũng không được quên giáo sư Phó của chúng tôi đâu!”
Trên bàn ăn rộn ràng tiếng cười, mọi người cũng không có ác ý. Trong bầu không khí náo nhiệt Trì Chiếu cũng mạnh dạn hơn chút, thuận theo chủ đề này mà hỏi Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, sau này kết thúc khoá tôi còn có thể đến khoa tâm lý không?”
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Phó Nam Ngạn còn có thể nói gì đây, hiển nhiên chỉ có thể nói: “Khoa tâm lý luôn luôn chào đón cậu.”
Trì Chiếu được voi đòi tiên: “Đến văn phòng tìm ngài thì sao?”
Phó Nam Ngạn ngừng một giây, nói: “Cũng được.”
Đây đều là những lời đùa giỡn trên bàn ăn, những lời thật lòng nhất cũng có thể biến thành đùa cợt, mọi người đều bị cuộc trò chuyện giữa hai người chọc cười, bầu không khí vui vẻ, nhưng Trì Chiếu lại rất nghiêm túc. Ở bên cạnh giáo sư Phó rất thoải mái, rất yên tâm, Trì Chiếu rất thích cảm giác này.
Quãng thời gian thực tập ở khoa tâm lý thật sự rất vui, cả bữa ăn cuối cùng này cũng không ngoại lệ. Hương vị của đĩa gà lớn ngay cổng bệnh viên rất chân thực, thịt toàn là đùi gà, hành tây và ớt xanh là linh hồn mỹ vị bên trong. Ăn gần hết rồi, vài người bọn họ còn gọi ông chủ cho thêm mấy bát phở, mà ông chủ cũng rất tốt, phát miễn phí cho toàn bộ phở ở đây.
Người phương Bắc rất thích ăn đồ chế biến từ bột mì, ăn uống no say rồi dạ dày cảm thấy vô cùng thoải mái. Bữa ăn từ lúc sáu giờ hơn cứ vậy ăn đến gần mười giờ, trong bữa ăn mọi người trò chuyện cũng rất nhiều, nhưng chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, vậy nên đã đến lúc nên nói lời tạm biệt rồi.
Trước khi đi Trần Khai Tế còn vỗ vai Trì Chiếu, thật sự là có chút lưu luyến: “Đến khoa cấp cứu làm việc cho tốt, đừng quên những người khoa tâm lý bọn em.”
“Cậu yên tâm.” Trì Chiếu cũng vỗ vai hắn, không muốn khiến chủ đề trở nên nặng nề như này, trêu chọc hắn: “Cậu cũng vậy, cố gắng làm việc, giáo sư tương lai của khoa tâm lý chúng ta.”
Trần Khai Tế thở dài thườn thượt, cúi đầu nhấp một hớp rượu.
Lúc trở về thì trời cũng đã tối, các giáo sư đưa các thực tập sinh trở về như thường lệ. Đèn kí túc xá bên này không quá sáng, mờ mờ ảo ảo, ký túc xá của thực tập sinh là toà nhà khu dân cư được cải tạo lại nằm phía sau bệnh viện, trông hơi cũ nát, đường đi gồ ghề không bằng phẳng. Trì Chiếu vì sợ Phó Nam Ngạn sẽ bị ngã, dù sao cũng chỉ cách đây có vài phút, cậu nghiêng người nói với Phó Nam Ngạn: “Hay là giáo sư Phó anh về trước đi? Chúng ta đến đây thôi cũng được.”
Phó Nam Ngạn mỉm cười, tiếp tục đùa giỡn theo bầu không khí trên bàn ăn vừa rồi: “Sao vậy, còn chưa chính thức kết thúc khoá mà đã coi thường tôi rồi sao?”
Trì Chiếu biết anh đang nói đùa, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng: “Không phải không phải, tôi chỉ sợ ngài không đi được.”
Phó Nam Ngạn biết, nhưng anh vẫn muốn tiễn bọn họ: “Cũng đâu phải là chưa từng tiễn đâu.”
Giáo sư Phó vẫn luôn đối xử tốt với các học sinh của mình, cho dù là ai đi chăng nữa, anh cũng chưa từng coi mình là người mù mà tiếp nhận sự quan tâm của người khác như một lẽ đương nhiên, ngược lại anh còn thường xuyên quan tâm, chăm sóc người khác.
Ở bên cạnh một người như vậy thật sự rất yên tâm và thoải mái, cũng vì thế nên giây phút chia ly vô cùng khó khăn. Trì Chiếu vẫn luôn nghĩ hay là bản thân ở lại khoa tâm lý, không đi nữa, nhưng cậu biết cậu không thể làm vậy, dẫu sao cậu vẫn có thể phân biệt rõ việc nào quan trọng hơn.
Cứ vậy tiến về phía trước, đến vị trí ký túc xá sinh viên, xung quanh trở nên yên tĩnh, mà Trì Chiếu cũng tự nhiên ít nói hơn. Cậu im lặng đi bên cạnh Phó Nam Ngạn, lúc gần đến nơi, Phó Nam Ngạn khẽ chạm vào khuỷu tay cậu: “Sao không nói gì nữa rồi? Không vui sao?”
Giáo sư Phó rất thấu hiểu, không gì có thể giấu được anh. Trì Chiếu vừa định nói mình không có lại nghe thấy anh nói: “Được rồi, hành trình mới trải nghiệm mới, không có gì đáng phải buồn cả.”
Bước chân của Phó Nam Ngạn rất vững vàng, chiếc gậy dò đường gõ lộc cộc lên mặt đất, lại giống như đang gõ vào trái tim Trì Chiếu. Trì Chiếu dời mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi biết.”
Đều là những người trưởng thành, đều hiểu rõ đạo lý, nhưng tình cảm lại rất khó có thể bị lý trí chi phối hoàn toàn, bởi con người là loài động vật có cảm tính.
Quả thực tối nay Trì Chiếu có hơi phiền muộn, dù gì khi chia tay cũng không thể tránh khỏi được buồn bã. Lúc mọi người xúc động vô cùng, ánh mắt cậu đã nhiều lần hướng về phía Phó Nam Ngạn, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, điều này khiến Trì Chiếu lại càng khó chịu. Giáo sư Phó đã từng tiễn rất nhiều thực tập sinh, hết đợt này đến đợt khác, hiển nhiên cậu đây cũng chẳng khác gì bọn họ.
Những câu chuyện sống trong ký ức, có lẽ vì mọi người đều nhớ về nên mới gọi là câu chuyện, nhưng giáo sư Phó thì đã trải qua quá nhiều, đối với anh, thực tập sinh bọn họ cũng chỉ là những người qua đường mà thôi. Nghĩ đến đây trong lòng Trì Chiếu không khỏi nhức nhối, những lời này thường ngày không thể nói ra, nhưng tình cảm đã đến mức này rồi cậu vẫn phải hỏi: “Giáo sư Phó, ngài sẽ nhớ chúng tôi chứ?”
Phó Nam Ngạn khẽ thở dài.
“Cậu là học sinh yêu thích nhất mà tôi từng hướng dẫn.” Ngón tay Phó Nam Ngạn vu ốt ve gậy dò đường, chẳng nghe ra chút cảm xúc gì trong giọng điệu, “Làm việc thiết thực, không ngừng vươn lên, tôi rất thích.”
Trì Chiếu mím môi, còn tưởng rằng Phó Nam Ngạn sẽ nói gì đó để cậu kiềm chế cảm xúc, nhưng không ngờ rằng anh lại nói: “Tôi cũng không nỡ.”
Giáo sư Phó không phải là người lạnh lùng, có một người hỏi han ân cần bên cạnh như vậy mà không rung động chút nào là điều không thể, bất kể mục đích của Trì Chiếu là gì, nhưng cậu thực sự đã khiến Phó Nam Ngạn cảm thấy ấm áp khi nhớ về, hoàn toàn không giống với những người khác.
Không nỡ là điều tất nhiên, nhưng cũng đều vô dụng, con người ai cũng phải nhìn về phía trước, mỗi đoạn đường mỗi phong cảnh, phải nhìn về phía trước mới cảm thấy có ý nghĩa. Phó Nam Ngạn nói với Trì Chiếu: “Tôi không giữ cậu lại, cũng không muốn giữ cậu lại, nhưng điều này không có nghĩa sau này chúng ta sẽ không liên lạc nữa. Cũng giống như những gì các cậu vừa nói, nhớ thì hãy về thăm, về khoa tâm lý, về văn phòng tôi, những người bạn cũ đều ở đây.”
Những lời này quả thật đã chạm đến trái tim, Trì Chiếu hiểu, giáo sư Phó là người biết làm thế nào để xoa dịu trái tim nhất. Chút cảm xúc trong lòng Trì Chiếu nháy mắt tan biến, cậu nghiêng đầu nhìn Phó Nam Ngạn, trong đôi mắt chỉ chứa mỗi hình bóng của mình anh.
Tại sao lại có người tốt như vậy?
Trì Chiếu nghĩ như vậy, trong lòng chỉ toàn là giáo sư Phó.
Ánh mắt trong màn đêm đặc biệt sáng, Trì Chiếu si mê nhìn Phó Nam Ngạn không muốn dời. Có lẽ ông trời cũng muốn giữ lại cho cậu thêm chút ký ức, lúc giẫm phải hòn đá, Trì Chiếu bất chợt trượt chân, cứ vậy ngã nhào về phía Phó Nam Ngạn. Truyện Trinh Thám
Trì Chiếu vô thức kêu lên, chợt một đôi tay dịu dàng mà mạnh mẽ vươn về phía cậu.
Một trận va chạm mãnh liệt ập tới, Trì Chiếu ngã vào lòng một người, nơi đầu mũi ngập tràn hơi thở mát lạnh, đôi môi lướt qua một thứ gì đó không rõ.
Mềm mại, ấm áp.
Trì Chiếu vô thức vươn đầu lưỡi liế/m, ngay sau đó, hai tay Phó Nam Ngạn giữ lấy vai cậu, đẩy cậu ra.
Tiếng thở gấp, tiếng tim đập, cùng với tiếng quần áo ma sát, trong chớp mắt đôi đồng tử của Trì Chiếu đột nhiên co lại.
Thứ cậu chạm phải là môi của Phó Nam Ngạn!